Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 45: Chương 45: Lưu lại nàng




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

“Đồ ngu xuẩn! Hại chết Hà gia rồi!” Phụ thân Hà Thành tràn đầy tuyệt vọng, ngã ngồi trên đất.

Chọc giận Mộ Hùng, có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Nhưng, nếu chọc giận hoàng thất.

Vì tránh lời đồn đãi, tránh để liên lụy, Hoàng đế bệ hạ của bọn hắn có cái gì là không thể nhẫn tâm?

Cả đời làm quan, phụ thân Hà Thành rất rõ ràng tính tình của Tần Thương. Chuyện này đến cùng có quan hệ với Duệ Vương không, giờ đã không trọng yếu.

Quan trọng là hoàng thất không thể cùng Mộ Hùng xé da mặt lúc này.

Để duy trì mặt ngoài hài hòa, Hà gia hắn chỉ có thể hi sinh đứa con. Hắn có thể trách ai? Trách cũng chỉ trách mình vì đã nuông chiều nó, mang nghiệp chướng ngu xuẩn Hà Thành ra ngoài, làm hại đến gia tộc.

Theo dăm ba quyến rũ dắt của Mộ Khinh Ca, khiến vấn đề chuyển đến ai là chủ nhân phía sau màn.

Vốn nàng bị Hà Thành ám toán là sự thật. Cắn chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ khiến một mình Hà Thành không may. Mà nàng từ trước đến nay chính là “người nếu phạm nàng, nhổ cỏ tận gốc“. Nếu Hà Thành “khéo hiểu lòng người” cho nàng một cơ hội, sao nàng không thể làm một bút văn chương?

Nàng tin, lần ám sát này không liên quan gì đến Duệ Vương.

Vì Tần Cẩn Hạo không giống một người ngu xuẩn như vậy.

Nhưng điều này có trọng yếu không? Tần Cẩn Hạo có âm thầm phân phó không đều không sao cả, chỉ cần có người hoài nghi là được rồi.

Diệt Hà gia, rồi hắt bát nước bẩn vào Tần Cẩn Hạo, thuận tiện chặt đứt cánh tay của hắn. Quả thực là nhất cử tam sự (*), nàng cớ sao không làm?

(*) Một công ba việc.

Cho nên, nàng dụ Hà Thành nói ra hàm nghĩa không rõ, đem Tần Cẩn Hạo rơi xuống nước.

Lúc này, Hà gia muốn không chết cũng khó. Bởi vì Tần Cẩn Hạo cho đến bây giờ cũng không phải loại người vì người mình mà tổn hại đến lợi ích bản thân.

Mộ Khinh Ca cười lạnh, trong con mắt trong suốt một mảnh lạnh băng.

Nàng không hề sợ hãi đối mặt với ngũ quan có chút vặn vẹo của Tần Cẩn Hạo, tựa như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt thế.

“Phụ hoàng! Nhi thần không liên can đến việc này, thỉnh phụ hoàng phán đoán sáng suốt!” Tần Cẩn Hạo nhịn xuống sát ý trong lòng, quỳ trên mặt đất biểu thị trong sạch.

Sắc mặt Tần Thương cũng thập phần khó coi. Nguyên bản có thể xem trò hay, lại không nghĩ đốm lửa này cư nhiên đốt tới mình.

Đứa con trai Tần Cẩn Hạo này, luôn luôn làm hắn kiêu ngạo. Chỉ là lúc này, lại để hắn thất vọng.

Đáy mắt Tần Thương thất vọng, người khác không chú ý, nhưng Khương quý phi và Hoàng hậu vẫn luôn quan sát đến biểu tình hắn lại thấy được. Người trước trong lòng cả kinh, bắt đầu tính toán. Người sau khinh miệt cười, ánh mắt bỏ qua một bên.

“Bệ hạ, Hạo nhi luôn luôn chính trực, sao có thể quyết định hồ đồ như thế? Huống chi, chúng ta và Mộ gia xem như quan hệ thông gia, Hạo nhi nếu có tâm giết Mộ gia tiểu tước gia, chẳng phải là để thân muội muội của mình chưa lập gia đình đã để tang phu quân sao?” Khương quý phi uốn éo eo như rắn nước, cả người cơ hồ muốn chui vào trong lòng Hoàng thượng, kiều thanh khuyên nhủ.

Giờ phút này, nàng sớm đã quên mất thân phận cùng trường hợp, càng quên mất ở vị trí cao hơn, có một đại nhân vật mà Tần Thương không dám đắc tội đang ở đây. Chỉ nghĩ dùng thủ đoạn sở trường của mình giúp nhi tử giải vây.

Một màn này, khiến khinh thường trong mắt Hoàng hậu càng đậm. Tựa như phong quang hậu cung Khương quý phi, không khác gì một tên hề.

Trong ngực mềm mại, làm cho Tần Thương một mảnh nhộn nhạo.

Cũng may, lí trí của hắn vẫn còn. Đem cơ thể mềm mại không xương của Khương quý phí thoáng đẩy ra, hắn mặt lạnh đối với Tần Cẩn Hạo: “Nếu như ngươi vô tội, vì sao Hà Thành không hướng Thái Tử hoặc trẫm cầu cứu?” Hắn không thể không nói như vậy, bởi vì, ở trên còn có một vị đại thần đang nhìn.

“Phụ hoàng!” Tần Cẩn Hạo khiếp sợ nhìn phụ thân của mình. Hắn nên giải thích thế nào?

Mà mị nhãn Khương quý phi càng thêm bối rối, giữa hàng ghế tìm kiếm gia tộc mình. Thế nhưng khi nàng chống lại ánh mắt cha mình, người sau lại hướng nàng chậm rãi lắc đầu.

“Bệ hạ thánh minh!” Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, cười tủm tỉm khen tặng một câu. Khi mọi người đều nhìn về phía nàng, nàng mới nói: “Ta cũng không tin việc này có liên quan đến Duệ Vương, nhưng đây là Hà Thành nói. Nếu không xử trí theo luật, răn đe, truyền ra ngoài, chỉ sợ đối với thanh danh của Duệ Vương và hoàng thất có vết nhơ, cũng làm lạnh tâm vô số tướng sĩ.”

“Không tồi. Chuyện này, thỉnh bệ hạ cho Mộ gia một cái công đạo. Hai đời Mộ gia ta vì Tần quốc mà rơi đầu máu chảy, hiện giờ hậu nhân duy nhất ở trong cung yến cư nhiên bị tiểu nhân ám toán. Truyền ra ngoài, e rằng lạnh tâm không chỉ có ngàn vạn tướng sĩ Đại Tần ta.” Mộ Hùng cất cao giọng, tư thế không chịu từ bỏ ý đồ.

Những lời của tổ tôn Mộ gia, không có một câu chỉ vào Tần Cẩn Hạo. Nhưng một câu công đạo, lại mang theo nồng đậm uy hiếp.

Đúng! Uy hiếp thì thế nào?

Mộ gia có ngạo cốt, ai cũng đừng nghĩ cưỡi trên đầu Mộ gia một phân.

Ẩn nhẫn, bất quá là Mộ Hùng không đành lòng sinh linh đồ thán mà thôi.

Nếu không, đại quân dưới tay hắn, sớm đã vì hai đứa con trai còn có phu nhân mình ly kỳ chết, con dâu mất tích, liền đạp phá hoàng cung Tần quốc.

“Hà gia, thật sự xong rồi!”

Người Hà gia, mặt như đưa đám, đồng loạt nhìn về phía Hà Thành như bùn nhão dưới đất. Hận ý trong mắt không che giấu.

Tần Cẩn Hạo quỳ trên mặt đất tiếp thu ám chỉ của mẫu phi, vội nói: “Phụ hoàng, nhi thần vô tội. Nếu Hà gia có thể lấy ra chứng cứ nhi thần đối với Mộ phủ gây bất lợi, nhi thần tự nhiên nhận tội. Nếu không lấy ra được, thỉnh phụ hoàng trị bọn họ vu tội nhi thần!”

Chứng cứ?

Bọn hắn lấy đâu ra chứng cứ?

Này rõ ràng chính là muốn Hoàng đế dùng toàn bộ tính mạng Hà gia bọn hắn đi bình ổn chuyện này a!

“Đúng. Hà gia các ngươi có chứng cứ?” Tần Thương híp nửa mắt, lạnh giọng mở miệng.

Phụ thân Hà Thành tuyệt vọng nhắm hai mắt, phủ phục trên đất. Trong lòng biết hẳn phải chết, quỳ lạy nói: “Bệ hạ, lão thần bị nghiệt tử liên lụy, đã không còn lời nào để nói. Chỉ cầu bệ hạ xem ở lão thần cần cù phân ưu, đáng thương hài tử vô tội Hà gia, miễn bọn họ tử tội.”

“Hà gia còn muốn lưu lại một tia huyết mạch?” Mộ Khinh Ca rũ mắt, lông mi thật dài che xuống vô tình cười lạnh dưới đáy mắt.

Không cần nàng ra tay, lần này Tần Cẩn Hạo và Hà gia kết thù, coi như Hoàng thượng thật sự miễn tội hài tử, chỉ sợ bọn họ không cách nào sống sót dưới đuổi giết của Duệ Vương.

Nàng vô tình lãnh khốc sao?

A, nàng bất quá là tác động vài câu, bất quá là muốn một câu trả lời hợp lý. Còn lại quyết định là quyết định của hoàng thất. Bọn hắn mới thật là lãnh khốc vô tình.

Nếu hôm nay Hà Thành ám toán thành công, nàng máu chảy tại chỗ. Nàng dám cam đoan, khi Mộ gia thừa nhận bi thống cực lớn, chính là thời cơ tốt nhất hoàng thất xuất thủ.

Mộ phủ sẽ không còn tồn tại, gia gia của nàng và cô cô, hai người thân nhất này cũng chạy trời không khỏi nắng. Sợ là ngay cả chôn xương sau khi chết cũng khó khăn.

Sự tình náo đến lúc này, cũng không thích hợp để kéo về.

Tần Thương còn chưa quên chính sự tối nay, trong lòng sốt ruột muốn tranh thủ thời gian xử lý xong chuyện này: “Hà Thành ý đồ mưu hại tiểu tước gia Mộ gia Mộ Khinh Ca, chiếu theo luật, phải chém. Cộng thêm vu tội Duệ Vương bất nghĩa, chính là chu di cửu tộc. Tất nhiên, trẫm niệm tình Hà gia nhiều năm phân ưu, hài tử Hà gia có thể miễn tử tội, sung vào nô tịch, đày ra biên cương.”

“Hoàng thượng tha mạng!”

Bị Ngự lâm quân kéo đi, Hà Thành lúc này mới như tỉnh mộng, khàn giọng hô.

Nhưng, không còn ai chú ý.

Người Hà gia bị mang đi, chẳng ai ngờ rằng cung yến nghênh đón Thánh Vương bệ hạ, đã thành bùa đòi mạng bọn họ. Mọi người thổn thức, Tần Thương nhìn Tần Cẩn Hạo đang quỳ dưới đất, nói: “Duệ Vương tuy bị vu tội, nhưng tội ước thúc không kiềm chế cũng không thể tha thứ. Trẫm phạt ngươi đến miếu hoàng yên tĩnh suy nghĩ ba tháng, thay Thái Hậu niệm kinh, vì nước cầu phúc.”

Vậy, cơ hội được Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng, bị tước đoạt sao?

Tần Cẩn Hạo rùng mình, mối hận đối với Hà gia lại tăng thêm vài phần. Nhưng chỉ có thể cố nén lửa giận tiếp chỉ.

“Mộ Khinh Ca bị chấn kinh tối nay, trẫm ban thưởng ngươi vạn lượng hoàng kim, bảo vật vô số để trấn an.”

“Đa tạ bệ hạ.” Mộ Khinh Ca mỉm cười tiếp chỉ. Kéo gia gia và cô cô mình trở về chỗ ngồi Mộ phủ.

Rốt cuộc đem sự tình xử lý hoàn tất, Tần Thương mới tâm thần bất định xoay người đối mặt với nam nhân như lãnh nguyệt nói: “Thánh Vương bệ hạ, khiến người chê cười. Không biết người nào trong thế gia đệ tử Tần quốc ta, có thể lọt vào pháp nhãn bệ hạ?”

Tư Mạch chợp mắt, từ từ mở ra. Ngón tay thon dài giấu mình trong ống tay áo rộng, xa xa chỉ một cái: “Nàng ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.