Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 136: Chương 136: Không gian tặc ăn vụng (5)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Hơn nữa nàng có thể cảm giác được, thương pháp Linh Lung thương không đơn giản như vậy, nó bây giờ triển lộ ra chỉ là do cấp bậc của nàng vừa vặn có thể luyện chiêu này.

Vả lại vừa rồi lúc nàng tiếp nhận thương pháp, còn cảm thấy Linh Lung thương có thể tăng cường lực công kích của nàng.

Độ cung tăng cường này là tăng lên. Tỷ như cảnh giới bây giờ của nàng là lục cảnh, đánh ra công kích, thông qua Linh Lung thương gia trì, có thể tăng gấp đôi giống thanh cảnh. Đợi nàng đến thanh cảnh, mượn nhờ Linh Lung thương, là nàng có thể đánh ra lực công kích tử cảnh.

Phải biết rằng, khoảng cách giữa lam cảnh và tử cảnh rất lớn, mười lam cảnh không nhất định là đối thủ một tử cảnh.

Cảnh giới càng cao, chênh lệch cũng càng lớn, càng rõ ràng.

Đã có Linh Lung thương phụ trợ, nếu có gặp lại cường giả tử cảnh, Mộ Khinh Ca có niềm tin dám đánh chính diện, không cần tốn tâm tư nghĩ cách đánh lén sau lưng.

..

Trong sơn động, lúc Mộ Khinh Ca mở mắt ra, đã qua bảy ngày bảy đêm.

Trong khoảng thời gian này, nàng lưu lại trong không gian tu luyện.

Đắm chìm trong sự tinh diệu thương pháp của Linh Lung thương, khó có thể tự kìm chế.

Nếu không phải đột nhiên nhớ tới Ấu Hà và Hoa Nguyệt vẫn còn đợi bên ngoài, chỉ sợ Mộ Khinh Ca không nguyện tỉnh lại.

Về phần thuật luyện đan và thuật luyện khí. Luyện đan, Mộ Khinh Ca có đan thần truyền thừa, nàng tự nhiên sẽ dành thời gian luyện chế đan dược. Luyện khí, tuy rằng Manh Manh có cho nàng một ít thư tịch cơ bản.

Nhưng dựa theo lời Manh Manh nói, nếu nàng không thể kích hoạt huyết mạch luyện khí sư trong cơ thể, sẽ rất khó có thành tựu ở phương diện này.

Kích hoạt huyết mạch thế nào, Manh Manh cũng không rõ lắm. Chỉ là đề nghị Mộ Khinh Ca có thời gian, có thể đi tới phòng luyện khí gõ gõ đánh đánh, nói không chừng ngày nào đó liền kích hoạt.

Đối với loại ý tưởng ‘mèo mù vớ cá rán’ này, Mộ Khinh Ca không dám gật bừa.

Nhưng vẫn y theo lời nàng nói, có thời gian, liền bắt đầu học luyện khí cơ bản. Mục đích nàng rất đơn giản, chính là võ trang toàn diện cho Long Nha Vệ của mình, đề cao sức chiến đấu của bọn hắn.

Linh khí sao, tạm thời không nghĩ tới.

Không kích hoạt huyết mạch, luyện cả đời cũng không xuất ra được một kiện linh khí.

Nhưng mà lợi dụng sở học kiếp trước, cộng thêm thuật luyện khí ở thế giới này, chế tạo ra một loạt vũ khí tinh tế, vẫn là có thể làm được.

Trải qua bảy ngày bảy đêm, trong lòng dư vị một lần, Mộ Khinh Ca mới gọi hai nàng kia vào sơn động.

Bảy ngày không thấy, bộ pháp hai nàng hình như trở nên nhẹ nhàng hơn, động tác linh mẫn thêm vài phần. Mộ Khinh Ca không cần hỏi, cũng biết mấy ngày nay các nàng không nhàn rỗi, dụng tâm tu luyện điệp ảnh bộ.

Trong lòng khẽ gật đầu, Mộ Khinh Ca phân phó hai người vài câu, lại lần nữa tiến vào bế quan.

Manh Manh ngoài ý muốn xuất hiện, cắt đứt kế hoạch lúc trước của nàng.

Không tôi luyện mình trong chiến đấu, mà là hấp thu tất cả vừa có được.

Một tháng, ba người hầu như mỗi người đều tu luyện.

Lúc Mộ Khinh Ca lần đầu tiên ra khỏi sơn động, đã đến ước định ngày phải về. Cũng không biết, năm trăm Long Nha Vệ có làm nàng thất vọng không? Có cảm nhận được dụng tâm an bài của nàng?

Tiện tay phủi đi bụi bặm cỏ dại trên y phục. Mộ Khinh Ca chắp tay sau lưng, đối với hai nàng nói: “Đi thôi, sửa soạn rồi về.”

Trên đường về, Mộ Khinh Ca không tiến vào tu luyện thời gian dài, mà là tiếp tục kế hoạch lúc trước, dùng linh thú gặp phải đến luyện tập để làm quen chiêu thức và thương pháp.

Linh Lung thương xuất hiện, làm Ấu Hà và Hoa Nguyệt kinh ngạc.

Nhưng hai nha đầu thông minh cái gì cũng không hỏi.

Mười ngày sau, ba người tới rìa Tần Lĩnh, nhẹ nhàng tìm diễm mã của mình.

Mộ Khinh Ca cưỡi con diễm mã vương phi phàm tuấn dật, hắc diễm trên người, một đỏ một đen đan chéo nhau, yêu dã khiến người kinh diễm tán thưởng.

Chờ các nàng ra khỏi Tần Lĩnh, phát hiện năm trăm Long Nha Vệ quần áo tả tơi, chỉnh tề dắt diễm mã của mình, chờ Tiểu tước gia bọn họ.

Mộ Khinh Ca ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt đảo qua.

Năm trăm linh một người, trong ánh mắt không hề kiêu ngạo nóng nảy, mà trở nên nội liễm trầm ổn. Đường cong trên mặt càng thêm có hình dáng, cương nghị cứng rắn.

Biến hoá này làm Mộ Khinh Ca âm thầm gật đầu, không nhiều lời, chỉ phân phó một tiếng: “Xuất phát!” Đội ngũ liền trùng điệp hướng về Duệ thành.

Khi năm trăm linh bốn người bọn họ dắt gần sáu trăm con diễm mã, nguyên vẹn không sứt mẻ trở về Duệ thành, toàn bộ Mộ gia quân đều chấn động rồi.

Ánh mắt nhìn về phía Long Nha Vệ, còn có bọn họ cưỡi diễm mã, đều là hâm mộ.

Nhưng trong ánh mắt Long Nha Vệ lại không thấy một tia kiêu ngạo tự mãn, chỉ có thâm thúy bình tĩnh.

Tướng quân thủ Duệ thành nhìn Long Nha Vệ ba tháng không gặp, trong lòng thất kinh. Nếu như nói, ba tháng trước Long Nha Vệ là thanh bảo kiếm lộ ra mũi nhọn, vậy Long Nha Vệ hôm nay giống như đã trải qua tang thương, thu liếm phong mang, danh kiếm càng thêm sắc bén.

Ngắn ngủi ba tháng, cư nhiên có thể đem binh luyện thành như vậy, ánh mắt tướng quân Duệ thành lần nữa nhìn Mộ Khinh Ca đã biến thành khâm phục.

Vừa trở về Duệ thành, Mộ Khinh Ca liền thu được một sọt thư tín tích cóp từng ngày.

Tất cả đều là từ Lạc Đô, ngoài ba bốn phong của cô cô nàng, còn có một phong của gia gia, thư tín báo cho nàng biết tình huống ở Lạc Đô. Còn lại là đến từ tiểu công chúa Tần Diệc Liên.

Mười mấy phong thư chồng chất một chỗ, Mộ Khinh Ca không đi xem. Nàng chỉ vội vàng nhìn lướt qua tin của cô cô, sau đó nghiêm túc đọc phong thư của Mộ Hùng.

Trong thư nhắc tới, nàng rời Lạc Đô mấy tháng này, Duệ Vương và Thái tử đấu càng mãnh liệt.

Hoàng đế giống như sống chết mặc bây, ai cũng không giúp, ai cũng không phạt.

Mà sau khi nàng và Tần Diệc Dao giải trừ hôn ước, Duệ Vương tựa hồ không tính buông tha cái trợ lực Mộ gia này, vẫn như cũ đi lại cùng Bạch Tịch Nguyệt thêm thân cận.

Xem xong thư, trong lòng Mộ Khinh Ca mặc niệm một câu: ‘Xem ra, Tần Cẩn Hạo rất kiêng kị binh quyền Hàn gia, cho nên mới bất chấp không muốn từ bỏ Mộ gia.’

Có binh có quyền, mới có tư cách đoạt thiên hạ!

Nghỉ ngơi hồi phục ở Duệ thành mấy ngày, Mộ Khinh Ca lần nữa triệu tập Long Nha Vệ, ban nhiệm vụ cho bọn hắn.

Nhiệm vụ lúc này, rất cơ động.

Mộ Khinh Ca để cho bọn họ trong vòng mấy tháng, lấy tổ làm đơn vị, tự tổ chức tiến vào sâu trong Tần Lĩnh rèn luyện, còn có đến chỗ giáp ranh Tần quốc và Đồ quốc, bắt sơn tặc và hung đồ luyện tập. Lấy chiến dưỡng chiến.

Thậm chí, bao gồm cả Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều phải thi thoảng đi theo, đem lý luận dùng cho thực chiến, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Để cho hai người tiếp xúc hệ thống tình báo Mộ gia, sau đó học tập, tự mình phát triển mạng lưới tình báo thuộc về Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nuôi trồng thế lực của mình, không vì cái gì khác, chỉ muốn nắm giữ quyền chủ động tốt hơn.

Mà chính nàng ngoại trừ tu luyện, chính là học tập luyện đan và luyện khí, nắm chặt tất cả thời gian đề cao võ trang bản thân.

Trong khoảng thời gian ngắn, Long Nha Vệ và Mộ Khinh Ca đã trở thành đề tài thần bí trong Duệ thành. Bọn họ so với ai khác đều bận rộn, căn bản thấy không đến người, lại như vô cùng thanh nhàn, thỉnh thoảng săn được món dân dã từ Tần Lĩnh mang về, khao đại quân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.