Không thể phủ nhận, trong Lưu Thủy sơn trang, Tâm Viên là nơi nhỏ nhất, cũ nát nhất và hoang vắng nhất, ngoài những cây liễu rủ thì trong viện chẳng còn gì khác. Nhưng đối với Thanh Thanh mà nói có liễu rủ là tốt lắm rồi. Liễu, rất có phong thái, nàng yêu cây liễu.
Tháng sáu là lúc trời nóng nhất, Thanh Thanh mặc một bộ đồ mỏng, đứng dưới cây liễu phe phẩy chiếc quạt tròn có hình mỹ nhân, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhã. Nàng lặng lẽ đứng đó, như thơ như hoạ, đẹp đến mức không gì có thể so sánh nổi. Vẻ đẹp của nàng không có sự giả dối, ngược lại rất tự nhiên và duyên dáng.
Bằng trực giác, Thanh Thanh cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào nàng. Vừa quay đầu lại, nàng đã phát hiện một bóng người cao lớn. Vân Tĩnh đứng sau lưng nàng, đang nhìn nàng một cách si mê, cái ánh mắt nóng bỏng này giống như ánh mắt của một nam nhân khi nhìn một nữ nhân.
Tại sao đại ca lại dùng ánh mắt này nhìn nàng? Tình cảm huynh muội giữa bọn họ chẳng nhẽ lại nồng nàn như vậy sao?
Thanh Thanh giấu đi sự nghi hoặc trong lòng, sau đó nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn.
"Đại ca"
Vân Băng Tâm xuất thân ở võ lâm thế gia, cũng xem như một nữ tử giang hồ, may mắn không bị ràng buộc. Lúc nàng phát hiện ra chuyện này, trực tiếp nở nụ cười thật tươi.
"Băng..."
Vân Tĩnh cười cười, sau đó thay đổi cách xưng hô:
"Thanh Thanh"
Không thể tự chủ, hắn đưa tay ra, khẽ vuốt mái tóc đen bóng mềm như tơ của nàng.
Cử chỉ của hắn vô cùng thân thiết, Thanh Thanh không biểu lộ gì.
"Đại ca, sao huynh lại tới đây?"
Nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên là khi nàng tỉnh lại, suốt một tuần sau đó hắn cũng không xuất hiện trước mặt nàng.
Giọng nói của hắn rất có sức quyến rũ, tràn ngập dụ hoặc:
"Ta đến thăm muội, nghe nói bệnh của muội đã đỡ?"
Sắc mặt Thanh Thanh khẽ biến, trong giọng nói tràn đầy tình cảm của Vân Tĩnh đã nói cho nàng biết, quan hệ của bọn họ không hề đơn giản.
Nàng mỉm cười, làm bộ tức giận trước mặt hắn:
"Đúng vậy, trước kia là do ta sống quá khổ sở nên mới bị như thế."
"Như Yên, Như Nguyệt còn dám bắt nạt muội sao?"
"Bọn họ không bao giờ dám đến đây nữa đâu. Đại ca, có phải huynh nói cho mẫu thân biết không?"
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Đại ca', nàng muốn nói cho hắn, bọn họ là huynh muội, vĩnh viễn không có khả năng phát sinh tình cảm khác.
Vân Tĩnh không hề phát hiện ra điều nàng muốn ám chỉ, cười sung sướng:
"Mẫu thân có hỏi ta, ta chỉ biết trả lời thôi."
"Cám ơn đại ca."
Trong tiềm thức, nàng không muốn làm chuyện thất lễ ở trước mặt hắn, Thanh Thanh vẫn luôn duy trì phong độ của một thục nữ, đem những mặt đẹp nhất, tốt nhất bày ra trước mắt hắn. (thế thì tỷ mới chết)
Vân Tĩnh yêu thương sờ lên đầu của nàng.
"Giữa chúng ta có cần khách khí như vậy không?"
Ách, Vân Băng Tâm rất thân mật với hắn sao? Đã thân thiết đến mức độ nào rồi?
Thanh Thanh quay đầu, nhìn những cành liễu đung đưa trong gió.
"Huynh là đại ca của ta, ta đương nhiên phải tôn trọng huynh."
Đẹp quá! Giống như mỹ nhân đang nhảy múa.
Ý cười trên môi Vân Tĩnh biến mất, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi của nàng:
"Thanh Thanh, ta vẫn luôn chờ muội lớn lên."
Nụ cười trên mặt Thanh Thanh bỗng trở nên cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, giật mình đứng tại chỗ, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Môi Vân Tĩnh nhếch lên để lộ ra một nụ cười dịu dàng. Hắn cúi đầu xuống, phủ lên môi nàng một nụ hôn.
Trong đầu nàng ầm vang một tiếng, hắn...hắn...hắn cư nhiên hôn nàng? Nụ hôn đầu tiên của nàng a, ô, ai đem nụ hôn đầu tiên trả lại cho nàng?
Được rồi, nàng thừa nhận Vân Tĩnh rất có phong thái, dáng vẻ phi phàm, có quyền có thế, có đầy đủ tiêu chuẩn của một chú rùa vàng, có một nam nhân như thế ái mộ nàng, hẳn là nàng phải cao hứng mới đúng. Nhưng mà...nhưng mà...vị nhân huynh này lại là đại ca ruột thịt của nàng, là đại ca có quan hệ huyết thống.
Ông trời, nàng đã cùng với đại ca của mình...Cho dù nàng không phải là Vân Băng Tâm nhưng bọn họ vẫn còn quan hệ huyết thống? Hắn tuyệt đối là đại ca của nàng.
"A..." Thanh Thanh thét lên một tiếng chói tai, lui lại phía sau vài bước, nhìn Vân Tĩnh một cách đề phòng. Một đôi mắt trong suốt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn thấu hắn. Nam nhân này có phải biến thái hay không? Hắn cư nhiên hôn muội muội của chính mình.
Nhìn biểu tình sợ hãi của Thanh Thanh dành cho hắn, Vân Tĩnh cất giọng:
"Thanh Thanh, muội làm sao vậy?" Sau khi nói xong, hắn đột nhiên nhớ đến việc Thanh Thanh đã quên hết tất cả, quên luôn những cử chỉ dịu dàng của bọn họ trong lúc đó.
Thanh Thanh mở miệng:
"Đại ca, đại ca, huynh làm cái gì vậy?"
Sợ mình làm nàng khiếp sợ, Vân Tĩnh ôn nhu dỗ dành:
"Thanh Thanh, muội không thích ta sao?"
Thanh Thanh thét chói tai:
"Huynh là đại ca của ta."
Làm sao hắn có thể thích nàng chứ?
Vân Tĩnh tự nhiên cười rất dịu dàng:
"Là đại ca của muội thì sao?" Cho dù là thế, hắn vẫn có thể thích nàng.
Di, rất lạnh a, mùa đông đến sớm sao? Hay là trời mưa?
Thanh Thanh toàn thân nổi da gà:
"Đại ca, huynh muốn cùng ta loạn luân à?" Tất cả những người trong nhà này đều biến thái a.
Vân Tĩnh không nề hà nói:
"Thanh Thanh, chúng ta là huynh muội, nhưng vẫn có thể yêu nhau." (biến thái, loạn luân)
"Đại ca, huynh về sau cách xa ta một chút."
Thanh Thanh run lên một cái, xoay người bỏ chạy. Vừa chạy được hai bước, nàng đã ngã vào lồng ngực của một người xa lạ. Nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, hơi thở nam tính của người đó bao phủ lấy nàng, khiến cho Thanh Thanh tự nhiên đỏ mặt.
Hai má nàng ửng hồng, mĩ lệ đến mê người, xinh đẹp mà thanh khiết. Vân Tĩnh cúi xuống nhìn nàng, không thể kìm lòng mà hôn lên môi nàng. Người trong lòng hắn rốt cuộc đã trưởng thành, trở thành một tuyệt thế giai nhân vô cùng xinh đẹp.
"A."
Thanh Thanh vừa đẩy hắn ra vừa thét chói tai, cũng đưa tay lên cho hắn một cái tát. Nàng không biết tại sao sự tình lại thành ra thế này, lúc nàng có thể phản ứng thì hắn đã bị đánh rồi. Mà khoảng cách giữa bọn họ trong lúc đó chỉ vỏn vẹn có ba thước.
"Đại ca, huynh đang làm cái gì?"
"Thanh Thanh, ta thích muội."
Ánh mắt thâm tình không lừa được người khác, hắn thật sự yêu nàng.
Đối với tình yêu của hắn, Thanh Thanh chỉ cảm thấy ớn lạnh, xương cốt tê rần.
"Ta đã có người yêu."
Thanh Thanh càng thêm phòng bị, nếu hắn còn dám đụng đến nàng, nàng nhất định sẽ đánh hắn một trận.
"A." Vân Tĩnh cả kinh, trong đôi mắt loé lên một tia nguy hiểm.
"Ách..." Thanh Thanh đang tìm một cái cớ thì liếc thấy Mộ Dung Thiên Lý đi qua. Ngón tay như bị ma xui quỷ khiến chỉ về phía hắn:
"Chính hắn, Mộ Dung Thiên Lý, ta thích Mộ Dung Thiên Lý."
Mộ Dung Thiên Lý dẫu sao cũng tốt hơn ca ca của mình.
"Muội thích hắn?"
Hai tròng mắt của Vân Tĩnh tràn đầy lửa giận, tay nắm thành quyền, mọi lúc đều có khả năng bùng nổ.
Mộ Dung Thiên Ly thấy thần sắc cổ quái của Vân Tĩnh nên mới hỏi thăm:
"Vân huynh, huynh làm sao vậy?" Có phải hay không bị tẩu hoả nhập ma?
"Ngươi thích Thanh Thanh sao?"
"A? Vân huynh tại sao lại hỏi cái này?"
Mộ Dung Thiên Lý khó hiểu.
Vân Tĩnh tức giận hét lên, sắc mặt xanh mét :
Ngươi thích Thanh Thanh sao?"
Nữ nhân mà hắn bảo vệ suốt 10 năm nay dựa vào cái gì mà đem tặng cho kẻ khác?
"Thích." Mộ Dung Thiên Lý không do dự thừa nhận.
"Ta cũng thích Thiên Lý."
Thanh Thanh chạy đến bên cạnh Mộ Dung Thiên Lý, thân mật ôm lấy hắn.
Mộ Dung Thiên Lý quả thực thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), nàng không những gọi tên hắn một cách vô cùng thân thiết, lại còn ôm hắn, đúng là diễm phúc từ trên trời rơi xuống.
Vân Tĩnh là một người bình tĩnh, hắn lập tức che dấu cảm xúc thật của mình:
"Ngươi có lấy muội ấy không?"
Hắn cực lực che dấu nhưng cũng không thể giấu đi sự giận dữ trong gi
ọng nói.
Hắn đã đợi nàng 10 năm, vì cái gì không phải là hắn?
"Có."
Mộ Dung Thiên Lý trả lời chắc chắn, nhìn thẳng vào mắt Vân Tĩnh. Ánh mắt của hai nam nhân lần lượt thay đổi, sát khí toả ra mãnh liệt, đại chiến thế giới lần thứ n sắp nổ ra.
"Đại ca, muội muội của huynh tìm được nam nhân yêu quý, huynh cảm thấy mất hứng sao?" Thanh Thanh tìm cơ hội thích hợp xen miệng vào. Hai vị đừng đấu, làm ra thiên lôi sẽ nguy hại đến con người.
"Cao hứng."
Vân Tĩnh cơ hồ rít lên hai chữ này. Hắn không tin, Mộ Dung Thiên Lý mới đến Vân gia ở có 7, 8 ngày, không có khả năng nhanh như vậy nắm bắt được trái tim của Thanh Thanh. Hắn đã cố gắng suốt 10 năm, chẳng nhẽ lại kém mấy ngày ân cần của Mộ Dung Thiên Lý?
Hắn nhìn thấy ánh mắt nồng ấm của nàng dành cho Mộ Dung Thiên Lý, chẳng nhẽ còn không từ bỏ hay sao?
Thanh Thanh nắm lấy ống tay áo của Mộ Dung Thiên Lý, trong giọng nói mang theo vẻ làm nũng:
"Thiên Lý, chàng phải nhanh chóng đến chỗ cha mẹ thiếp cầu hôn nha."
Cầu hôn? Nhanh như vậy sao? Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy bản thân sắp sửa bay lên tận mây xanh. (bay cao ngã đau anh ạ)
"Bây giờ ta đi ngay."
Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, ai mà biết nha đầu kia có chủ ý gì, không biết chừng ngày mai nàng sẽ thay đổi.
"Hừ." Vân Tĩnh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Trước khi đi, trong mắt hắn còn tràn đầy phẫn nộ.
"A?"
Thanh Thanh ngây người, tên này quả Thật rất nóng vội?
tay nàng thôi không nắm lấy tay hắn nữa.
Mộ Dung Thiên Lý quay đầu, trong mắt tràn ngập ý cười:
"Thanh Thanh, chờ ta." Chờ ta lấy nàng.
Chờ Thanh Thanh có phản ứng thì đã không thấy bóng dáng của hai nam nhân kia.
Nàng suy sụp ngồi trên mặt đất khóc thét:
"Hãy để ta chết đi."
Nàng đã làm cái gì vậy? Làm cho Mộ Dung Thiên Lý cầu thân với Vân gia --- lấy nàng. Chúa ơi, sự tình như thế nào ngày càng rối loạn.