Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 133: Chương 133: Không gian tặc ăn vụng (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Trong động, cả người Mộ Khinh Ca hình như tiến nhập vào loại trạng thái quy tức, bình tĩnh trở lại. Hô hấp và tim đập đều mỏng manh khó phát hiện.

Nàng khoanh chân ngồi, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo hờ hững, tựa như pho tượng.

Chỉ có hồng y trên người vẫn loá mắt như dương quang, yêu dã như hà, nổi bật phong hoa tuyệt đại của nàng.

“Đây là nơi nào?” Tiến vào không gian trong lệnh bài, Mộ Khinh Ca nhìn bốn phía sương trắng, tự nói.

Thân thể không khoẻ, đã biến mất.

Nhưng đáy lòng nàng vẫn cảm thấy không nắm chắc.

Nàng rốt cuộc bị vô tự lệnh bài dẫn tới nơi nào đây?

Đột nhiên, sương trắng bốn phía tản đi, dần dần hiển lộ ra phiến thiên địa khác lạ. Mộ Khinh Ca nhìn biến hoá trước mắt, một nơi như tiên cảnh phản chiếu trong mắt nàng.

Đỉnh dãy núi, phong hồi mây tan.

Bầu trời màu tím, là lần đầu tiên Mộ Khinh Ca thấy.

Dãy núi xếp chồng, sương trắng vấn vít như ẩn như hiện. Thác nước chảy như ngân hà trút xuống, đồ sộ mà mỹ lệ. Chỗ gần bị sương mù màu lam nhạt bao phủ, là một mảnh hoa cỏ. Đoá hoa tuyết trắng tinh mịn tản mát thanh hương, giao cổ tương ai, dường như khẽ khàng, vô tận triền miên.

Hương hoa vào mũi, khiến người vui vẻ thoải mái, tựa như ăn phải linh đan diệu dược, bài xuất tạp khí trong cơ thể.

Cùng hoà một chỗ với đám cỏ lau, dòng sông óng ánh uốn lượn róc rách, bích thủy liên thiên. Cổ thụ cao lớn không biết sinh trưởng bao nhiêu năm, tán cây hai bên bờ sông theo gió lắc nhẹ, dường như đang thấp giọng kể một câu chuyện cổ xưa.

Trước mắt một gốc cây cổ thụ bàn cù ngoạ long lẳng lặng đứng giữa trời đất. Tựa như che dù thật lớn, được vươn lên từ thời viễn cổ. Lá xanh óng ánh rơi xuống từ tán cây, giống như mảnh bích ngọc.

Nhưng khi chúng nó rơi xuống mặt đất, lại hoá thành một đạo lục mang, bị đất hút vào lưu chuyển đến trong cổ thụ, khiến cho tán cây lại xanh thêm một phần.

Dưới tàng cây, có một gian nhà dựng bằng cỏ tranh. Đơn sơ nhưng không mất phong nhã, mang theo vài phần tiên khí.

Mộ Khinh Ca khiếp sợ nhìn hết thảy, cảm giác như mình đang ở trong mộng.

Nàng đi thẳng về phía trước, không trở ngại gì.

Dễ dàng đi vào nhà tranh, nàng dừng lại bước chân, xoay người đi tới một hướng khác. Lúc nàng đi tới bụi cỏ lau, đột nhiên bị một cỗ lực lượng trong suốt cản lại.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc thay đổi hướng khác.

Sau khi nàng đi được trăm thước, lại lần nữa bị ngăn trở đường đi, chỉ có thể quay lại. Dần dần, nàng thông qua thí nghiệm phát hiện được, bản thân chỉ có thể lấy cổ thụ làm trung tâm, hoạt động trong phạm vi trăm thước.

Vượt qua phạm vi, nàng có thể nhìn, nhưng sẽ không đi được.

Mộ Khinh Ca lần nữa về tới cửa nhà tranh, gian phòng này xuất hiện ở đây làm cho nàng tò mò.

Mím môi suy nghĩ, nàng khom lưng tiến vào trong.

Đột nhiên, trước mắt nàng rộng mở thông suốt.

Không gian ánh vào trong mắt, cơ hồ lớn gấp mười mấy lần so với nhìn thấy từ ngoài vào.

Tuy kiến trúc vẫn là cỏ tranh, nhưng lại được phân chia thành ba loại.

Ba gian phòng phía trước song song tồn tại. Một gian trong đó, là vật phẩm lưu trữ của Mộ Khinh Ca lúc trước, bao gồm chiến kỹ và một ít dược cải tạo gien còn lại.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng lên, nhanh chóng hướng bên kia đi tới.

Xác thật những bảo bối này vẫn còn, tâm nàng mới hơi chút nới lỏng.

Sau đó nàng tiến vào một gian phòng khác, bên trong chỉ có đan lô tạo hình cổ xưa, tựa hồ cố ý chuẩn bị phòng luyện đan cho nàng.

Ánh mắt loé loé, Mộ Khinh Ca đi vào gian phòng thứ ba.

Bài trí trong này càng kỳ quái, ngoại trừ có một loạt giá đỡ, chính giữa còn để cái bếp lò, bên cạnh là nước suối đầm băng.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, nhìn thế nào vẫn thấy giống tiệm rèn.

Dạo qua căn phòng này một vòng, không có phát hiện gì khác lạ, Mộ Khinh Ca thuận theo hành lang hướng tới phòng sau.

Không gian đằng sau, so với gian phòng phía trước càng lớn hơn.

Nàng mới tới gần, liền cảm nhận được hơi thở làm mình vui vẻ, tựa như bên trong có nguyên tố khiến nàng thân cận.

Chờ sau khi nàng tiến vào, cả người bị bao phủ bởi quang mang tím xanh, mới giật mình phát hiện, thứ khiến nàng cảm thấy thân cận là cái gì.

“Lôi nguyên tố thật mạnh!” Mộ Khinh Ca khiếp sợ nhìn phía đầm nhộn nhạo chất lỏng màu tím.

Lôi nguyên tố nơi này, cơ hồ dẫn động dị năng lôi hệ trong cơ thể nàng, khiến hai tay nàng hiện đầy quang điện màu tím.

Chậm rãi nâng tay lên, Mộ Khinh Ca nhìn đôi tay của mình, lại nhìn về phía ao đầm tràn ngập lôi nguyên tố, trong lòng không ngừng tự hỏi, đây rốt cuộc là nơi nào?

Đột nhiên nàng phát hiện, trên nước ao kia, có một cái kén màu bạc đang bao vây lấy cái gì, dòng điện sinh ra từ nước ao như rắn dâng lên, chui vào trong cái kén, biến mất không thấy.

“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Trong lòng Mộ Khinh Ca dâng lên cảm xúc quỷ dị.

Nàng dường như cảm thấy, hết thảy ở đây đều là chế tạo vì nàng.

Thế nhưng, lại có chút nhìn không ra.

“Chủ nhân, ta chuẩn bị lễ vật cho ngài, ngài có thích không?” Đột nhiên, một thanh âm mềm mại manh nha đột ngột vang lên sau lưng nàng.

Mộ Khinh Ca cả kinh, nhanh chóng xoay người, lại không nhìn thấy ai cả.

“Chủ nhân, người ta ở chỗ này nè!” Thanh âm mềm mại manh xuẩn lần nữa vang lên.

Lúc này, hình như là ở bên chân.

Mộ Khinh Ca theo tiếng cúi đầu, đuôi lông mày đột nhiên nhảy dựng. Nàng nhìn thấy gì? Trên mặt giày của mình, đang có một con bọ chó béo đô đô không ngừng nhảy?

Mà gia hoả này, còn luôn miệng kêu mình là chủ nhân?!

“Ngươi là thứ đồ chơi gì?” Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, hỏi.

“Người ta mới không phải là đồ chơi, ta là khí linh chưởng quan phiến không gian này!” Bọ chó nhỏ thuận theo y phục Mộ Khinh Ca không ngừng nhảy lên, cuối cùng nhảy tới trên đầu vai nàng.

Lúc này Mộ Khinh Ca mới phát hiện thứ gọi là khí linh này, chính là một hài đồng ba tuổi bản siêu cấp thu nhỏ.

Độ cao chỉ cao đến ngón tay cái nàng, béo đô đô, thập phần tinh xảo. Ngũ quan rất đáng yêu, hai mắt như bồ đào, gương mặt phấn nộn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, giữa mi tâm nàng điểm một nốt chu sa.

Trên đầu chải hai búi tóc, trên người chỉ có cái yếm màu đỏ che giấu, mông thịt hô hô hoàn toàn lộ ra ngoài.

Gia hoả này nàng chỉ cần một bàn tay đã bóp chết, lại còn nói mình là khí linh? Mộ Khinh Ca đột nhiên cảm thấy thế giới quan của mình lần nữa lung lay.

Chủ yếu nhất là, nàng khi nào trở thành chủ nhân của nàng ta?

Mộ Khinh Ca ghé mắt, nhìn về phía tiểu gia hoả vui sướng chao đảo trên đầu vai mình, hỏi: “Ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta, hết thảy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Tiểu gia hoả sửng sốt, đô đô miệng, ủy khuất nói: “Người ta kêu Manh Manh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.