Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 85: Chương 85: Mộ Khinh Ca cuồng vả mặt (6)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

__________________

Từ thư phòng Mộ Hùng đi ra, Mộ Khinh Ca ngửa đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm chợt thở dài.

Chuyện ở chính sảnh, Mộ Hùng là hoài nghi. Đương nhiên, hoài nghi không phải là nàng, mà là Bạch Tịch Nguyệt thay đổi. Nhưng theo nàng thấy, chỉ sợ đây mới là bản tính Bạch Tịch Nguyệt dần bại lộ.

Chỉ là, làm nàng nghi hoặc, vì cái gì trong một đêm, Bạch Tịch Nguyệt liền thay đổi? Từ ẩn nhẫn trước kia, giờ trở thành chủ động ra tay?

Đương nhiên, Mộ Hùng cũng đối với nàng tò mò.

Mà nàng cho ra đáp án là, nàng đã trưởng thành, không còn là hoàn khố tư tưởng ngây thơ trước kia.

Đối với sự tình chân thật đã trải qua hôm qua, Mộ Hùng không hỏi, mà nàng càng sẽ không chủ động nói.

Lúc nàng ra cửa, Mộ Hùng chỉ dặn dò một câu: Cẩn thận.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca chậm rãi giơ lên, lầu bầu nói: “Xem ra, toàn bộ Mộ phủ, cảm giác nguy cơ nặng nhất chỉ sợ sẽ là lão gia tử.”

Đáng tiếc a! Lão gia tử không bỏ xuống được lê dân bách tính Tần quốc.

Nếu không, Mộ phủ làm sao đến nỗi bị động như vậy?

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ cười, phất tay áo rời đi. Nàng không về Trì Vân uyển, mà trực tiếp mang theo Ấu Hà và Hoa Nguyệt ra cửa, hướng tới doanh địa Mộ gia quân ở vùng ngoại ô.

Ba người cưỡi ngựa đi, chợ hai bên đường từ từ lùi lại.

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca hỏi: “Các ngươi cảm thấy, Mộ phủ đối với Tần quốc là gì?”

Ấu Hà và Hoa Nguyệt đồng thời sửng sốt, không hiểu Mộ Khinh Ca vì sao hỏi vậy. Cuối cùng vẫn là Ấu Hà phản ứng nhanh, trầm mặc một chút nói: “Lão công gia chinh chiến sa trường vài chục năm, bảo vệ Tần quốc thái bình. Mộ phủ tại Tần quốc, tựa như một bức tường đồng vách sắt, thủ hộ Tần quốc này.”

“Vậy tại sao, vị kia Tần quốc lại trăm phương ngàn kế muốn lật đổ bức tường này?” Mộ Khinh Ca lại hỏi.

Hai nàng càng thêm nghi hoặc.

Các nàng cảm thấy, đáp án mấy vấn đề này, tiểu Tước gia hẳn phải hiểu mới phải. Vì cái gì còn muốn hỏi các nàng?

Không rõ ràng lắm ý nghĩ của Mộ Khinh Ca, hai nàng đành phải thành thật trả lời.

Lúc này, là Hoa Nguyệt mở miệng: “Bởi vì vị kia lo lắng không nắm giữ được bức tường này, sợ bức tường phản chiến, biến thành lấy tính mạng hắn, thành lợi kiếm hái đầu họ.”

Mộ Khinh Ca không tiếng động cười lạnh, lại nói: “Nếu đã thế, vì sao lão gia tử còn không bỏ xuống được?” Nàng là quân nhân không sai, nhưng tuyệt không ngu trung. Nếu người đương quyền bất nhân, nàng sẽ tiêu sái bứt ra. Vì dân phục vụ, đó là tư tưởng của quân chính quy. Mà nàng, khắc vào ý chí cốt nhục là làm sao hoàn thành nhiệm vụ hiệu suất cao, hoàn mỹ chấp hành từng mệnh lệnh.

Cho nên, ở phương điện nào đó, nàng cùng Mộ Hùng có khác biệt.

Nàng lý giải Mộ Hùng nhường nhịn, lại không thể gật bừa. Hai vị thiếu tướng quân Mộ phủ, còn có một vị lão phu nhân, đều chết không minh bạch. Thậm chí, bọn họ đều hoài nghi sau màn độc thủ là cái vị ngồi ở chí cao kia.

Mộ Hùng lại lựa chọn ẩn nhẫn trầm mặc, vẫn như cũ vì thiên hạ cân nhắc, nuốt vào quả đắng này.

Nếu đổi là nàng, đã sớm tra ra tất cả, lấy lại công đạo cho vợ con, sau đó mang theo tâm phúc tiêu sái rời đi. Nơi này không lưu gia thì có chỗ lưu gia, thật cho rằng thiên hạ đều là nhà của hắn sao?

Coi như Tần quốc bởi vậy mà diệt vong, coi như bá tánh lâm vào chiến hỏa, vậy thì sao? Đây là sai lầm của người đương quyền dẫn đến kết quả. Nếu thiên hạ này là Tần gia bọn hắn, Mộ gia bọn hắn sẽ xảy ra chuyện gì?

Vả lại, thiên hạ này vốn không phải của một nhà nào, Hoàng đế luân phiên qua các triều. Quỹ tích lịch sử bình thường mà thôi.

Mộ Khinh Ca có thể nghĩ thoáng, thế nhưng Mộ Hùng là dân ở đây lại luẩn quẩn trong lòng. Điểm này, khiến cho Mộ Khinh Ca có chút buồn rầu.

“Lão công gia thương bá tánh thiên hạ. Tần quốc hiện giờ thái bình, đều do Mộ gia quân chúng ta trấn thủ, mới khiến cho nước láng giềng tuy nhìn chằm chằm, mới không dám dễ dàng uy hiếp.” Ấu Hà nhẹ giọng nói. Nàng tựa hồ có chút hiểu sao Mộ Khinh Ca hỏi những câu vừa rồi.

Đúng vậy! Bá tánh.

Con mắt Mộ Khinh Ca nổi lên một tầng đùa giỡn.

Trong thư phòng, có một đoạn nàng cùng Mộ Hùng đối thoại.

Nàng hỏi Mộ Hùng, nếu lo lắng, vì sao không rời đi? Lấy danh hào Mộ Hùng, lấy uy danh Mộ gia quân, bọn họ đi nơi nào sẽ không quá khó khăn.

Thế nhưng Mộ Hùng lại lắc đầu cự tuyệt.

Lý do của ông là, ông cả đời này vinh quang, không phải do hoàng đế ban cho, mà là bá tánh Tần quốc ban tặng. Cho nên, ông nhất định phải ở lại bảo vệ.

Tương lai Mộ Khinh Ca nàng lựa chọn như thế nào, ông không quản được. Nhưng chỉ cần ông còn sống một ngày, thì sẽ phải thủ hộ Tần quốc thái bình một ngày.

Lời như vậy, khiến cho Mộ Khinh Ca không phản bác được.

Cho nên, lúc rời đi, mới có thể nhìn trời thở dài.

Dưới đề tài nặng nề này, ba người ra khỏi thành, đi tới nơi đóng quân của Mộ gia quân.

Hôm nay xuất phủ, Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều một thân trang phục lưu loát, ít đi phần mềm mại nữ tử, nhiều thêm vài phần tư thế hiên ngang.

Tới doanh địa Mộ gia quân, Mộ Khinh Ca cùng mấy vị phó tướng lên tiếng chào hỏi, liền mang theo hai nàng đi ra sau núi.

Phía sau núi, là địa phương tốt Mộ Khinh Ca chuyên môn chọn lựa, để làm sân huấn luyện cho thân vệ đội của nàng.

Mấy ngày trước, Mặc Dương liền lưu lại nơi này, mang theo năm trăm thân vệ chuẩn bị hết thảy.

Vòng qua rừng rậm, lướt qua vách đá, đi qua dòng suối, lại đi vào một tiểu đạo bí ẩn, ba người Mộ Khinh Ca mới tới trong sơn cốc.

Sơn cốc giống như một hồ lô, cốc khẩu rất nhỏ, nhưng trong cốc lại là một phen thiên địa khác.

Bốn phía sơn cốc, đều như đao tước vách đá, có một chỗ có thác nước thẳng đứng rơi xuống, bọt nước kích dần, tích lũy tháng ngày, đã đem một khối cự thạch lớn đánh thủng thành cái động.

Sau khi ba người Mộ Khinh Ca tiến vào sơn cốc, trên mảnh đất trống, bố trí rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, ngay cả vách đá cũng treo đầy dây thừng.

Những đồ vật huấn luyện kỳ quái này, đối với đám người Mặc Dương, thập phần xa lạ.

Nhưng đối với Mộ Khinh Ca, lại vô cùng quen thuộc.

Những thứ này, đều dựa theo trí nhớ nàng tiến hành phục chế trang bị huấn luyện.

Chướng ngại, leo trèo, chiến đấu, thể năng, tốc độ, ứng biến, thậm chí ngôn ngữ chiến đấu của người câm điếc cùng sách lược lý luận tri thức nàng đều không buông tha. Nàng muốn năm trăm người này, trở thành chiến sĩ siêu cấp lấy một địch trăm.

Mà ở kiếp trước, gien chiến sĩ mà các quốc gia thèm khát, cũng sẽ ra đời trong tay nàng.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chậm rãi đảo qua mọi thứ trong sơn cốc, khóe miệng hiện ra một tia cười nhàn nhạt.

“Tiểu tước gia!” Mặc Dương đi tới bên người Mộ Khinh Ca.

Sinh hoạt trong quân đã nhiều ngày, khiến phong độ tri thức trên người hắn nhạt đi không ít, gương mặt mảnh khảnh nhiều thêm phần cương nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.