Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 113: Chương 113: Các ngươi không phục, ta cũng không phục (4)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

“Hu --!” Ngựa Mộ Hùng đi tới trước mặt Mộ Hùng, mới dừng lại.

Mộ Hùng ánh mắt lăng lệ, trên người hai người đảo qua, nhàn nhạt ôm quyền nói: “Thái tử, Duệ vương.”

Thái độ ngạo nghễ này, khiến trong lòng Tần Cẩn Tu không vui, lại ngại hoàn cảnh, không thể không kéo ra nụ cười ôn nhuận: “Lão công gia vất vả.”

Tần Cẩn Hạo nhìn Tần Cẩn Tu khẽ cười lạnh, hai tay ôm quyền nói: “Bổn vương ở đây chúc mừng lão công gia đại thắng trở về, vì danh hào chiến thần Tần quốc ta, thêm một bút quang huy.”

Khen tặng vừa ra, lại không có làm tâm tình Mộ Hùng chuyển tốt.

Ông thần sắc hờ hững: “Duệ Vương quá khen. Thắng lợi này, không phải dựa vào Mộ Hùng ta, mà là ngàn ngàn vạn vạn Mộ gia quân hi sinh chiến đấu.”

Tần Cẩn Hạo khoé miệng co lại, nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.

Duệ Vương ăn mệt, khiến tâm tình Thái tử chuyển biến tốt lên. Hắn lộ ra tươi cười tuấn tú, nhìn không ra nửa phần thô bạo: “Lão công gia, phụ hoàng trong cung vì ngài chuẩn bị tốt tiệc tẩy trần, thỉnh lão công gia theo bổn thái tử vào cung.”

“Chậm.” Mộ Hùng ngăn lại đề nghị của Tần Cẩn Tu.

Đối với an bài của vị kia trong cung, cũng không tạ ơn, không cự tuyệt. Ông nhìn Mộ Liên Dung, lớn tiếng nói: “Liên Dung.”

Mộ Liên Dung lập tức cưỡi ngựa về phía trước, thần tình đồng dạng nghiêm túc: “Phụ thân.”

Thanh âm nữ nhi, làm trong mắt bình tĩnh của Mộ Hùng, có một tia vết nứt. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa ông không thể thấy nữ nhi của mình.

Cố nén chua xót trong lòng, Mộ Hùng trầm giọng nói: “Bệ hạ chỉ cho phép năm ngàn người Mộ gia quân trở về báo cáo, trên lưng bọn hắn, chính là tro cốt liệt sĩ đã hi sinh bảo vệ Tần quốc, thủ hộ dân chúng Tần quốc ta. Người muốn an bài thích đáng, trước đem những linh hồn liệt sĩ an táng tốt, thông tri người nhà bọn họ. Bọn họ, không hổ là lang nhi Tần quốc ta, không hổ là dũng sĩ Mộ gia quân ta!”

Mộ Hùng nói, khiến bá tánh đứng xem rốt cuộc biết những cái bình sứ trong sọt tre dùng làm gì.

Vui sướng vì thắng trận trên mặt bọn họ, dần thu liễm. Trong đám người, truyền đến mơ hồ tiếng khóc.

“Vâng! Liên Dung không làm nhục mệnh!” Mộ Liên Dung cố nén xúc động rơi lệ, đồng ý.

Năm ngàn người, sau lưng mỗi người đều cõng đeo bốn năm cái bình sứ. Cộng lại, cũng chừng hai vạn người. Đây còn là thi cốt có thể tìm về, vậy còn những thi cốt không tìm được, có phải đều táng thân trong bụng thú tộc?

Suy đoán này, không chỉ Mộ Liên Dung biết, dân chúng bốn phía cũng biết.

Trong lúc đó, tại cửa thành Lạc Đô, bị loại cảm xúc bi thống bao trùm.

Khiến Tần Cẩn Tu và Tần Cẩn Hạo trong đó không thể không thu liễm tâm tư mình, đặc biệt là Tần Cẩn Tu. Hắn đối với phản ứng như vậy cảm thấy phẫn nộ, chuyện Mộ gia quân, hắn rõ ràng nhất.

Theo hắn thấy, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể giết Mộ Hùng, hi sinh một ít Mộ gia quân thì có là gì? Thế nhưng, lời nói Mộ Hùng, còn có phản ứng dân chúng bốn phía, khiến hắn có cảm giác chột dạ.

“Hoàng huynh, ngươi nói, nếu dân chúng biết nội tình khiến Mộ gia quân tổn thất thảm trọng, bọn hắn sẽ thế nào?”

Bên tai Tần Cẩn Tu, đột nhiên truyền đến âm thanh rất nhỏ vui sướng khi người gặp hoạ.

Tần Cẩn Tu biến sắc, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tần Cẩn Hạo, âm u nói: “Bản thái tử không biết ngươi đang nói cái gì.”

Tần Cẩn Hạo nghiềm ngẫm cười: “A? Hoàng huynh không biết thì thôi.”

Dứt lời, khoé miệng hắn gợi lên một mạt hình cung nhàn nhạt. Phản ứng dân chúng càng lớn, hắn càng thêm vui vẻ. Hắn giống như trong tay lại có thêm một kiện bất lợi cho Thái tử.

“Lão công gia, con của ta đâu? Hắn có trở về không?”

Trong đám người, một cụ lão lao ra, nước mắt tuôn đầy mặt nhìn Mộ Hùng, trong hai mắt già nua tràn đầy chờ mong.

Mộ Hùng mím môi trầm mặc. Ông cũng không biết, nhi tử lão còn sống hay không.

“Lão công gia, còn có nhi tử ta!”

“Lão công gia, con của ta còn sống không!”

Thanh âm hỏi thăm bốn phía dần dần nổi lên, lấy danh của Mộ gia quân, Tần quốc có bao nhiêu hài tử gia đình, đều gia nhập trong đó? Mộ Hùng không có khả năng nhận thức từng người, cũng lý giải tâm tình những người này.

Ông giơ tay trấn an: “Mọi người đừng nóng vội, tuy lần này chúng ta mất đi không ít lang nhi, những vẫn còn có rất nhiều người như cũ đóng tại biên quan Duệ thành. Từ ngày mai, sẽ có người liên hệ với mọi người, xác định con của các ngươi hiện tại thế nào.”

Nghe được Mộ Hùng nói, bá tánh bốn phía cảm xúc dần bình ổn. Bọn họ chờ đợi, hài tử mình còn sống, những bình sứ đó đều không phải hài tử bọn họ.

“Lần này, vốn không nên có thương vong lớn như vậy.” Lúc cảm xúc mọi người hoà hoãn lại, một thanh âm lạnh lùng đạm nhạt đột nhiên vang lên.

Bốn phía bởi vì câu nói này lần nữa an tĩnh.

Mộ Khinh Ca cưỡi ngựa chậm rãi đi ra, hướng phía Tần Cẩn Tu.

“Đó là ai?”

“Hình như là Mộ phủ Tiểu tước gia.”

“Hắn tại sao ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng đi tham chiến sao?”

“So với cái này, ta càng muốn biết hàm nghĩa trong lời hắn.”

Đám người đều nghị luận.

Mà trong lòng Tần Cẩn Tu bởi vì Mộ Khinh Ca tới gần mà trở nên khẩn trương. Tần Cẩn Hạo vui vẻ nhìn Tần Cẩn Tu chật vật, tự nhiên sẽ không nói chuyện.

Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Mộ Khinh Ca, mang theo điểm tán thành. Tựa hồ kẻ âm thầm ái mộ hắn, cũng không phải quá đáng ghét.

Ngựa Mộ Khinh Ca dừng trước mặt Tần Cẩn Tu, ánh mắt nàng lạnh lẽo, khoé miệng hơi giương, hài hước nói: “Thái tử điện hạ, ngài không có gì muốn nói sao?”

“Mộ Khinh Ca ngươi có ý gì?!” Tần Cẩn Tu trong lòng cả kinh, lạnh lùng nói.

Hắn tựa hồ cảm nhận được dân chúng xung quanh dùng ánh mắt ngờ vực.

“Càn rỡ!” Hộ vệ Thái tử đột nhiên quát.

Mộ Khinh Ca liếc nhìn hắn, ánh mắt lại trở về trên người Tần Cẩn Tu, nụ cười mang theo hàn khí: “Điện hạ phản ứng lớn như vậy làm gì? Bổn tước gia chỉ muốn hỏi Thái tử điện hạ, có biết tung tích Hàn Thịnh không.”

“Hàn Thịnh không phải là cữu cữu Thái tử sao?”

“Tiểu tước gia này hỏi tung tích quốc cữu làm cái gì?”

“Đúng vậy! Sao lại kéo Hàn quốc cữu vào rồi?”

Dân chúng xung quanh, một mảnh khó hiểu.

Nhưng mấy người thân phận tôn quý ở đây, vừa nghe đã hiểu ý tứ trong miệng Mộ Khinh Ca.

“Ngươi tìm hắn làm gì?” Tần Cẩn Tu trầm mặt hỏi.

Mộ Khinh Ca quỷ dị cười, thanh âm nhẹ hẫng, lại truyền vào lỗ tai bá tánh dân chúng: “Bổn tước gia tìm hắn, tự nhiên là muốn hỏi một chút... Thời điểm lúc Mộ gia quân ta liều chết chống cự thú tộc tiến công, hắn vị Đốc quân đại nhân này đang làm cái gì? Vì sao Mộ gia quân ta ở tiền tuyến kháng địch, lại lương thảo không có, tay cầm cùn khí chém giết cùng Thú tộc?”

Oanh --!

Nội tình vừa nói ra, lập tức dậy lên sóng to gió lớn.

Bá tánh sau khi khiếp sợ, đều lộ ra thần sắc phẫn nộ.

Mà năm ngàn Mộ gia quân, bao gồm Mộ Hùng, đều duy trì trầm mặc. Nhưng ai cũng nhìn ra được, trong sự trầm mặc này là gió lốc cuồng bạo.

Tần Diệc Dao đứng trong Mộ gia quân, thấy hai vị hoàng huynh của mình, nàng không có lộ diện.

Thân phận nàng có chút mẫn cảm. Cùng theo Mộ Khinh Ca tới Duệ thành đã là hành vi lớn mật rồi, lúc này nàng mà đứng ra, không biết sự tình sẽ phát triển thế nào.

Nhớ tới Mộ gia quân lúc đó thảm thiết bi tráng, đáy mắt Tần Diệc Dao hiện lên bi thương.

Nàng là người tự mình trải qua trận chiến này, nếu không phải có kì binh Mộ Khinh Ca, không phải hắn cái khó ló cái khôn, dùng thi thể thú tộc no bụng, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị vây chết ở Duệ thành.

Cho nên nàng không có bất kỳ lập trường gì đi ngăn cản chuyện Mộ Khinh Ca muốn làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.