Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 127: Chương 127: Bên ngoài Lâm Xuyên, không gian dị biến (1)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Rống!

Tiếng gào của Liệt Vân Báo đột nhiên truyền đến, khiến ba người Mộ Khinh Ca dừng bước.

Đồng thời cũng làm lông mày nàng hơi chau lên.

Lẽ ra, lấy thực lực ba người các nàng, sẽ không dẫn tới Liệt Vân Báo thanh cảnh phát ra phản ứng lớn như thế.

Trong tiếng hô kia, xen lẫn phẫn nộ và hận ý mãnh liệt, hiển nhiên không phải nhằm vào các nàng.

Nhưng nếu không phải nhằm vào các nàng, vậy sẽ là nhằm vào ai?

Chẳng lẽ có kẻ đi trước một bước giằng co Liệt Vân báo?

Suy đoán này vừa ra, ánh sáng trong đáy mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, thân ảnh lập tức phi tới phía trước.

Hoa Nguyệt và Ấu Hà vội vàng đuổi theo, nắm chặt vũ khí trong tay, bảo vệ hai bên Mộ Khinh Ca.

Ba người chạy gấp một hồi, chỗ tốt khi hành tẩu dưới uy áp bắt đầu hiện ra. Sau khi các nàng lao ra trăm trượng, mới cảm giác áp lực trên người không đáng kể chút nào, linh lực vận chuyển trong cơ thể càng thêm sung túc, tinh thuần.

Trong lòng hai người vui vẻ, đối với lời nói của Mộ Khinh Ca càng thêm tin tưởng.

Dưới chân các nàng lần nữa phát lực, vận dụng Điệp Ảnh bộ đuổi theo Mộ Khinh Ca.

Quả nhiên có người!

Thanh âm vũ khí va chạm, làm ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống. Nàng lôi kéo hai nàng kia tìm một chỗ ẩn nấp trong đó, thu liễm hơi thở quan sát.

Bên ngoài cách đó không xa, Liệt Vân báo bị coi là mục tiêu lần này đang đánh nhau cùng một người.

Bộ dạng người nọ nhẹ nhàng thoải mái, như chỉ đang trêu đùa Liệt Vân báo.

Mộ Khinh Ca cảm thụ không đến cảnh giới của người nọ. Tựa như một người bình thường không biết tu luyện, không hề có linh khí dao động.

Người thường không biết tu luyện có thể đối kháng với Liệt Vân báo thanh cảnh?

Không có khả năng!

Như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân.

Thực lực của người này, vượt xa khỏi nhận thức của nàng. Giống như yêu quái tiên sinh, hay Cô Nhai bọn hắn, nàng cũng không cảm thụ được linh khí dao động trên người bọn họ, càng nhìn không ra cấp bậc cảnh giới của bọn hắn.

Cái phán đoán này, khiến hai tròng mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, lông mày vặn cả lên.

“Người này không phải người Lâm Xuyên.” Đột nhiên, thanh âm Cô Nhai xuất hiện bên tai Mộ Khinh Ca.

Nàng không dấu vết nhìn về phía Hoa Nguyệt và Ấu Hà, thấy biểu tình các nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm chiến đấu phía trước, chưa nhận thấy gì. Liền biết Cô Nhai đang dùng mật âm truyền vào tai, chỉ có nàng nghe thấy.

Chuyện này nàng đã cảm thụ qua ở chỗ yêu quái tiên sinh, cũng ở chỗ gia gia cảm thụ qua.

Không phải người Lâm Xuyên, vậy là người nơi nào?

Vấn đề tựa hồ quay lại chỗ cũ, bên ngoài Lâm Xuyên, còn có phiến thế giới nào khác?

Mộ Khinh Ca đến giờ vẫn không biết đáp án.

Nhưng nàng có thể xác định một chút, thế giới bên ngoài Lâm Xuyên, cường giả như mây. Tùy tiện xuất hiện một vị, đều sẽ nghiền ép cường giả ở Lâm Xuyên.

Đương nhiên, ngoại trừ yêu quái tiên sinh!

Mộ Khinh Ca không biết vì sao mình có lòng tin này. Nàng có một loại cảm giác, người trước mắt tuy mạnh, nhưng so với người nào đó còn không bằng một ngón tay.

Trừ bỏ vấn đề này tạm thời không có người nào cho nàng đáp án, còn có một vấn đề khác khiến nàng phức tạp.

Chính là vị cường giả bên ngoài Lâm Xuyên, rảnh rỗi đi làm khó một đầu Liệt Vân báo thanh cảnh làm gì?

Nhưng rất nhanh, vị cường giả ngoại lai này đã giải trừ nghi hoặc của nàng.

“Tiểu báo tử, bản tôn kiên nhẫn có hạn. Nếu ngươi còn không chịu trả lời vấn đề của bản tôn, bản tôn chỉ có thể giết ngươi, rồi tìm những linh thú khác hỏi thăm.” Người ngoại lai kia nói rất tùy ý, giống như giết chóc đối với hắn, chỉ như ăn một bữa cơm.

Tuổi tác hắn không lớn, ước chừng khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, ngũ quan thanh tú không tính là tuấn mỹ. Chỉ là trong mắt mang theo lỗ mãng và tự ngạo, khiến người xem rất không thoải mái.

Tựa như mọi thứ ở Lâm Xuyên, đối với hắn đều tồn tại như con sâu cái kiến.

Bên chân hắn, là thi thể một con ấu báo mới sinh, bộ dạng huyết nhục mơ hồ, khắp nơi có thể thấy thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.

Khó trách vừa rồi trong tiếng kêu của Liệt Vân báo, có hận ý mãnh liệt như vậy.

Mộ Khinh Ca sáng tỏ.

“Hừ, nhân vật tép riu, cũng dám xưng tôn? Thiên phú thế này, cũng chỉ có thể oai phong chơi chơi ở Lâm Xuyên.” Đột nhiên, thanh âm khinh thường của Cô Nhai lần nữa vang lên.

Mộ Khinh Ca khẽ giật mình. Ánh mắt thay đổi liên tục.

Cường giả như vậy, đối với Cô Nhai chỉ là kiến hôi, vậy hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào?!

Mà hắn…

Thân ảnh bạch y không nhiễm bụi trần, lại thần bí thâm thúy không hiểu sao hiện lên trong đầu Mộ Khinh Ca, nụ cười khuynh thế tao nhã kia, khiến nàng có xúc động muốn đánh người.

Nhắm mắt, Mộ Khinh Ca xoá đi hình ảnh người nào đó trong đầu, chuyên tâm nhìn một màn phía trước.

Chiến đấu hình như tạm ngừng lại.

Liệt Vân báo gầm gừ, trong mắt tràn đầy hận ý và phẫn nộ nhìn chằm chằm kẻ nọ.

Mà kẻ nọ, vẫn thong thả như cũ.

“Tiểu báo tử, bản tôn hỏi lần nữa, ngươi cuối cùng có nhìn thấy hai người này?” Cường giả ngoại lai giơ tay lên, trên lòng bàn tay hắn, cư nhiên hoá ra bộ dáng hai người.

“Là bọn họ!” Sau khi bộ dáng hai người kia xuất hiện, Cô Nhai kinh ngạc một tiếng.

“Ngươi biết bọn hắn?” Mộ Khinh Ca ở trong lòng hỏi.

Tâm niệm vừa chuyển, Cô Nhai cư nhiên trả lời vấn đề của nàng: “Không biết, nhưng gặp qua. Bọn hắn chính người dẫn phát thú triều lần trước, bị thần niệm của Thánh chủ đập thành thịt nát.”

Hắn bình tĩnh trả lời.

Lại không biết câu trả lời của hắn, làm Mộ Khinh Ca xém cắn đứt đầu lưỡi.

Nàng sớm biết người xuất hiện trên chiến trường, ôm lấy nàng lúc hôn mê, không phải bản thể của yêu quái tiên sinh. Lại không nghĩ, một cái ảo ảnh, một ý niệm trong đầu, sẽ đem hai kẻ quấy toàn bộ Tần Lĩnh bức đàn thú ra ngoài, đập thành thịt nát.

Cho tới nay, biểu hiện của nam nhân này, làm nhận thức của nàng đối với sự lợi hại của hắn không chính xác, cảm thấy nam nhân này ôn hoà dễ bắt nạt. Lại không nghĩ, người ta mới là đại thần, trùm cuối!

Chỉ một ý niệm, liền biến người thành thịt nát.

Hệt như bóp chết một con kiến, đối với hắn không hề có chướng ngại tâm lý!

Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của Mộ Khinh Ca, trong lòng Cô Nhai bĩu môi ngạo nghễ: Này tính là cái gì? Danh hào Thánh chủ của bọn hắn, vốn là đại biểu cho giết chóc. Chỉ cần có kẻ có gan trêu chọc, đều sẽ bị giết sạch sẽ.

Sạch sẽ này, không chỉ riêng mỗi kẻ đui mắt đi trêu chọc kia, mà còn cả thế lực sau lưng, cũng sẽ trong một đêm biến mất sạch sẽ.

Bởi vì Thánh chủ đại nhân của bọn họ ngại phiền toái! Chán ghét ứng phó những chuyện dây dưa, cho nên dứt khoát làm sạch sẽ, ngăn chặn phiền toái.

Vì vậy từ góc độ này, hắn có phải nên nói rằng, nha đầu này cũng kinh người tương tự như Thánh chủ đại nhân bọn họ?

Khoảng thời gian dõi theo Mộ Khinh Ca, hắn nhìn ra cô nương này không động thủ thì thôi, một khi động thủ liền diệt cỏ tận gốc, nhân vật tàn nhẫn cắt đứt phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.