Editor: Yi Chou
Dịch & Beta: Emily Ton.
Bên trong ốc chủ là một mảnh an tĩnh. Trên vị trí chủ vị đối diện với cửa, hai mắt Thẩm Phong hơn 60 tuổi giống như ánh đuốc, đang ngồi uy nghiêm ở ghế trên. Mái tóc hoa râm không hề hiện lên một chút già nua, ngược lại khiến người cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Ở hai sườn ốc chủ, nhóm đại đệ tử đời thứ hai của Chu Tước thế gia đang ngồi nghiêm chỉnh, phần lớn bọn họ đều đã qua tuổi bốn mươi, bất luận một người nào trong đó đều là long phượng nhân trung, nhưng ở trước mặt Thẩm Phong, bọn họ không dám có nửa phần lỗ mãng.
Đứng ở phía sau bọn họ là những thế lực mới nổi thuộc về đời thứ ba của Chu Tước thế gia, một đám tinh thần phấn chấn đều hiện rõ trên mặt, có sự kiêu ngạo của thời niên thiếu, có thể đứng ở bên trong ốc chủ, đều là những người xuất sắc trong Chu Tước thế gia. Đối với những người có thực lực thấp hèn, sớm đã bị Thẩm Phong đá ra khỏi gia tộc tự sinh tự diệt. Lúc này, Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ cũng đang đứng ở phía sau một vị nam tử trung niên, lặng lẽ giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Viêm Tiêu bước vào phòng.
Ốc chủ to như vậy, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người tiểu nữ hài đang đứng ở trước mặt Thẩm Phong.
Đặc điểm trên khuôn mặt đều bình thường, đặt ở trước dung mạo trác tuyệt của đời thứ ba Chu Tước thế gia, có vẻ rất xấu xí. Trên khuôn mặt kia còn treo thêm sự ngây thơ thiếu hiểu biết. Thân mình nhỏ gầy thậm chí không thể chịu nổi một cú nắm chặt, người bình phàm lại yếu ớt như vậy, sao xuất thân có thể giống như hài tử của Chu Tước thế gia.
Không lâu sau khi Thẩm Viêm Tiêu bị triệu hồi, nhóm đại đệ tử đời thứ hai Chu Tước thế gia, lập tức tràn ngập khinh thường và nghi kỵ đối tiểu nữ hài không cha mẹ, vì sự xuất hiện với diện mạo hoàn toàn vi phạm thẩm mỹ Chu Tước thế gia.
Phụ thân Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Ngọc, là thiếu gia nhỏ nhất Chu Tước thế gia, người cũng như tên, dung mạo tuấn mỹ như ngọc, giơ tay nhấc chân đều tản ra ưu nhã phiêu dật khiến đông đảo nữ tử khuynh đảo. Hơn nữa, ma pháp tạo nghệ rất cao, lại cực kỳ yêu phong nhã. Năm đó cho dù bên trong Chu Tước thế gia nhân tài đông đúc, cũng là người ưu tú nhất, được Thẩm Phong cực kỳ coi trọng. Thê tử Thẩm Ngọc, càng là đệ nhất mỹ nhân năm đó của đế quốc Long Hiên, Ôn Nhã. Nghiêng nước nghiêng thành đã không đủ để hình dung mỹ lệ của nàng. Trước khi Ôn Nhã chưa gả chồng, bao nhiêu vương hầu đều theo đuổi nàng, bị xua như xua vịt. Để có được nụ cười của nàng, không tiếc phân tán hết gia tài.
Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ sinh ra nữ nhi như vậy, thậm chí nếu không đẹp đến nỗi kinh thiên động địa, cũng tuyệt đối không phải là một con vịt xấu xí trước mắt như vậy, nếu ném vào đám đông sẽ không thể tìm thấy người.
Đối với thân thế Thẩm Viêm Tiêu, Chu Tước thế gia đã âm thầm nghị luận rất nhiều lần, Thẩm Phong vẫn chần chừ chưa bao giờ phát biểu hay có bất luận thái độ gì đối việc này, những người khác cũng chỉ có thể nói thầm vài câu ở trong bóng tối.
Rốt cuộc, toàn bộ bên trong Chu Tước thế gia, Thẩm Phong mới là chân chính là người cầm quyền.
Giờ này khắc này, Thẩm Phong cao cao tại thượng, ánh mắt sắc bén tỏa định ở trên người cháu gái đang đứng ở trước mắt mình, uy nghiêm trên mặt không thấy nửa điểm gợn sóng.
Ánh mắt bắt bẻ giống như lưỡi đao, nhìn từ trên xuống dưới cháu gái đã lâu không gặp, hai hàng lông mày Thẩm Phong hơi nhăn lại.
Nhìn thấy Thẩm Phong nhíu mày, toàn bộ những người khác Chu Tước thế gia đều cười thầm trong lòng.
Thực hiển nhiên, mặc dù Thẩm Phong thừa nhận thân phận Thẩm Viêm Tiêu, nhưng đối với vết nhơ này, vẫn rất không vui.
Tất cả mọi người chậm rãi chờ đợi Thẩm Phong mở miệng, toàn bộ ốc chủ yên tĩnh một mảnh.
Ánh mắt Thẩm Phong rời khỏi trên người Thẩm Viêm Tiêu, lên tiếng nói: “Thẩm Viêm Tiêu, vài ngày hôm trước, ngươi tự tiện xông vào cấm địa, gây nên đại họa, ngươi biết tội không?”
Thẩm Phong nói giọng trầm thấp nặng nề, lão không phải đang dò hỏi, mà là đang trần thuật.
Trong ốc chủ, Thẩm Viêm Tiêu chớp mắt to, nhìn gia gia này của “mình”, không hề có chút cảm xúc.