Edit: Diệp Lưu Nhiên
________________________
Trong phủ Trường Nhạc công chúa, Mộ Khinh Ca thủ đến khi sắc trời hơi tối, bên trong lại vẫn chưa có động tĩnh.
“Tiểu Ca nhi, dược tính trong cơ thể vị công chúa kia đã qua, đã ngủ rồi.” Đột nhiên, thanh âm yêu nghiệt nào đó không hề đoán trước xâm nhập vào trong đầu Mộ Khinh Ca.
Làm cho Mộ Khinh Ca đang uống trà thiếu chút bị hớp nước trà làm sặc chết.
“Khụ khụ khụ...” Sát! Có cần phải dọa người thế không.
Hơi thở từ từ bình ổn, Mộ Khinh Ca đen mặt, từ trên ghế đứng lên, xoay người nhìn thoáng qua phía sau phòng. Yêu quái tiên sinh nói, nàng không hoài nghi.
Cho dù hắn không nói, dựa theo thời gian mà tính, dược tính cũng nên đi qua.
Như vậy, nàng liền không cần tiếp tục lưu lại.
Tiêu sái phủi tro bụi không tồn tại trên trường bào, Mộ Khinh Ca phất tay áo rời đi, tóc đen bừa bãi vương lên trong gió.
Vừa ra khỏi Trường Nhạc công chúa phủ, cảnh sắc ngoài phủ phản chiếu trong mắt Mộ Khinh Ca bỗng tối lại, nháy mắt, trước mắt tầm mắt nàng lập tức khôi phục.
Nhưng lại không phải cảnh tượng vừa rồi kia.
Nàng không còn đứng ở đường cái ngoài phủ công chúa, mà là đứng trong một mảnh tiên cảnh.
Bốn phía, tiên khí mịt mù, sương trắng như sa.
Quanh thân nàng, đều là cây lê như ngọc, hoa lê như tuyết trên cây, lại tựa như sương bạc quấn vào, đẹp đến mức khiến người không rời khỏi tầm mắt.
Mộ Khinh Ca một thân kinh hồng tuyệt diễm, đứng giữa hàng cây lê, yêu dã đến mức phảng phất như giọt huyết từ trên không rơi xuống, lộ ra một loại dụ hoặc chí mạng.
Nàng nhìn chung quanh bốn phía, nhìn thấy chỉ là hàng lê dài không dứt. Xa hơn phía chân trời, bị sương trắng bao phủ, giấu đi cảnh trí phía xa.
Đột nhiên, cây lê trước mặt nàng tự động tách ra hai bên, lộ ra một con đường nhỏ thẳng tắp.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, thần sắc bình tĩnh bước vào đó.
Khi nàng vừa đi vào trong, cây lê sau lưng nàng lại tự động khép lại, dường như cái gì đều không có phát sinh.
Càng đi vào trong, hàng lê hai bên càng trong suốt như tuyết, thậm chí còn có mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt truyền đến. Mộ Khinh Ca thuận đường mà đi, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước róc rách.
Bên tai vừa động, bước chân Mộ Khinh Ca không có nửa điểm dừng lại.
Rốt cuộc, hiện ra cuối con đường.
Mộ Khinh Ca thấy một ao hồ được cây lê vây quanh.
Ao trì trước mặt, tỏa ra tầng tầng sương trắng, trong ao còn tỏa ra bọt khí thật nhỏ. Một bóng lưng nam nhân đối diện nàng, tóc đen bị nước thấm ướt, trôi lơ lửng lượn lờ trên mặt nước, mang theo tia khí mờ mịt. Nước ao lăn tăn nhàn nhạt gợn nước, khó khăn vây quanh thắt lưng hắn. Thân hình thon dài cao ngất, bả vai căng đầy rộng lớn, từng nét bút, đều như kiệt tác trên trời. Giọt nước thuận theo thân hình hoàn mỹ của hắn chảy xuống, phác họa ra thắt lưng duyên dáng, mỗi một chỗ đều lộ ra một loại dụ hoặc trí mạng!
Mộ Khinh Ca xem đến trợn mắt há mồm, cái thân thể tản ra hormone giống đực nồng liệt này, khiến bên môi nàng dường như chảy ra một thứ khả nghi.
Hướng đảng và nhân dân thề, nàng thuận đường tiến vào, tuyệt không nghĩ tới sẽ có một bức hương khí tuyệt diễm đang chờ nàng.
Đột nhiên, gợn nước trong ao từng tầng rung động, nam nhân đưa lưng về phía nàng ưu nhã xoay người, lộ ra dung nhan tinh xảo cương nghị như điêu khắc, mặt mày môi đỏ, thế nhưng hoàn mỹ như vậy, khiến người nhịn không được kinh ngạc cảm thán, trên trời dưới đất khó mà tìm được người có thể so sánh hắn.
Môi hắn, mang theo một loại màu đỏ mê người, không đậm, lại quyến rũ.
Bốn phía hoa lê óng ánh như ngọc, tựa hồ đối lập với đôi môi này, ảm đạm thất sắc.
Ánh mắt thâm thúy, mộng ảo mê ly, phảng phất bị ánh sáng màu hổ phách bao phủ, lộ ra một loại dụ hoặc nguy hiểm đan chéo kỳ dị sáng rọi.
Mộ Khinh Ca không phải lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan yêu nghiệt của yêu quái tiên sinh, thế nhưng không có lần nào giống như lần này rung động như vậy.
Có lẽ, vài lần gặp mặt trước đó, cái làm nàng ấn tượng càng sâu là thực lực khủng bố của hắn.
“Nhìn đủ rồi?” Bộ dạng vẻ mặt Mộ Khinh Ca mộng bức, khiến tâm tình Tư Mạch không được tự nhiên, rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp.
Trước kia, nếu là những nữ nhân khác dám càn rỡ nhìn hắn như thế, đã sớm bị hắn bóp thành phấn vụn. Thế nhưng, bị Mộ Khinh Ca nhìn, hắn lại sinh không ra nửa điểm sát ý, trong lòng ngược lại có chút đắc ý, rất thích nhìn bộ dạng Tiểu Ca nhi bị bản thân làm kinh diễm.
“Ân, xem ra, tính tình của hắn so với trước tốt hơn nhiều.”
Khóe miệng Tư Mạch mơ hồ giương lên.
Đáng tiếc, Cô Nhai và Cô Dạ sớm đã ly khai không ở chỗ này. Nếu bọn họ biết suy nghĩ trong lòng Thánh chủ nhà mình, nhất định sẽ lấy tay áo che mặt, tuyệt vọng nói: “Chủ tử, không phải là tính khí ngài chuyển tốt, mà là người bất đồng a! Bằng không ngài đổi người khác tới xem, cam đoan ngài một giây sau sẽ nghiền người nọ thành đống cặn bã.”
Thanh âm thuần hậu như hương rượu mang theo từ tính, đánh thức lý trí Mộ Khinh Ca.
Nàng chớp chớp mắt, không hề có chút xấu hổ: “Ngươi đem ta bắt đến nơi này, còn không phải để ta xem sao? Ngươi đã hào phóng như vậy, ta như thế nào không biết xấu hổ cự tuyệt?” Khi nói chuyện, chấn động kinh diễm trong mắt nàng đã dần dần rút đi, khôi phục lạnh nhạt bình tĩnh.
Nói xong, nàng nhìn chung quanh một lần.
Thấy bên cạnh ao suối nước nóng, bày một bàn trà và đệm. Trên bàn dài, còn bày mấy đĩa hoa quả tươi cùng một bầu rượu xanh ngọc.
Không chút nghĩ ngợi, nàng liền cất bước đi tới. Phất tay áo đĩnh đạc ngồi xuống, bưng lên bầu rượu ngửa đầu uống một ngụm, hai con ngươi híp lại say mê nói: “Thật là hảo tửu! Cảnh đẹp mỹ nhân rượu ngon, không tệ không tệ!”
Bộ dạng lười biếng tà mị kia, quả thực giống như thiếu niên lang phong lưu đùa giỡn thiếu nữ xinh đẹp...