Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Trên Lâm Xuyên đại lục, chưa bao giờ tồn tại Tật Phong Long Báo, đây là biểu tượng của nam nhân mạnh nhất trên phiến đại lục này.
Truyền thuyết, phàm là nơi hắn đi qua, tất có Long Báo kéo xe.
Tương truyền, Tật Phong Long Báo uy phong lẫm lẫm, tướng mạo dữ tợn có thể so với lam cảnh cao thủ, là do hắn ngao du từ bên ngoài bắt tới. Thú vật cường hãn như thế, lại chỉ xứng kéo xe cho hắn.
Có thể thấy được, sự cường đại của hắn đã vượt qua cả phiến đại lục này, thậm chí khiến người ngước nhìn không dám có vọng tưởng xa vời.
Hoàng đế Tần quốc, Tần Thương. Tự nhận gặp qua sóng to gió lớn, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy xe kéo Long Báo, vẫn nhịn không được cả người run rẩy.
Phải biết rằng, trên Lâm Xuyên đại lục, còn có rất nhiều chư quốc.
Giữa các quốc, cũng không thái bình. Mà Thánh Nguyên đế quốc sở dĩ vẫn đứng vững trên mảnh đại lục này, duy nhất là nhất đẳng quốc, hơn phân nửa là dựa vào nam nhân cường đại này.
Nếu... Nếu vận khí tốt như vậy buông xuống Tần quốc... Như vậy hắn...
Tần Thương càng nghĩ càng kích động, thậm chí môi đều run rẩy.
Vô luận như thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp, tận lực giữ Thánh Vương bệ hạ lưu lại Tần quốc! Coi như không thể ở lâu, cũng muốn tạo thành quan hệ.
Trước kia đã có quyết định tốt, sau khi nhìn thấy xe kéo Long Báo, càng thêm kiên định. Tần Thương con mắt thâm sâu, bất động thanh sắc chậm rãi lướt qua những đứa trẻ trong yến hội.
Tựa hồ, có thể đạt tới mấu chốt hay không liền dựa vào người những “rường cột quốc gia” này.
Trong thoáng chốc, Tần Thương dường như thấy được các quốc gia khác đối với hắn xưng thần, hình ảnh nịnh nọt lấy lòng, khiến khóe miệng hắn sung sướng giơ lên.
Xe kéo Long Báo, gần như trong nháy mắt, liền từ phía chân trời xuất hiện ngay trên không trung yến hội.
Cái loại tốc độ khủng khiếp này, khiến những người dưới đất, trong lòng tràn ngập chấn động.
Khác biệt, lại một lần nữa sinh ra.
Từ trong khiếp sợ tỉnh lại, Tần Thương lập tức dẫn theo mọi người khom người xuống: “Hoàng đế Tần quốc, Tần Thương, cùng quần thần và gia quyến, cung nghênh Thánh Vương bệ hạ.”
Tất cả đang muốn quỳ xuống, mà Mộ Khinh Ca không nguyện quỳ gối đang âm thầm ghi nhớ lần này. Đột nhiên, một đạo hắc ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Long Báo.
Người nọ lạnh giọng nói: “Chủ tử phân phó, không cần quỳ.”
Ân?
Mệnh lệnh này đúng lúc ngăn trở mọi người quỳ xuống, cũng trách cho Mộ Khinh Ca biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đuôi lông mày nàng gảy nhẹ, cảm giác hình như ánh mắt của hắc y lạnh lùng lơ đãng đảo qua trên người mình.
“Đa tạ Thánh Vương bệ hạ, đa tạ vị đại nhân này!” Tần Thương cảm kích nói. Trong lòng càng cảm thấy Thánh Vương bệ hạ đối với Tần quốc vài phần kính trọng.
“Không cần.” Cô Nhai lạnh lùng trả lời một câu. Nhìn cũng không nhìn Hoàng đế trên mặt đất. Nếu không phải chủ tử bọn hắn biết vị đại tiểu thư kia không muốn quỳ xuống, không muốn nàng chọc phải phiền toái, sao phải làm điều thừa?
Ài! Từ khi gặp vị kia, chủ tử của bọn hắn đều từ băng sơn hóa thành vũng nước rồi.
“Gia gia, đứng trên không trung, người có thể làm được không?” Đột nhiên, Mộ Khinh Ca thấp giọng hỏi Mộ Hùng.
Mộ Hùng nói: “Chỉ cần đột phá lam cảnh, có thể đứng trên không trung. Nhưng có thể duy trì bao lâu, toàn bộ phải dựa vào linh lực trong cơ thể duy trì. Gia gia của ngươi, cũng chỉ miễn cưỡng “ngự không” một nén nhang mà thôi.”
Dứt lời, dường như có chút hâm mộ nhìn Cô Nhai đứng nhẹ nhàng trên không trung.
Kỳ thật, Cô Nhai đứng trên không, ngự không mà đi, cũng không khiến người khác ngoài ý muốn. Có thể đi theo bên cạnh người kia, lại có thể yếu sao?
Nói không chừng, chính là tử cảnh trong truyền thuyết.
Tử cảnh cường giả làm nô bộc?!
Ý nghĩ này truyền vào trong thế gia đệ tử, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía xe kéo Long Báo lại cực nóng vài phần.
Ngay cả người luôn luôn lạnh nhạt Trường Nhạc công chúa Tần Diệc Dao, lúc này cũng kích động nhìn về phía huyền xe. Tựa hồ người trong huyền xe, chính là hy vọng của nàng. Nếu có thể được hắn thu làm đồ đệ, có phải hay không có thể thoát khỏi vận mệnh làm quân cờ của hoàng thất này?
Lúc trước, nàng hướng Mộ Khinh Ca dò hỏi chuyện Thánh Vương bệ hạ, cũng không phải vì mẫu huynh, mà là vì chính nàng.
“Thánh Vương bệ hạ, vụng yến (*) đã chuẩn bị tốt, thỉnh Thánh Vương bệ hạ dời bước.” Vua của một nước, giờ phút này lại biến thành người tiếp khách chiêu đãi, nhưng, tưởng tượng đến chỗ tốt về sau, Tần Thương lại vui vẻ chịu đựng.
(*) Vụng yến: Nghĩa giống như với “tệ xá”, dùng để chỉ nơi của mình với ý khiêm tốn khi nói với người khác.
Duệ Vương Tần Cẩn Hạo, âm thầm cùng Thái tử Tần Cẩn Tu liếc nhau, trong mắt lẫn nhau đều có tia lửa tranh đấu.
Hừ lạnh một tiếng, Tần Cẩn Hạo đối với thiên phú của chính mình thập phần tin tưởng.
Lần trước, hắn không có nắm chắc cơ hội kết bạn với Thánh Vương bệ hạ, lần này, hắn sẽ không lại bỏ qua. Huống chi, Thánh Vương bệ hạ tựa hồ đối với phế vật Mộ Khinh Ca kia có chút hảo cảm, mà phế vật kia không phải đối với mình còn có rắp tâm sao?
Có lẽ, cái này chính là một cơ hội!
Tuy rằng, Tần Cẩn Hạo không rõ ràng lắm vì sao Thánh Vương bệ hạ lại để tâm đến một cái phế vật, nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng, Thánh Vương bệ hạ chỉ có chút bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của Mộ Khinh Ca, cho rằng hắn là nhân vật thiên tài gì đó. Đợi đến lúc hắn nhìn rõ ràng Mộ Khinh Ca bất quá chỉ là phế vật, nhất định có thể đem ánh mắt thiện tâm giao hảo dừng ở một cái phế vật dời lên người hắn.
Dù sao, thiên phú của hắn, ở Tần quốc mà nói, đã là trăm năm khó gặp.
Hơn nữa, hắn còn có một muội muội đồng dạng thiên phú không tồi. Này không phải so với những người khác, càng lọt vào mắt của Thánh Vương bệ hạ sao?
Rống rống!
Trên bầu trời, Long Báo đột nhiên gầm lên.
Từng trận uy áp, xuyên thấu qua tầng mây hạ xuống, làm mọi người dưới mặt đất kinh hoảng không thôi.
Tiểu tâm tư trong lòng mọi người, cũng tại lúc này toàn bộ thu liễm, đều thấp thỏm lo âu nhìn lên xe kéo Long Báo trên bầu trời.
Cô Nhai ôm kiếm mà đứng, lờ đi hết thảy dưới mặt đất.
Tần Thương kinh hoảng hỏi: “Đại nhân, trẫm... Ta có chọc giận Thánh Vương bệ hạ chỗ nào sao?”
“Ngươi không có, chỉ là chủ tử chúng ta khó chịu ngươi tính kế Mộ gia, cố ý cho ngươi ra oai phủ đầu.” Cô Nhai ở trong lòng chửi thầm, không để ý tới Tần Thương.
Thái độ làm lơ, làm thói quen được quần thần ủng hộ khiến trong lòng Tần Thương tức giận, lại không dám như thế nào.
Hắn chỉ mong cung yến hôm nay không nên bị rối tung.
Đột nhiên, thời điểm sợ hãi trong lòng mọi người đã chạm đến ranh giới, một giọng nam trầm thấp khiến người say mê, xa gần khó đoán, chậm rãi vang lên: “Ồn.”
Một chữ, như là chú ngữ có chứa ma lực cực lớn, khiến cho đám Long Báo không còn lên tiếng, cúi đầu nằm rạp xuống.
Trên mặt đất, càng là không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Mọi thứ, dường như vì sợ nam nhân chê ồn ào, mà toàn bộ im lặng.
Cái chữ này, không hề có chút nào uy áp, lại khiến người dưới mặt đất cảm giác bốn phía bị giam cầm, không cách nào nhúc nhích. Chỉ sợ, người ngoại lệ duy nhất, chính là người sớm biết là người nọ Mộ Khinh Ca rồi.
Huyền xe, đột nhiên biến ảo.
Trong mắt mọi người dưới đất, gió lốc màu đen lóe lên. Huyền xe khổng lồ nặng nề biến mất, thay vào đó chính là từng bậc từng bậc cầu thang, từ trên xuống dưới.
Tám đầu Tật Phong Long Báo, phân biệt nằm rạp xuống hai bên, khiêm tốn cung kính.
Còn dư lại đầu kia, uy vũ cao lớn nhất, giờ phút này lại xuất hiện dưới thân người, trở thành tọa kỵ.
Bạch y không gió mà bay, giống như ánh sáng duy nhất trong đêm. Những đồ án màu tím, thần bí cao quý trên vạt ống tay áo, như thể đó là màu sắc được sinh ra cho hắn.
Tóc dài như mực tùy ý búi lên, cùng với bạch y đan xen, dường như thế gian trắng hay đen đều do một tay hắn nắm giữ.
Chói mắt như dương quang, chỉ sợ tất cả những người lần đầu tiên gặp Tư Mạch, đều cùng chung ấn tượng.
Bởi vì, ngươi căn bản thấy không rõ ngũ quan hắn, chỉ có thể cảm giác trên người hắn như liệt dương khiến người ta không dám nhìn thẳng, rồi lại nhịn không được nằm rạp xuống!
Cho đến khi dung mạo khuynh thế vô song của hắn, được tất cả người dưới đất thấy rõ.
Hầu như tất cả, đều ngược lại hít một hơi khí lạnh. Bị dung mạo vô song như ngọc, như thiên nhân làm rung động khiến quên đi hết thảy.
Trong lúc nhất thời, sự phân biệt giữa người và thần, trở nên rõ ràng.
Bọn họ là người, mà hắn... chính là Thần!