Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Chương 9: Q.1 - Chương 9: Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.




Người chưa tới mà tiếng đã tới trước, lúc người tới thì giọng nói đã vang quá nửa tầng trời.

Mộ Dung Thiên Lý tao nhã tiến vào trong khuê phòng của Thanh Thanh, điều này khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.

“Mộ Dung Thiên Lý, ngươi không có việc gì làm hay sao lại chạy đến chỗ ta, ngươi ăn no rỗi việc a.”

“Đúng vậy.” Hắn quả thực ăn no rỗi việc. Ngày hôm qua, sau khi trở về, trong tâm trí hắn toàn là bóng hình xinh đẹp của nàng. Nụ cười quyến rũ của nàng, sự thông minh tự phụ cùng táo bạo thẳng thắn của nàng đã khiến cho hắn không lúc nào không nghĩ đến nàng, ngay cả hình bóng trong giấc mộng kia cũng vẫn là nàng. Lúc tỉnh giấc, hắn cũng bị cảnh mộng của mình làm cho sợ hãi. Hắn mất ngủ, dưới ánh trăng trầm tư một đêm, hắn dường như đã hiểu được tại sao mình lại nghĩ đến nàng, có lẽ, hắn đã yêu nàng. Đúng vậy, hắn đã yêu một nữ tử chỉ mới gặp mặt có một lần. Hắn biết tình cảm của mình có vẻ rất hoang đường, nhưng hắn cảm thấy đã yêu là yêu thôi. Có tình yêu sinh ra trong nháy mắt, thời điểm Thanh Thanh **** ầm lên là lúc hắn bị nàng hấp dẫn. (anh này biến thái thấy ghê, Thanh tỷ **** mà anh cũng bị hấp dẫn, nhưng không biến thái bằng anh nam chính)

Thanh Thanh không có kiên nhẫn, phất tay xua hắn đi:

“Ăn no thì ra ngoài vận động, đừng có đến làm phiền ta.”

Vừa bị ba nữ nhân kia làm phiền, giờ lại thêm hắn đến góp vui.

“Mộ Dung công tử, tiểu thư nhà chúng ta tâm tình không tốt, mong công tử thông cảm.” Nhược nhi thân là nha hoàn của một gia tộc trong võ lâm, đối với chuyện trên giang hồ cũng biết được chút ít, thế nên khi nghe Thanh Thanh nhắc đến đại danh của Mộ Dung Thiên Lý, nàng cảm thấy như sấm động bên tai. Mất đi người đàn ông độc thân hoàng kim như Phương Chấn Hiên, gả cho Mộ Dung Thiên Lý cũng không phải là lựa chọn sai lầm. Nàng là một nha hoàn hết sức mẫu mực, đương nhiên tất cả đều phải lấy tiểu thư làm trọng, vì hạnh phúc của tiểu thư, nàng sẽ làm bất cứ việc gì. (nghe anh Chấn Hiên này tuyệt thế chắc phải đọc bộ táo bạo khốc nương tử thôi)

Thanh thanh hờn giận nói thầm: “Ta phải thế nào mới được yên thân đây.”

“Thanh Thanh cô nương, nàng không muốn nhìn thấy ta?” Trong giọng nói của Mộ Dung Thiên Lý mang theo một tia thất vọng.

“Không liên quan đến ngươi.”

Làm nàng tức giận chính là ba nữ nhân kia.

“Có muốn đi ra ngoài một chút không?”

Nhìn biểu hiện ngày hôm qua của nàng, có thể thấy được nàng rất thích ra ngoài. Vì muốn chiếm được tình cảm của giai nhân, hắn chỉ cần ủy khuất làm hộ hoa sứ giả.

“Muốn a.”

Trong ngữ điệu lười nhác của nàng mang theo sự vui sướng. Nàng là một người hiện đại, chưa bao giờ biết đến những thói quen cổ đại, nếu không nhìn nhiều một chút thì làm sao thích nghi được với cuộc sống ở cổ đại.

Quả nhiên nàng rất muốn ra ngoài, xem như hắn đã đoán được ý nghĩ của người đẹp.

“Tiểu thư, em cũng đi.”

Nha hoàn thì phải làm hết phận sự của nha hoàn, chủ nhân muôn đến chỗ nào, nàng phải đi theo đến chỗ đó. Đương nhiên, nàng sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào là nàng muốn đi góp vui.

“Đương nhiên.”

Đã là tỷ muội tốt thì có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Bỏ lại tỷ muội tốt mà đi tiêu dao một mình không phải là việc mà Vân Thanh Thanh nàng sẽ làm.

Thanh Thanh lại cùng Mộ Dung Thiên Lý đi trên đường, chỉ khác lần này trên mặt nàng có thêm một cái khăn che mặt, đằng sau còn có một nha hoàn. Nàng là một mỹ nhân tuyệt thế, mà an ninh của cổ đại lại vô cùng thấp kém, vì an toàn của bản thân, nàng không thể không che kín dung nhan của mình. Ai, khuôn mặt xinh đẹp cũng có tác động tiêu cực a.

“Thanh Thanh cô nương, ngày hôm qua thất lễ.” Mời người đẹp đi ăn cơm mà quên mang theo tiền, cả đời hắn cũng chưa từng chật vật như vậy.

“Không có a.” Nàng không biết hắn thất lễ như thế nào, với bản tính của nàng, thỉnh thoảng cũng quên mất một hai sự kiện có thể tha thứ.

“Nàng thật sự không quan tâm?” Coi tính tình hào sảng của nàng, hẳn là không quan tâm? Người ta nói trong tình yêu, đàn ông thường hay hoang tưởng (quá chuẩn), mặc dù hắn mới chỉ chớm yêu nhưng cũng đã bắt đầu nghi ngờ này nọ.

“Đó là một chuyện tốt mà, nếu không phải vì ngươi, ta làm sao có thể trong vòng mộ tháng ăn uống miễn phí ở Nhã Tiên Cư.” Thanh âm lười biếng nhưng lại thanh thuý dễ nghe.

Nói đến việc này, Mộ Dung Thiên Lý không khỏi có vài phần xấu hổ. Không có tiền thanh toán cũng được thôi, nhưng lại để cho nàng đoạt mất cơ hội thể hiện. Hắn luôn luôn rất tự tin vào tài văn chương của mình, vậy mà ở trước mặt nàng, hắn căn bản chỉ là một thằng hề.

“Thanh Thanh, hôn sự của nàng và Phương Chấn Hiên có dự tính gì không?” Nói tới nói lui, đây mới chính là mục đích thực sự của hắn.

Thanh Thanh không để ý, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái:

“Không có gì để tính.” Có phải nàng quá nhạy cảm hay không? Tại sao nàng lại cảm thấy vị Mộ Dung lão huynh này rất quan tâm đến chuyện hôn sự của nàng?

“Nàng có muốn gả cho Phương Chấn Hiên không?” Trong đáy mắt của hắn cư nhiên có một tia...bối rối. Hắn bối rối vì một người con gái mới quen có một ngày.

“Không lấy chồng.” Thanh Thanh không cần phải suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời một cách kiên định. Đầu óc nàng hiện tại không có bã đậu, không nghĩ đến việc sẽ nhảy vào nấm mồ hôn nhân.

Huống chi trong lòng họ Phương kia đã có người khác, nàng không nghĩ đến việc sẽ nhảy vào đó giúp vui.

“Thanh Thanh, nàng có biết mục đích ta đến Vân gia lần này không?”

“Không biết.” Cũng không muốn biết.

Mộ Dung Thiên Lý thở dài, im lặng không nói gì, vì cái gì khi nàng đối mặt với hắn lúc nào cũng bày ra bộ dạng khinh thường, hắn thật sự khiến cho người ta chán ghét đến vậy sao?

Lại đến Nhã Tiên Cư, ông chủ quán cũng rất lịch sự. Thanh Thanh liên tục vì hắn thu hút không ít khách nhân, mà ngay chính bản thân hắn cũng vô cùng kính phục vị tài nữ này, thế nên có ý an bài cho nàng một phòng riêng.

Nhã Tiên Cư có không ít món ăn ngon, Thanh Thanh tuỳ ý chọn một vài món. Nàng không có tâm trạng, mục đích đến Nhã Tiên Cư ngày hôm nay cũng không phải để ăn cơm.

Sau khi đồ ăn đã mang lên hết, cũng chưa thấy bóng dáng của Nhược nhi.

“Nha hoàn của nàng đâu?” Hắn không biết tên của tiểu nha hoàn kia.

Thanh Thanh nói với vẻ thản nhiên:

“Ta phân phó nàng đi làm một chút chuyện.” Nàng không muốn nhiều lời.

“Thanh Thanh.” Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu, con ngươi thâm thuý dừng ánh nhìn trên người nàng:

“Vì Giang Nam song xu nên ta mới đến ở trong Vân gia.”

Chiếc đũa vẫn tiếp tục chọc chọc đồ ăn trong đĩa, Thanh Thanh thản nhiên hỏi lại:

“Vậy thì sao?”

Chẳng có chút quan hệ nào với nàng, nàng cùng Giang Nam song xu kia là địch nhân, không phải là bằng hữu.

“Mẫu thân vẫn thúc giục ta thành hôn, nàng vừa ý Giang Nam song xu.” Nhưng người hắn vừa ý lại là võ lâm đệ tứ mỹ nhân. Cho dù nàng đã có hôn ước, hắn cũng không thể từ bỏ.

“Là bằng hữu, ta khuyên ngươi một câu, các nàng không tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu.” Lấy một mỹ nhân hai mặt, đó chính là sai lầm của hắn.

“Ta biết.” Mộ Dung Thiên Lý cũng đâu phải là kẻ ngu ngốc, sau khi tiếp xúc với Giang Nam song xu, hắn cảm thấy các nàng quá giả dối.

Thanh Thanh thẳng thắn, đúng là dạng mà hắn yêu thích.

“Con gái trên thế gian này rất nhiều, không nhất thiết phải là hai nàng.” Thanh Thanh có ý khác, nhân phẩm của Mộ Dung khá tốt, nàng thật sự không đành lòng nhìn một nam nhân đầy triển vọng như vậy bị hai đứa con gái kia lừa.

“Nữ tử trên thế gian rất nhiều nhưng kỳ nữ thì lại rất ít.” Hắn cười đùa:

“Thanh Thanh chính là một trong số ít đó.”

Hắn nửa thật nửa giả, nhìn không ra là đùa giỡn hay là thật lòng.

Thanh Thanh khẽ lắc đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại:

“Không, ta không phải là kỳ nữ, chẳng qua ngươi chưa gặp người con gái nào như ta. Có lẽ, ta là người đặc biệt, nhưng ta cũng không phải là một người con gái tốt.”

Chẳng lẽ vị nhân huynh này thật sự vì chỗ đặc biệt đó của nàng mà đem lòng yêu nàng? Có phải nàng đem khí chất hiện đại của mình biểu hiện quá tốt không? Từ nay về sau có lẽ nên thu bớt lại một chút?

Mộ Dung Thiên Lý nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp:

“Thanh Thanh, nếu ta thật sự muốn cùng nhà họ Vân kết thân, ta nhất định sẽ chọn nàng.”

“Kết thân?” Thanh Thanh bật cười, gắp một đống đồ ăn bỏ vào trong miệng, từ từ thưởng thức. Một lúc lâu sau mới nói:

“Kết hôn? Vân Thanh Thanh ta chỉ có giá trị sử dụng như vậy thôi sao?” Buồn cười, nàng đường đường là một người hiện đại, cư nhiên trở thành quân cờ cho kẻ khác, chi bằng tự sát cho xong.

“Không phải, nàng hiểu lầm rồi.”

Hắn chưa từng nghĩ đến việc hy sinh hạnh phúc của bản thân để đi lấy một nữ tử mà mình không thương.

“Hiểu lầm?”

“Là hiểu lầm, mẫu thân ta vẫn hy vọng ta lấy con gái Vân gia, nếu nhất định phải lấy con gái Vân gia, ta sẽ lấy nàng.” Nếu không thích nữ nhi của Vân gia, hắn đương nhiên sẽ không hy sinh bản thân, nhưng là...hắn thích, thích Vân đại tiểu thư táo bạo kia.

“Muốn ta cảm ơn ngươi sao?”

Trong giọng nói của Thanh Thanh tự nhiên mang theo vẻ trào phúng, nàng đối với hắn một chút cảm giác cũng không có, càng không tính đến việc sẽ gả cho hắn.

“Thanh Thanh, nếu ta hướng lệnh tôn cầu hôn, nàng sẽ đồng ý chứ?”

Hắn thích nàng, thích nữ nhân mới quen biết một ngày? Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết yêu từ cái nhìn đầu tiên?

Cánh tay đang định gắp rau của Thanh Thanh dừng lại giữa không trung, nàng nhếch miệng:

“Sẽ không.”

Nàng mới có 20 tuổi, cũng không tính đến việc lập gia đình. Hắn nói trắng ra như vậy khiến cho nàng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng nhẽ cổ đại cũng thoáng như vậy sao?

Có lẽ nàng không nên trả lời thẳng thừng như vậy, nhưng nàng ghét nhất là chuyện lộn xộn trong tình cảm, không thích chính là không thích, nếu không thích thì cần gì phải để hắn tiếp tục hy vọng. Cho hắn hy vọng rồi lại làm hắn thất vọng, đó mới là việc tàn nhẫn nhất.

Câu trả lời của nàng khiến cho Mộ Dung Thiên Lý thất vọng, bất quá hắn cũng không có ý định buông tha, chinh phục được nữ nhân kiêu ngạo này chính là một chuyện vô cùng thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.