Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 226: Chương 226: Ai da, không biết xấu hổ (5)




Mộ Khinh Ca nắm chuỷ thủ, đâm tới phía trước. Lực cản lúc đầu chỉ giữ trong nháy mắt, liền biến mất không còn thấy tăm hơi.

‘Có hi vọng!’ Hai con ngươi Mộ Khinh Ca sáng ngời, động tác nhanh hơn.

Đêm, nặng nề như nước.

Thời khắc ngọn đèn dầu tắt đi, ai có thể nghĩ đến có người đang trắng trợn quét sạch bảo khố Vạn Tượng Lâu?

Lúc Mộ Khinh Ca lặng yên không tiếng động rời khỏi Vạn Tượng Lâu, nàng thừa nhận mình là một kẻ trộm không có nguyên tắc. Bởi vì nàng không chỉ cầm đi dịch đông lạnh, còn có một ít thiên tài địa bảo khác!

Thiên tài địa bảo, có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Tối nay để nàng gặp phải, còn có thể ung dung thưởng thức rồi rời đi hả?

Mộ Khinh Ca bĩu môi, nàng không có thanh cao như vậy.

Thuận lợi lấy được dịch đông lạnh, trời vừa sáng Mộ Khinh Ca liền cùng huynh muội Vệ gia tập hợp, cùng nhau rời khỏi Hoán Đô.

Chờ bọn họ đều rời khỏi thành, trong bảo khố Vạn Tượng Lâu mới truyền đến tiếng kêu thảm thiết!

“Không thấy dịch đông lạnh!”

“Còn có gốc Thất Tinh! Hàm Hương quả! Vạn Thọ đằng! Long Huyết hoa! Hàn Băng Huyền Thiết! Tử Kim cát đá! Cây Ức Cương! Thiên Âm Tinh!”

“Bị kẻ trộm rồi!!!”

Bên trong biệt uyển thanh u ngoại ô Hoán Đô, Hàn Thải Thải yêu diễm như hoa nằm trên giường. Vạt áo lỏng lẻo đem lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn bại lộ ra.

Ngoài màn trướng, quản sự Vạn Tượng Lâu run rẩy quỳ trên mặt đất, gần như dúi đầu vào ngực.

“Bị trộm?”

Thanh âm lười biếng trầm thấp của Hàn Thải Thải phiêu ra, thân thể quản sự lại run lên.

“Vâng… vâng, thiếu chủ! Thuộc hạ vô năng, thỉnh thiếu chủ trách phạt!” Quản sự vội nói.

“Lấy đi cái gì?” Hàn Thải Thải hỏi. Ngữ khí kia căn bản nghe không ra bất luận cảm xúc gì.

Quản sự lập tức trả lời: “Lấy đi ba gốc Thất Tinh, mười quả Hàm Hương, một căn Vạn Thọ đằng, bảy đoá Long Huyết hoa… còn có dịch đông lạnh thiếu chủ tạm tồn vào bảo khố.”

“Được rồi, nếu mất chức, tự mình đi lĩnh phạt đi.” Hàn Thải Thải đột nhiên lên tiếng đánh gãy quản sự.

Quản sự nghẹn lại, vội vàng lui ra.

Trong số bảo vật bị trộm có dịch đông lạnh, hắn tựa hồ đã biết ai là hung thủ.

Trong mắt phượng hẹp dài chợt loé ánh sáng, lộ ra một tia khí tức nguy hiểm.



Trên đường tiến tới Đà thành, Mộ Khinh Ca đã chui vào xe ngựa của mình.

Vệ Quản Quản từng muốn vào xe, lại bị nàng từ chối.

Bởi vì tối qua làm tên trộm cả đêm, hiện tại Mộ tiểu tước gia muốn ngủ bù!

Nằm thoải mái trong xe ngựa, đệm mềm dưới thân làm cả người Mộ Khinh Ca buông lỏng.

Hoa Nguyệt ngồi phía bên cạnh đầu Mộ Khinh Ca, mát xa cho nàng.

Ấu Hà đốt hương liệu, đặt vào lư hương.

Xe ngựa bề ngoài giản dị, nhưng lại hết sức xa xỉ. Mộ Khinh Ca có thể chịu đựng gian khổ, nhưng sẽ không từ chối hưởng thụ.

“Tiểu tước gia, mấy ngày nay Mặc Dương đã hỏi thăm được một ít tin tức.” Ấu Hà đậy nắp lư hương, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu nói.

“Nói một chút xem.” Hai mắt Mộ Khinh Ca nhắm hờ, hưởng thụ Hoa Nguyệt mát xa.

Ấu Hà quay người đối mặt nàng, hai tay nắm lại đấm nhẹ lên đùi Mộ Khinh Ca. Trả lời nói: “Đại công chúa Ly quốc tên gọi là Phượng Vu Phi. Nghe nói là một tiểu mỹ nhân thiên tư trác tuyệt. Tính cách cương liệt, mang theo nhiệt huyết nam nhân. Nói một không hai, trọng tình trọng nghĩa. Lúc ấy giữa đám con cái hoàng thất rất được sủng ái. Nhưng hơn mười năm trước, nàng yêu một người không nên yêu. Bởi vì quyết liệt với hoàng thất, liên lụy mẫu phi bệnh chết. Sau đó nàng bị trục xuất khỏi hoàng thất, rồi đột nhiên biến mất.”

“Người yêu của nàng ấy là ai?” Mộ Khinh Ca hỏi.

Ấu Hà chậm rãi lắc đầu, lập tức phản ứng lại Mộ Khinh Ca nhắm mắt không nhìn thấy, vội nói: “Không rõ ràng lắm. Chỉ sợ ngoài hoàng thất Ly quốc ra, không ai biết được lai lịch người kia. Hắn giống như hư không xuất hiện, vừa vào Hoán Đô đã thể hiện ra bản lĩnh thanh niên tài tuấn. Giống như lúc hắn gặp đại công chúa trên đường, lúc ấy đại công chúa không khống chế được con ngựa phóng tới đám người, hắn kịp thời xuất hiện kìm chặt ngựa điên, cùng đại công chúa làm quen!”

‘Cẩu huyết vậy à?’ Mộ Khinh Ca chậm rãi mở hai mắt, lần nữa nhắm lại: “Tiếp tục.”

Ấu Hà tiếp tục nói: “Hai người quen biết, càng tiếp xúc càng thêm có hảo cảm. Tình cảm phát không thể thu. Đại công chúa tự mình hướng xin hoàng đế Ly quốc, muốn mình gả cho người nọ. Nhưng không biết vì cái gì hoàng đế Ly quốc mãnh liệt phản đối, thậm chí còn phái người đi bắt nam nhân kia. Nam nhân kia cũng coi như lợi hại, không chỉ không bị bắt, còn giết không ít thị vệ hoàng cung. Nghe nói lúc ấy có người nhìn thấy ẩn ẩn trên chiến trường xuất hiện ánh sáng màu tím.”

“Tử cảnh cao thủ?” Mộ Khinh Ca lần nữa mở mắt, sâu trong mắt một mảnh yên lặng.

“Không biết có phải tử cảnh cao thủ hay không, dù sao lúc ấy người tới bắt hắn đều bị giết sạch, sau đó tiêu sái rời đi.” Ấu Hà nói.

“Sau đó thì sao?” Mộ Khinh Ca hỏi.

“Chuyện sau đó thì không ai biết. Dù sao người nọ đã đi, đại công chúa thì trở mặt với hoàng thất Ly quốc rời khỏi Hoán Đô, từ đó không còn tin tức.” Ấu Hà nói xong, dừng lại một chút, bổ sung một câu: “Đại công chúa Ly quốc đi không lâu sau, hoàng thất Ly quốc âm thầm phái ra rất nhiều người tìm kiếm tung tích của nàng. Một mực tìm kiếm một năm, mới dần buông tha.”

Mộ Khinh Ca sau khi nghe xong, chợp mắt không nói.

Trong đầu như có điều suy nghĩ.

Đại công chúa Ly quốc Phượng Vu Phi có liên quan đến Phượng Nương sao? Tại sao Phượng Nương lại nói trượng phu của mình mất tích trong Lạc Nhật sâm lâm? Mà nàng ấy rõ ràng thực lực bất phàm, lại không thể tự mình vào rừng tìm kiếm, chỉ có thể không ngừng nhờ người. Còn có nam tử mến đại công chúa kia, thật là tử cảnh?

Nếu quả thật là tử cảnh, vì sao hoàng thất Ly quốc lại buông tha cơ hội lôi kéo một tuyệt thế cao thủ? Ngăn cản hai người cùng một chỗ?

Không biết chi tiết, mạc danh xuất hiện… chẳng lẽ nam nhân kia không phải người Lâm Xuyên?

Mộ Khinh Ca khẽ nhíu mày. Chuyện này càng khai quật, hình như vấn đề càng nhiều.



Hoán Đô, Chu Lực táo bạo đuổi hết đại phu trong phủ ra ngoài.

Cả người đau đớn còn chưa tính, lại còn mọc vô số bọc mủ, ghê tởm khủng bố. Ngay cả thân tỷ tỷ của hắn, còn bị doạ đến thét lên.

Ngự y trong cung, đại phu dân gian, tất cả thúc thủ vô sách.

Chỉ suy đoán hắn ăn phải đồ vật bị hỏng.

Nhưng Chu Lực lại nhớ rõ, hắn biến thành cái dạng này là phát sinh từ lúc gặp họ Mộ kia ở Thực khách Tiên Phủ.

Ngay từ đầu hắn chỉ cảm thấy ngứa người, trên da mọc nhiều điểm đỏ.

Sau đó không ngứa, xương cốt đau nhức. Điểm đỏ cũng biến thành bọc nước chảy mủ.

Mặt hắn, thân thể hắn, cơ hồ không có một chỗ lành lặn nào.

“Cút! Cút hết cho ta!” Chu Lực nện hết đồ vật trong phòng đến nát vụn, nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài.

Hai mắt đỏ tươi, lộ ra oán khí ác độc. Chu Lực dốc sức liều mạng gảy đi mảng da thối rữa, trong miệng hung dữ gằn lên: “Là hắn! Nhất định là hắn! Họ Mộ kia, nhất định là ngươi hại ta! Ta muốn ngươi chết không được tử tế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.