Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 49: Chương 49: Phân chia võ kỹ, xuất phủ




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Thiên lôi quyết, lợi dụng linh lực trong cơ thể dẫn xuất thiên địa, triệu hoán lôi điện cho mình sử dụng...

Thời điểm Mộ Khinh Ca xem hết nội dung trong cuộn gấm Tư Mạch đưa, là lúc những dòng chữ kia dần dần biến mất. Gấm vóc tựa hồ biến thành một cuộn gấm chân chính, không còn chỗ thần kỳ.

Ai có thể nghĩ đến, mặt trên của nó đã từng ghi chép Thiên cấp võ kỹ vô số kẻ mơ ước trên Lâm Xuyên đại lục?

Mà trong đầu Mộ Khinh Ca, tức thì nhiều thêm một thứ.

Tựa hồ, sâu trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một bóng dáng nhỏ màu tím, một lần lại một lần biểu diễn Thiên Lôi Quyết huyền bí.

Võ kỹ, chỉ cần tiến vào hoàng cảnh là có thể luyện tập.

Thậm chí, Tần quốc vì cổ vũ bách tính tập võ, liền mở công khai Diễn Võ Đường. Bên trong có rất nhiều quyển Hoàng cấp võ kỹ thấp giai, trung giai có thể cung cấp cho dân chúng mượn đọc.

Mà gia đình quyền quý, đều có Tàng Thư Các của mình, thậm chí là võ kỹ gia truyền.

Loại này, phần lớn đều lấy Hoàng cấp cao giai xếp cuối trở lên, cao nhất là Huyền cấp cao giai. Giống như võ kỹ gia truyền Mộ gia, Mộ Hùng khi còn trẻ trong lúc rèn luyện ngẫu nhiên lấy được một quyển võ kỹ Huyền cấp cao giai, tên là Sư Thứu Rống.

Nghe tên giống như là một loại âm công (công kích bằng sóng âm).

Nhưng trên thực tế, võ kỹ này khi luyện đến cực hạn, Linh lực có thể huyễn hóa ra thành bộ dáng Sư Thứu, một tiếng gầm chấn vỡ kinh mạch địch nhân, chấn nhiếp tam quân.

Sư Thứu Rống, dựa vào chính linh lực thâm hậu, bạo phát ra âm bạo. Thuộc về loại võ kỹ dương cương. Nhưng hiện tại Mộ gia chỉ có một mình Mộ Hùng tu luyện.

Bởi vì thể chất phế vật Mộ Khinh Ca không thể tu luyện, mà cô cô Mộ Liên Dung là nữ tử, không cách nào tu luyện loại võ kỹ dương cương này. Nàng tu luyện là quyển Huyền cấp võ kỹ trung giai mà Mộ Hùng dùng số tiền lớn mua được từ đấu giá hội, tên là Điệp Ảnh Bộ.

Đây là loại võ kỹ khinh thân, thích hợp cho nữ tử tu luyện, phối hợp với thủ đoạn tuyệt sát. Luyện đến mức cực hạn có thể khiến người kinh diễm, đàm tiếu tà tà lấy tính mạng địch nhân.

Bên trong Trì Vân Uyển, hồng y yêu dã trên xích đu, phong lưu tuyệt diễm.

Mộ Khinh Ca ngả ra sau nhắm mắt, sợi tóc tùy ý theo gió mà động. Nàng yên lặng ghi nhớ mỗi một động tác của bóng người nhỏ, vận hành mỗi một chỗ kinh mạch.

Nàng biết bóng người này sẽ không tồn tại vĩnh viễn, chờ sau khi nàng hiểu hết ảo diệu của Thiên Lôi Quyết, liền sẽ biến mất.

Cho nên, nàng nắm chặt thời gian, hy vọng tìm hiểu thêm được một ít.

Hồi lâu, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở hai mắt ra.

Xuyên qua con ngươi trong suốt, phát ra một tầng tử mang, bên trong dường như có lôi điện đan xen. Chớp mắt sau, lại quy về bình thường.

“Thiên Lôi Quyết, quả nhiên là được tạo riêng cho ta!” Phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng Mộ Khinh Ca kinh ngạc cảm thán nói.

Nàng vốn là người mang lôi điện dị năng, đối với cảm ứng lực lượng lôi điện so với người bình thường mạnh mẽ hơn. Đây đối với lĩnh ngộ Thiên Lôi Quyết tạo nên sự trợ giúp rất lớn. Quan trọng là, về sau nếu nàng bất đắc dĩ phải sử dụng lôi điện dị năng bảo vệ tính mạng, cũng có thể dùng Thiên Lôi Quyết che giấu.

Đối với nàng mà nói, thực sự là không thể tốt hơn.

Lần đầu tiên, nàng cảm kích hảo ý của Tư Mạch, đưa cho nàng phần đại lễ này.

“Yên quái tiên sinh, tính ta thiếu ngươi một phần nhân tình đi.” Mộ Khinh Ca nhẹ giọng nói.

“Tiểu tước gia, Tiểu tước gia!”

Ngoài Uyển, Hoa Nguyệt như bướm trắng chạy vào, làn da trắng nõn bởi vì chạy mà nhiễm lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, càng thêm mê người.

Nếu Mộ Khinh Ca thực sự là nam nhân, nói không chừng sẽ bị tiểu yêu tinh này làm cho mê hoặc.

“Chạy vội vã như vậy làm gì?” Mộ Khinh Ca vươn tay nhéo cằm Hoa Nguyệt, làm cô gái nhỏ hờn dỗi dậm dậm chân.

“Tiểu tước gia đừng làm rộn, lão công gia còn đang chờ đấy.”

Lão gia tử gọi?

Khóe mắt Mộ Khinh Ca hơi nghiêng, có chút không hiểu.

Hoa Nguyệt thấy sắc mặt tuyệt mỹ của chủ tử nhà mình tràn đầy vẻ mờ mịt, dứt khoát kéo nàng từ trên ghế đứng lên, nói: “Lão công gia nói muốn dẫn ngài đi quân doanh ngoài thành, chọn lựa thân vệ cho ngài. Bây giờ đang ở cửa chính chờ ngài đấy.”

Chọn lựa thân vệ? Lão gia tử sao không nói trước?

Trong lúc Mộ Khinh Ca nghi hoặc, đã bị Hoa Nguyệt đẩy ra cửa Uyển, hướng tới ngoài phủ.

Vừa đến ngoài cửa phủ, nàng không chỉ thấy được Mộ Hùng một thân nhung trang, thấy Ấu Hà một thân trang phục gọn gàng, còn có... Ánh mắt Mộ Khinh Ca lướt qua Mặc Dương một thân y phục đồng dạng.

Tiểu tử này, thế nào lại bị lão gia tử lôi ra từ trong Tử Dương thư viện rồi?

“Tiểu tử thúi, còn không lên ngựa?” Mộ Hùng cưỡi trên lưng ngựa, trừng mắt đối với tôn nhi, thổi râu nói.

Ngay sau đó, một gã thân vệ Mộ gia dắt tới một con ngựa, để cho Mộ Khinh Ca dẫm bàn đạp (nơi đặt bàn chân) nhảy lên ngồi.

Xoay người lên ngựa, đoàn người lập tức bắt đầu xuất phát.

Không ngoài ý muốn, hai nha đầu Ấu Hà và Hoa Nguyệt, tính cả Mặc Dương, đều đi theo đội ngũ, theo sát hai bên nàng.

Sau khi đoàn người đã đi xa, tại cửa lớn Mộ phủ mới lóe ra một đạo bóng dáng bạch sắc, âm u nhìn bóng dáng đoàn người.

Lục Chi tiến lên trước, đối với Bạch Tịch Nguyệt nói: “Cô nương, nghe nói hiện giờ Tiểu tước gia ở trong cung đại triển danh tiếng, còn chiếm được ưu ái của một vị đại nhân vật. Hôm nay lão công gia lại dẫn theo tất cả người trong Trì Vân Uyển ra ngoài, chẳng lẽ là có tính toán gì?”

Các nàng cả ngày ở trong nội viện Mộ phủ, tin tức có hạn, vì vậy không rõ ràng lắm chuyện phát sinh trong cung ngày đó.

Lục Chi nói, khiến oán khí trong mắt Bạch Tịch Nguyệt càng đậm.

Nguyên bản, nàng cũng có tư cách tham gia cung yến kia. Chỉ tiếc phụ thân chết trận, bản thân bây giờ chỉ là cô nhi sống nhờ Mộ phủ, có người nào sẽ nhớ rõ?

Hết thảy, chỉ có thể dựa vào chính mình!

“Chúng ta đi Duệ Vương phủ.” Bạch Tịch Nguyệt cắn môi nói.

Dứt lời liền lấy lụa mỏng che mặt, dẫn Lục Chi rời khỏi Mộ phủ.

Chỉ là nàng không biết, chuyến đi lần này nhất định vồ hụt rồi. Duệ Vương nàng ái mộ, giờ còn bị phạt trong miếu hoàng đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.