Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 213: Chương 213: Trưởng lão thật quỷ dị (4)




Edit: Diệp Lưu Nhiên“Đúng đúng đúng! Nhiếp đại trưởng lão nói không sai. Bọn chúng nhất định là núp đi, chờ chúng ta đi rồi lại vụng trộm trốn.” Có người lấy lòng.

Nhiếp Hùng nói: “Chúng ta từng người tách ra, chậm rãi dò xét. Kể cả lật tung cánh rừng này lên, cũng phải tìm cho ra đám chuột nhắt kia!”

“Cuối rừng là rìa ngoài trấn Úc Trí. Chúng ta có nên phải một đội nhân mã từ đường lớn tới trấn Úc Trí không? Canh giữ ở lối ra, để ngừa vạn nhất?” Có người đề nghị.

Xuyên qua rừng rậm cần tám đến chín ngày. Từ đường lớn tới trấn Úc Trí, rồi tới lối ra bìa rừng cần năm đến sáu ngày. Nếu lúc này phân người đuổi tới, khẳng định có thể ngăn chặn Mộ Khinh Ca ra khỏi rừng. Bao vây rừng rậm.

Không ít người đều âm thầm gật đầu, cảm thấy đề nghị này không tồi.

Làm vậy rất ổn thoả!

Nhưng Nhiếp Hùng lại mạnh mẽ nói: “Không cần! Các ngươi cho rằng tiểu tử kia có cơ hội ra khỏi rừng? Hà tất làm điều thừa!”

Hắn tràn đầy tự tin, những người khác không dám đi vuốt râu hùm.

Chu Lực đồng ý nói: “Bản công tử cũng cho rằng Mộ tiểu tử không thể ra khỏi rừng. Bọn chúng mới vừa vào rừng không lâu, chúng ta nhiều người như vậy lại quen thuộc địa hình. Chẳng lẽ còn không đuổi kịp đám người từ bên ngoài sao?”

Người mạnh nhất và người có bối cảnh nhất trong Trĩ thành đều đã nói như vậy, những người khác còn có thể nói gì?

Bất đắc dĩ chỉ có thể dựa theo lời Nhiếp Hùng lúc trước, các thế lực tách ra hướng tới phương hướng khác nhau vào sâu trong rừng tìm kiếm.

Long Nha Vệ ẩn núp trong đêm, chờ đợi con mồi tới cửa.

Mà Mộ Khinh Ca thì ở lối vào rừng rậm, tùy ý chọn một gốc cổ thụ tráng kiện. Nằm tại tán cây, mắt lạnh đem đối thoại một đám người dưới tàng cây nghe vào tai.

Đồng thời nàng cũng phát hiện hai người Đan Thần Tử và Sơ Thăng phía xa xa.

Nụ cười quỷ dị từ khoé miệng nàng. Trong mắt nàng tràn ngập nghiền ngẫm.

Những người khác nàng đều không sao cả, trái phải chỉ là mấy kẻ ngu dốt bị người thiết kế vào bẫy cục. Nàng nhìn chằm chằm Chu Lực. Người này thật là âm hồn bất tán. Không cho hắn chút giáo huấn nào, thật đúng là xin lỗi hắn lưu luyến không quên như vậy.

Hơn một ngàn người, dần biến mất trước mắt nàng.

Lúc này Đan Thần Tử và Sơ Thăng cũng đi tới phía dưới đại thụ chỗ Mộ Khinh Ca.

Ánh mắt thanh u dừng xuống hai người. Người sau hiển nhiên không có phát giác.

“Đan trưởng lão, bây giờ chúng ta đi theo ai?” Sơ Thăng vẻ mặt đau khổ hỏi.

Hơn ngàn người phân công nhau hành động, hắn nên đi theo dõi thế nào? Làm sao báo cáo được thiếu chủ?

Đan Thần Tử cũng có chút khó xử nói: “Lão phu làm sao nghĩ đến, Mộ tiểu hữu lại xảo trá như thế dẫn người vào trong rừng. Thiếu chủ muốn xem kịch vui, chỉ sợ không được rồi. Hai người chúng ta cũng không thể nhìn hết toàn cục vào mắt.”

“Thế làm sao bây giờ? Cứ như vậy trở về? Sẽ bị thiếu chủ tra tấn chết!” Vẻ mặt Sơ Thăng sợ hãi nói. Hắn đã thấy qua kẻ không làm được việc bị thiếu chủ trừng phạt. Tuy không chết, nhưng đa dạng tầng tầng lớp lớp.

Ví như, có người bị phạt ăn ngủ trên ống nhổ ở nhà xí.

Lại tỉ như, có người bị phạt ngủ trên giường đóng đinh. Thậm chí có người bị phạt giả trang thành nữ nhân đứng trước cửa Vạn Tượng Lâu mời chào khách.

Vừa nghĩ tới những tiền lệ tàn khốc kia, nội tâm Sơ Thăng trăm ngàn cự tuyệt!

“Không quay về thì làm gì đây?” Đan Thần Tử cũng là bộ dạng vò mẻ sứt vỡ.

Sơ Thăng vò đầu, vắt hết óc nghĩ.

Giây lát, hắn nói Đan Thần Tử: “Không bằng chúng ta mỗi người theo một đội, thế nào?”

“Đi theo?” Đan Thần Tử lé mắt nhìn hắn.

Sơ Thăng đã sớm nghĩ kỹ, lập tức đáp: “Chính là Nhiếp gia và Chu gia! Ta thấy hai nhà này là huyên náo nhất.”

Đan Thần Tử tán đồng gật đầu: “Cũng được! Hai nhà này đi. Ta phụ trách Nhiếp gia, ngươi phụ trách Chu gia. Nhớ kỹ bất luận thấy cái gì, đều phải tự che giấu mình cho tốt. Không được bại lộ, càng không được để Vạn Tượng Lâu và thiếu chủ liên lụy vào. Đây chính là thiếu chủ kiêng kị nhất.”

Sơ Thăng gật đầu.

Điểm này không cần Đan Thần Tử nhắc nhở, hắn cũng sẽ không quên.

Thiếu chủ bọn hắn thích chỉnh người, thích chơi. Nhưng càng thích bứt ra đứng ngoài xem diễn. Nếu bị liên luỵ vào, Sơ Thăng dùng mông cũng có thể nghĩ ra kết cục bi thảm của mình.

Hai người dứt lời, lập tức chia nhau làm việc.

Mộ Khinh Ca nằm trên tán cây, hai con ngươi híp lại, trong miệng thì thầm: “Thiếu chủ?”

Nàng hình như tìm được đầu sỏ đứng sau màn rồi!

Không thích bị liên lụy vào trò chơi bản thân thiết kế ra sao? Không phải là ngươi có thể quyết định! Ánh mắt Mộ Khinh Ca lập loè quang mang nguy hiểm.

Quang mang tập trung đối tượng, chính là vị thiếu chủ Vạn Tượng Lâu kia!

“Hắt xì!”

Trong một chiếc xe ngựa chạy hướng tới trấn Úc Trí, đột nhiên vang lên tiếng hắt xì.

Người cưỡi ngựa bên ngoài xe ngựa, lập tức đi tới trước cửa sổ xe, khom người hỏi: “Thiếu chủ ngài có khoẻ không?”

“Hầy, không biết tiểu nương tử nhà ai đang nhớ nhung ta.” Một giọng nam dễ nghe mà lười biếng đến cực điểm truyền ra. m thanh kia như côn trùng chui vào lỗ tai, khiến người khó nhịn.



Khu rừng nối Trĩ thành và trấn Úc Trí, hơn ngàn người đang cẩn thận tìm kiếm.

Theo thâm nhập, các thế lực gia cũng dần ngăn cách. Bị bóng cây trùng điệp chặn thân hình lẫn nhau.

Đột nhiên, một kẻ đang dò tìm cảm thấy dưới chân bị vướng. Cả người mất trọng lực đổ về phía trước. Ngay lúc hắn đang muốn kinh hô, một nhánh cây bén nhọn không sai chút nào xuyên thấu cổ hắn.

Còn chưa kịp hừ một tiếng, người kia đã chết.

Có người đồng hành tìm tới, mới phát hiện người này đã toi mạng. Mà nguyên nhân hắn chết, phảng phất chỉ vì có cây mây tầm thường làm hắn vấp chân. Mà trùng hợp bị nhánh cây bén nhọn nhô lên đâm xuyên qua yết hầu.

Tất cả, dường như chỉ là ngoài ý muốn.

Nhưng loại ngoài ý muốn này, lại vô thanh vô tức tẩm vào trong đội ngũ hơn ngàn người.

Trời vừa sáng, lúc đội ngũ thế lực Trĩ thành hơn ngàn người nghỉ ngơi, mới chú ý tới. Trong lúc vô tình, thế mà đã tử vong gần trăm người.

Kết quả này, khiến mọi người hoảng hốt!

Khu rừng này bọn hắn quen thuộc, khi nào có nguy hiểm như vậy?

Khủng bố nhất là, người bọn chúng muốn bắt đến bóng dáng cũng không thấy. Mà người của bọn chúng lại tổn thất không ít.

Người chủ sự các thế lực, đều vẻ mặt âm trầm.

Bọn hắn sôi nổi phái người ra liên hệ các thế lực chung quanh. Rất nhanh, hơn ngàn người phân tán lần nữa tụ họp lại.

Lúc gặp lại, bọn hắn phát hiện sắc mặt Nhiếp Hùng không quá đẹp.

Vừa thăm dò mới biết được, Nhiếp gia thế mà cũng tổn thất ba hậu bối hoàng cảnh.

Khó trách, sắc mặt Nhiếp Hùng khó coi như ăn phải phân.

Mọi người đều im tiếng, không dám đi sờ đến rủi ro này.

Chỉ có Chu Lực, thật ra vận khí hắn không tồi, người mang tới không có thương vong. Lúc này thấy vẻ mặt mọi người đều âm trầm, con mắt tối tăm hiện lên tia lạnh lẽo: “Không phải các ngươi bị sợ đến choáng váng rồi chứ? Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Hừ! Ngoài ý muốn? Vài người xem như ngoài ý muốn, nhưng đây là gần trăm người!” Có người bất mãn nói.

“Gần trăm người thì sao? Đêm tối thấy không rõ đường dưới chân là bình thường. Chẳng lẽ các ngươi định bỏ cuộc giữa chừng? Hừ! Một đám hèn nhát. Các ngươi bị khu rừng này sợ tới mức không dám đi vào trong. Bổn công tử cảm thấy, gần trăm người chết này đều bởi vì tên tiểu tử họ Mộ kia! Nếu không phải hắn trốn vào rừng, người của các ngươi sao chết được?” Chu Lực đương nhiên nói.

Phảng phất tất cả đều bởi vì Mộ Khinh Ca mà ra. Căn bản không nghĩ đến, nếu không phải bọn chúng nổi lòng tham, muốn Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan trong tay Mộ Khinh Ca, sao có thể rơi vào bẫy?

Bị Chu Lực xúi giục, có người đỏ mắt phẫn hận nói: “Không sai! Đều do tên Mộ tiểu tử kia! Bây giờ trời sáng, ta xem hắn có thể trốn đi đâu! Đợi khi tìm được hắn, nhất định phải lột da rút xương mới thoả mối hận trong lòng ta.”

Bộ dạng kích động kia, xem ra trong số gần trăm người chết, có người quan hệ thân thiết với hắn.

“Được rồi! Bây giờ trời đã sáng. Tiểu tử họ Mộ kia rốt cuộc không thể trốn được. Chúng ta lập tức khởi hành, bắt cho được hắn. Đến lúc đó muốn lăng trì chém eo, hay cạo đầu lột da đều tùy mọi người.” Nhiếp Hùng trầm giọng rống, lời nói tràn sát ý.

Đan Thần Tử và Sơ Thăng âm thầm ẩn núp, bởi vì đoàn người mà lần nữa tụ lại một chỗ.

Nghe Nhiếp Hùng nói thế, Sơ Thăng khinh thường nói: “Chỉ là ngoài ý muốn mà cũng tính lên đầu Mộ công tử, đám người kia thật đúng là không biết xấu hổ!”

“Ngoài ý muốn? Đan Thần Tử cười lạnh một tiếng. Ánh mắt hắn ngưng lại, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ sợ chân tướng không đơn giản như vậy. Nếu những kẻ chết này có liên quan đến Mộ công tử, vậy hắn tuyệt không phải nhân vật đơn giản. Sợ là lần này thiếu chủ đá phải cục đá rồi, chọc phải phiền toái! Không được! Phải mau thông tri thiếu chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.