Tuyệt Thế Phàm Nhân

Chương 69: Chương 69: Dung hợp và lĩnh ngộ 2




Lại thêm một ngày trôi qua, Tôn Dương vẫn một mực chìm đắm bên trong tu luyện, đem toàn bộ kỹ năng và kinh nghiệm của mình cũng cố lại. Sau đó lại bắt đầu lĩnh ngộ Pháp Tắc Không Gian, theo như hắn thấy môn công pháp này của Nhân Môn thật không hề đơn giản chút nào, lúc trước Võ Chính truyền cho hắn môn công pháp này đã từng nói đây là kỹ năng thiên về tốc độ cơ bản nhất của Nhân Môn, bất cứ đệ tử nào của Nhân Môn đều có thể học, chỉ bất quá môn công pháp này ở trong tay mỗi người tu luyện lại có hiệu quả khác nhau. Còn tùy vào năng lực lĩnh ngộ được nhiều hay ít quy tắc không gian bên trong đó, nói đơn giản là Pháp Tắc Không Gian khi ở trong tay của một thiên tài thì nó là tuyệt thế công pháp, nhưng ở trong tay một người bình thường thì nó chỉ là một bộ kỹ năng chuyên tu về tốc độ bình thường mà thôi.

Thành quả chứng minh cho điều này chính là một kích mà Tôn Dương đã khiến cho Hỏa Long tự tay giết sư đệ của mình, Tôn Dương đã vận dụng những quy tắc đại đạo không gian mà mình đã lĩnh ngộ được để mở ra lỗ hổng không gian, từ đó đem một chiêu của Hỏa Long đã đánh vào lỗ hổng đó dịch chuyển ra phía sau lưng của sư đệ Hỏa Long, đối với loại năng lực này đừng nói là những người khác mà ngay cả Tôn Dương lúc mới sử dụng cũng cực kỳ kinh ngạc, loại phương thức công kích kết hợp dịch chuyển không gian này quả thật còn đáng sợ hơn một người am hiểu về tốc độ nhiều.

Tôn Dương từ từ hồi tưởng lại sau đó hít sâu một hơi lấy lại tinh thần “ Sau này ta nhất định phải bỏ nhiều thời gian để lĩnh ngộ Pháp Tắc Không Gian mới được “ Hắn như nghĩ nghĩ đến chuyện gì đó sau đó nhất thời hai mắt sáng trưng lên “ Đúng rồi Vô Quyền tại sao ta lại không nghĩ đến nhĩ, hiện tại cảnh giới đã tăng lên hiệu quả của vô quyền cũng không còn bao nhiêu tác dụng, mà hiện tại không phải là Thần Phách có khả năng dung hợp sao, tại sao ta không thử đem Vô Quyền dung nhập vào Pháp Tắc Không Gian để tăng lên uy lực “ Nói là làm ngay, ý niệm vừa động lập tức Thần Phách mở mắt đứng dậy bắt đầu diễn luyện Vô Quyền, một quyền phân thành mười đạo hư ảnh không ngừng từ các phương vị khác nhau mà oanh kích ra, Thần Phách lập tức lấy tay vung lên từ trong thân thể có mười đạo hồn lực bắn ra dung nhập vào bên trong mười đạo tàn ảnh. Mười đạo tàn ảnh đã sắp tiêu tán rốt cuộc đình chỉ ngưng thật lại giống như thực chất, Thần Phách lại khoanh chân ngồi xuống hai tay không ngừng kết ấn, theo mỗi ấn pháp ngưng kết ra mười đạo thân ảnh kia cũng bắt đầu động tác theo quy trình của Vô Quyền mà bắt đầu tự thân diễn luyện.

Đây là Tôn Dương ý đồ muốn đem Vô Quyền diễn luyện độc lập, tự thân mỗi đạo thân ảnh kia sẽ tự giác ngộ những chỗ thiếu hụt mà lúc trước phát động cùng bản thể không hề hay biết sau đó bù đắp vào, mười đạo phân thân này vốn là một chỉnh thể của Vô Quyền, mỗi một đạo lúc phát động đều là công kích ở từng vị trí và góc độ khác nhau, vì vậy hiện tại Tôn Dương cố tình phân tách một chiêu này ra để cho chúng tự thân diễn luyện đến một trình độ hoàn mỹ che đi khuyết điểm nhỏ nhất, thỉnh thoảng hắn còn điều động Thần Phách tách ra vài đạo đại đạo không gian từ từ dung nhập vào bên trong mười đạo thân ảnh, lâu dẫn những đạo thân ảnh này rốt cuộc cũng trung hoà được những sợi đại đạo không gian kia vào bên trong quyền ý, nhất thời động tác của mỗi một quyền bắt đầu tốc độ tăng lên thấy rõ, quyền ảnh đánh ra bắt đầu phát sinh một chút biến hoá chớp động như có như không, cả thân thể của mỗi đạo phân thân cũng thập phần nhẹ nhàng chập chờn lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng quyền thế vẫn được diễn biến rất có quy luật.

Mới lúc đầu cứ cách một khoảng thời gian là Tôn Dương lại dung nhập một ít sợi đại đạo không gian vào bên trong những thân ảnh, về sau khi quyền ý và đại đạo không gian đã có thể thuận lợi trung hòa, hắn liền rút ngắn thời gian và đại đạo không gian truyền vào bên trong quyền ý cũng càng nhiều hơn. Tôn Dương lúc này hoàn toàn mới cảm nhận rõ quyền ảnh từ những đạo phân thân đánh ra mỗi một quyền lúc này cực kỳ tấn mảnh, mỗi một quyền lúc đều ẩn chứa sức mạnh cực lớn đánh ra liền tạo tiếng vang bang bang âm thanh cực kỳ thuần túy, cần vị thế có vị thế, cần tốc độ có tốc độ, cần kỹ xảo có kỹ xảo, mỗi một quyền chính bởi vì có ẩn chứa đại đạo không cho nên khi đánh ra trông cực kỳ phiêu miểu, quyền thế phảng phất như có như không như dung nhập vào thiên địa làm cho người khó lòng phòng bị.

Tôn Dương cứ thế đắm chìm bên trong thân thể điều động Thần Phách dung hợp quyền ý và đại đạo không gian, cứ như thế mà đắm chìm cũng không quản thời gian bên ngoài trôi qua bao lâu, mà ở bên ngoài cùn không ai đến làm phiền hắn.

Cùng lúc đó tại ở ngoại giới, ở tại một phương đại lục xa xôi, ngay chính giữa một thung lũng được đồi núi bao quanh có một bãi đất trống, khắp nói có vô số cây cột gỗ đổ nghiêng đổ ngã bị đốt cháy đen, nhìn kỹ đất đai nơi này cũng là một màu đen cháy, khắp nơi còn lộ ra vô số khe nứt sâu hút, dường như nơi này đã từng kinh qua một hồi tai kiếp bị tàn phá triệt để, chẳng là đã trải qua một thời gian tuy những vết tích kia vẫn còn nhưng cũng đã có cỏ xanh mọc lên làm vơi đi bớt vẻ tang thang cùng đau sót.

Hiện tại ở một góc trong dải đất đó có hai gồ đất trồi lên trông như hai nấm mồ, phía trước gồ đất đó hiện có hai bóng người, một người trong đó đang ngồi trước hai nấm mồ, đôi tay trắng nõn nhẹ sờ lên mấy dòng chữ được viết bằng máu ở trên hai tấm bia bằng gỗ mà run rẩy. Nếu như có Tôn Dương ở chỗ này thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra nơi này, bởi vì nơi đây chính là nơi mà hắn đã từng sống và lớn lên, cho đến một ngày bị tai kiếp hủy diệt hắn may mắn sống sót, hai cái nấm mồ kia chính là mộ phần mà hắn dựng lên cho cha mẹ hắn, tuy là không có xác của cha mẹ, nhưng hắn vẫn vì họ mà dựng mộ để tận hiếu, còn dùng máu của mình để lập bia.

“ Tiểu Dương, con vẫn còn sống, hiện tại con đang ở nơi nào? Con sống có tốt không? “ Người trung niên trẻ tuổi kia giọng nói có chút mơ hồ, lẩm bẩm như đang nói một mình, trong lời nói có ẩn chứa vài phần thương nhớ cùng có chút vui vẻ. “ Con yên tâm chỉ cần con còn sống, cho dù có lật tung cả phiến thế giới này ta cũng nhất định tìm được con, cho dù con chỉ mang kiếp số của một thường nhân thì cũng sẽ không có ai dám động đến con. “ Người trung niên lẩm bẩm thì thào tự nói, trong lời nói lúc này lại có phần xúc động, chỉ là trên người hắn đang mặc Áo choàng cùng đội mũ trùm đầu cho nên không ai nhìn thấy cảm xúc của hắn thôi.

“ Chủ Thượng, kia chẳng phải là tên ngài đó sao, còn có Chủ Mẫu nữa. Là kẻ nào to gan dám ở nơi này xây mồ lập bài vị của hai người đặt ở chỗ này. “ Phía sau lưng nam trung niên cũng là một người trung niên thân hình cao to lực lưỡng, trên thân để mình trần, chỉ mặc một cái quần cộc ngắn, tay chân đều nổi gân cơ cuồn cuộn như rễ cây, dưới chân thì để chân trần lộ ra bàn chân rắn chắc, một đầu tóc đen dài phủ ngược ra sau, lộ ra một khuôn mặt khôi ngô bá khí hung hãn nhưng lại thêm nhiều phần trung hậu, nghe ngữ khí của y thì có vẽ y rất tôn kính người trung niên trước mặt.

“ Lạc Bá, hiện tại ta cần ngươi giúp ta tìm một người. “ Người trung niên cũng không để ý đến lời nói của Lạc Bá mà trực tiếp đề nghị một câu nói. “ n Chủ Thượng, ngài có việc gì xin cứ hạ lệnh, Lạc Bá sẽ tận lực hoàn thành cho ngài. “ Lạc Bá nghe vậy vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, dáng người thẳng tắp hỏi.

Nam tử trung niên trầm ngâm một chút sau đó cũng lên tiếng nói “ Ngươi trở về dẫn theo vài người phân bố ra sau toà đại lục tìm con trai của ta. “

“ Hả? Con trai, Chủ Thượng còn có con trai sao? Ha ha tốt, Chủ Thượng ngài an tâm, ta chắc chắn sẽ tìm được thiếu chủ mang hắn trở về gặp ngài. “ Lạc Bá nghe nam tử trung niên có con thì vui mừng cười to, hắn vui mừng giống như đó là con của hắn vậy, điều này đủ thấy Lạc Bá là trung thành với người nam từ này như thế nào.

“ Được, ngươi nhớ làm lặng lẽ một chút, không nên để cho đám người kia chú ý. Còn nữa nó tên là Tôn Dương năm nay cũng đã mười bảy tuổi, còn hình dáng của nó thì ngươi cứ xem trên mặt ta là được. “ Nam tử trung niên khẽ thở dài một hơi ngữ khí trầm thấp nói.

“ Được, sau khi trở về ta sẽ lập tức đi làm ngay. “ Lạc Bá hào khí đáp.

Nam tử trung niên chỉ gật đầu không đáp, đôi mắt hắn bên trong Áo choàng lộ ra vẻ mờ mịt nhìn về nơi xa trên hư không, trên miệng khẽ nói thầm “ Tiểu Chu chờ ta, hiện tại con trai chúng ta vẫn còn sống, ta trước sẽ tìm nó về an bài một chút sau đó sẽ đi đón nàng. “ Nói đến đây bên trong đôi mắt mờ mịt đó bỗng trở trên trong suốt, từ trong mắt bắn ra từng đạo hàn mang sắc bén cường đại, giọng nói cũng thay đổi trở nên rét lạnh cùng hận ý vô cùng “ Thiên Không vực, ta vì nhẫn nhịn các ngươi mà cam chịu cùng thê tử rút lui sống cuộc sống của một dân thường, ngay cả con trai của ta lúc vừa mới sinh ra ta cũng đã tự tay phế bỏ căn cơ của nó, không cho nó cơ hội tu luyện. Thế nhưng các ngươi đã không nhìn vào thành ý của ta, hại ta nhà tan cửa nát mỗi người một nơi, nếu đã như vậy thì các ngươi cũng đừng trách ta lại một lần nữa lật tung Thiên Không vực, để cho các ngươi gà chó không yên. “ Nói đến câu cuối cùng từ trên thân thể hắn phát ra khí thế cường đại khiến cho mặt đất rung chuyển sập xuống từng mảng giống như động đất, không gian xung quanh trong phạm vi mấy trăm mét hư không đều bị chấn cho vỡ vụn như thủy tinh lộ ra không gian tinh không một mảnh đen kịt, trên bầu trời còn ẩn ẩn như muốn dẫn động lôi kiếp đánh xuống.

Lạc Bá thấy vậy thì mặt đầy kinh hãi vội vàng trốn ra xa đến hơn một ngàn mét nhìn lại “ Khí thế thật đáng sợ, Chủ Thượng rốt cuộc ngài đã sắp chạm đến cực hạn của nhân gian rồi, thế giới này sắp không dung nạp được sức mạnh của ngài nửa rồi. Khí thế chỉ phát ra trong chốc lát sau đó liền tiêu thất không còn một mảnh, mà bóng người đứng đó cũng đã biến mất, chỉ vang vọng lại một tiếng trong hư không “ Lạc Bá bảo hộ tốt con ta. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.