Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 44: Chương 44: Đây Chỉ Là Mới Bắt Đầu




Người Dịch: Emily Ton (@Emily_Ton)

(https://www.wattpad.com/user/Emily_Ton)

Chương 127: Đây Chỉ Là Mới Bắt Đầu ( 1 )

“Phụ hoàng quá khen.” Mặc Thiển Uyên nho nhã lễ độ mở miệng.

“Hôm nay bất luận là Thái tử hay là Lân Vương phủ, đều có công, trẫm tự sẽ có tưởng thưởng thích đáng, hôm nay không còn sớm, Lân Vương cũng đã mệt mỏi, thỉnh trở về nghỉ sớm chút, Thích Quốc cũng không thể không có ngươi.” Hoàng đế vẻ mặt cười hòa ái, nội tâm cũng đã phun ra một chậu máu, tối nay bị Quân Vô Tà bày một đạo lớn như vậy, thật là nghẹn khuất chưa từng có bao giờ.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ sớm một chút đem yêu nghiệt này nhanh chóng đuổi về Lân Vương phủ, ngàn vạn đừng lại xảy ra chuyện gì nữa.

Quân Tiển không vội đáp lại, mà là nhìn Quân Vô Tà, nói rõ là sẽ không thu lại quyền lực đã giao trong tay Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà trong mắt tràn đầy giết chóc, ở một khắc kia khi Quân Tiển xuất hiện cũng đã bình tĩnh trở lại, trên mặt lạnh như băng sương không có một tia ý cười, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Đa tạ bệ hạ, chỉ là những tên cường đạo đó chưa hoàn toàn bị thanh trừ, dân nữ muốn thỉnh Thái Tử điện hạ cùng đến Lân Vương phủ thương lượng một chút, nhìn xem còn có con cá nào lọt lưới.”

Hoàng đế trong lòng giật mình, còn có cá lọt lưới!!

Quân Vô Tà đêm nay đã đại khai sát giới, hiện giờ Quân Tiển cũng đã trở lại, nàng còn không dừng tay!

Nàng rốt cuộc muốn giết bao nhiêu người mới thỏa mãn!

Hoàng đế bị kinh hách cả đêm nơi nào còn dám phản kháng, chỉ có thể mang khuôn mặt tươi cười, “Vui tươi hớn hở” gật đầu đáp ứng.

Mặc Thiển Uyên từ trong cung đi ra, đi tới bên người Quân Vô Tà, đêm nay phát sinh hết thảy, không chỉ làm hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ trong lòng run sợ, ngay cả hắn cái minh hữu này, đều bị thủ đoạn hung tàn của Quân Vô Tà làm chấn kinh.

“Như vậy, ta liền cáo từ trước, bệ hạ hôm nay bị không ít kinh hách, cũng thỉnh sớm chút nghỉ ngơi.” Quân Vô Tà dứt lời, xoay người rời đi, biểu tình bình tĩnh phảng phất chuyện gì cũng đều chưa từng phát sinh.

Quân Vô Tà quyết định, ra kèm hiệu khiến Thụy Lân Quân lui binh, Thụy Lân Quân tập trung theo nàng rời khỏi hoàng cung, hai bên đường phố bá tánh đều đối với bọn họ tràn ngập khen ngợi cùng tôn kính.

Trên tường cung điện, hoàng đế nhìn theo Thụy Lân Quân rời đi, rốt cuộc không áp được nội tâm buồn bực, một búng máu phun trên mặt đất, bốn phía cung nhân vội vàng đem đỡ hắn quay về tẩm cung.

Chiến thắng trở về, Quân Vô Tà cưỡi Hắc thú, song hành cùng Quân Tiển cưỡi trên tuấn mã, Quân Vô Dược lại một lần nữa biến mất trong đám người, Quân Vô Tà tìm hồi lâu cũng không thể tìm được hắn.”Gia gia, vẫn bình thường chứ?” Quân Vô Tà nhìn như bình tĩnh dò hỏi.

“Thân thể già rồi, nếu trong khoảng thời gian này không có tay ngươi điều trị, chỉ sợ xương cốt của lão già này cũng không chịu được đến bây giờ.” Quân Tiển mới vừa rồi nét mặt còn toả sáng, sau khi rời khỏi tầm mắt của người khác, không khỏi lộ ra một ít mệt mỏi.

Ánh mắt của Quân Vô Tà trở nên càng thêm âm trầm.

“Long Kỳ!”

“Có thuộc hạ!” Trải qua đêm nay, Long Kỳ đối với Quân Vô Tà đã bội phục ngũ thể đầu địa (ý là thể hiện lòng tôn kính nhất), người khác có lẽ không biết, nhưng do vẫn luôn ngốc tại bên người Quân Khanh, hắn lại rất rõ ràng hôm nay phát sinh hết thảy đến tột cùng là chuyện như thế nào.

“Truyền lệnh của ta, trước khi những kẻ ám sát hoàn toàn bị thanh trừ, Thụy Lân Quân cần thiết đóng tại hoàng thành, không được thả ra bất luận một người nào rời đi, cho dù là hoàng thân quốc thích cũng giống nhau! Phàm là có người muốn chống đối lao ra khỏi thành, lập tức làm thịt cho ta.” Quân Vô Tà híp nửa mắt, hạ lệnh phong kín cả tòa hoàng thành.

Lời Quân Vô Tà nói ra làm Quân Tiển cùng Mặc Thiển Uyên một bên kinh hãi, bọn họ mơ hồ đoán được ý niệm của Quân Vô Tà, lại sợ suy đoán kia quá mức kinh người, nên không dám nói ra miệng.

Sự tình hôm nay vẫn chưa kết thúc, Quân Vô Tà trả thù, đây chỉ là mới bắt đầu.

Chương 128: Đây Chỉ Là Mới Bắt Đầu (2)

Trở lại Lân Vương phủ, Quân Tiển kiên cường chống đỡ thân thể rốt cuộc suy sụp xuống. Long Kỳ lập tức tiến lên nâng hắn đưa về phòng, Quân Khanh nghênh đón ở cửa vội vàng đi theo.

“Phúc bá, đem hòm thuốc của ta mang tới.” Sắc mặt của Quân Vô Tà rất khó xem, Quân Tiển hiện giờ tuy rằng thoạt nhìn cũng không việc gì, nhưng nàng rất rõ ràng, sau khi được nàng điều dưỡng, thân thể Quân Tiển mặc dù không thể cùng so sánh với người trẻ tuổi 20 xuất đầu, nhưng cũng thập phần cường tráng, hiện giờ vừa mới vào phủ đã chịu đựng không nổi, hắn chắc chắn bị trọng thương rất nặng!

“Vô Tà......” Mặc Thiển Uyên trong lòng rất có nhiều nghi vấn, mấy vấn đề này chỉ có Quân Vô Tà mới có thể giải đáp.

Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Không muốn chết, liền đi theo ta, lại vô nghĩa, ta liền tự mình động thủ.”

“......” Mặc Thiển Uyên trong lòng rùng mình.

Quân Vô Tà bước nhanh hướng phòng Quân Tiển đi đến, trong thời gian ngắn nhất kiểm tra thân thể Quân Tiển, chính là một khi kiểm tra, lại làm đôi mắt nàng bắn ra đầy lửa.

“Là độc.” Thanh âm của Quân Vô Tà nghe như bình tĩnh, nhưng người khác nghe vào trong tai, lại giống như lọt vào hầm băng.”Không có việc gì, đừng lo lắng như vậy, ta đây không phải vẫn êm đẹp trở lại hay sao?” Quân Tiển mỏi mệt bất kham ngồi dựa ở trên giường, bất chấp trên người đau nhức, cố gắng chống khuôn mặt tươi cười trấn an Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà không mở miệng, Phúc bá đã đem đồ vật nàng muốn đưa tới, nàng lập tức lấy ra ngân châm, quyết đoán ghim kim trên mấy cái huyệt vị ở trên người Quân Tiển. Máu màu đen theo ngân châm không ngừng chảy xuống theo ngân châm nhỏ giọt trên giường, sắc mặt Quân Tiển trở nên càng ngày càng tái nhợt, đôi môi hơi chuyển dần sang màu tím làm người kinh tâm.

“Phụ thân hắn......” Quân Khanh lo lắng mở miệng.

“Không có việc gì.” Quân Vô Tà cúi đầu, đôi tay không ngừng bận rộn.

Chỉ cần nàng còn sống, liền tính Diêm La Vương, cũng đừng nghĩ đem gia gia nàng mang đi.

Máu đen dần dần bài xuất, sắc tím trên môi Quân Tiển rút đi, tuy rằng còn có chút tái nhợt, nhưng không dọa người như trước nữa.

Quân Vô Tà lập tức lấy ra mấy viên đan dược, cho Quân Tiển ăn vào.

Rất nhanh, huyết sắc trên mặt Quân Tiển liền khôi phục một chút, nhíu chặt mày cũng đã giãn ra, tinh thần dần dần khôi phục.

Hắn có chút mỏi mệt như cũ, ngồi dựa ở trên giường.

Nhìn thấy Quân Tiển khôi phục chút tinh thần, Quân Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói: “Phụ thân, chuyện đêm nay rốt cuộc là như thế nào? Lấy thân thủ của ngươi cùng những người ngươi mang đi đó, bên trong hoàng thành hẳn là sẽ không có vài người mới là đối thủ của ngươi.”

Quân Tiển vừa mới giãn mày ra, lại một lần nữa nhíu lại, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ, “Lâm Nhạc Dương là bị người hạ độc! Khi ta tìm được hắn, thần trí của hắn đã có chút không rõ ràng, hắn vẫn luôn nhắc mãi vì sao phải hại cả nhà hắn, vì cái gì không buông tha hắn. Hắn ngay từ đầu không có nhận ra ta, cùng bọn thị vệ động thủ, ta không dám đả thương hắn, chỉ có thể để người chế phục hắn. Cũng may Vô Tà ngày thường đều làm ta mang chút đan dược tùy thân, ta cho Lâm Nhạc Dương dùng một viên hắn mới khôi phục lại chút thần trí.”

Nhìn ân nhân ngày xưa, trong tình cảnh điên điên khùng khùng, Quân Tiển cảm thấy rất chua xót.

“Sau khi Lâm Nhạc Dương khôi phục thần trí, liền lập tức hướng ta hét lớn, để ta nhanh chân dẫn người rời đi, hắn nói có người muốn lợi dụng hắn để hại ta, cả nhà hắn già trẻ, đều là bị thiết kế mà chết.” Quân Tiển nắm chặt nắm tay, ân nhân của nhi tử, lại vì hắn mà chết, cả nhà già trẻ, không ai sống sót, cái này hắn làm sao mà chịu được.

“Nhưng khi hắn vừa mới nói xong, lại đột nhiên một lần nữa lâm vào điên cuồng, thân thể nhanh chóng bành trướng, cả người ầm ầm nổ tung, sau khi nổ mạnh, chúng ta cũng không biết là vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy cả người vô lực, từ trên ngựa ngã xuống......”Chương 129: Đây Chỉ Là Mới Bắt Đầu (3)

Sau khi Quân Tiển bọn họ ngã ngựa xuống, rất nhanh liền có một đám hắc y nhân vọt vào, người Quân Tiển mang đi, toàn bộ trúng chiêu cả người vô lực, căn bản vô pháp phản kháng. Những tên hắc y nhân đó giết chết toàn bộ bọn họ, chỉ để lại Quân Tiển. Quân Tiển cho rằng thân thể mình đã trải qua Quân Vô Tà điều trị, so với những binh lính kia tốt hơn rất nhiều, còn có chút năng lực phản kháng, nhưng hai đấm khó đệ tứ tay(*), hắn cuối cùng quả là không địch lại bọn chúng, bị đám kia hắc y nhân đả thương mang về hoàng thành.

(*)双拳难第四手: hai đấm khó đệ tứ tay/Song quyền nan địch tứ thủ: nghĩa là 'hai đấm khó địch lại bốn tay', một người không đánh lại nhiều người. Chỉ yếu không địch lại mạnh, ít không đánh lại đông.

Những binh lính đó đều là thân thủ rất tốt trong Thụy Lân Quân, rất nhiều người là do Quân Tiển tự mình mang tới, thân như người nhà, nhìn chính binh lính của mình bị hắc y nhân tàn sát, lòng Quân Tiển đau như nhỏ máu.

Hắn bị đưa tới một gian địa lao, nếu không có Quân Vô Dược đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ không còn có cơ hội nhìn thấy nhi tử cùng cháu gái của mình.

Quân Tiển bình đạm nói, nhưng hết thảy kia đều là máu chảy đầm đìa......

Làm người nghe lo lắng không thôi.

Mặc Thiển Uyên thân là người hoàng tộc cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám hé răng, hắn bất quá rất rõ ràng, đó là việc người nào đó đã làm.

Sắc mặt Quân Khanh đã khó coi tới cực điểm rồi, giờ đây, hoàng đế vì muốn diệt trừ Quân gia, không tiếc lấy Lâm Nhạc Dương làm mồi nhử, chính là đoán chắc Quân gia bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân không rõ ràng mà chết. Thảm kịch của Lâm gia, đều là bị bọn họ làm liên lụy.

“Là Quân gia liên luỵ đến bọn họ a.” Quân Tiển nhắm hai mắt lại trong đau đớn. Cả đời ngựa chiến, hắn sớm đã xem thường sinh tử, lại không nghĩ rằng, một lòng nguyện trung thành vậy mà đế vương cư nhiên nhẫn tâm như vậy.

Đau lòng, lớn hơn đau thân.

“Thân thể của Gia gia, điều trị mấy ngày sẽ tốt.” Quân Vô Tà sau khi lẳng lặng nghe Quân Tiển nói xong, đem đồ vật thu dọn.

Từ sau khi rời khỏi hoàng thành, nàng liền có vẻ bình tĩnh dị thường.

Loại bình tĩnh này, làm Mặc Thiển Uyên đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của nàng cảm thấy bất an dị thường.

“Hôm nay gia gia cùng tiểu thúc đều mệt mỏi, sớm chút nghỉ ngơi.” Quân Vô Tà đứng dậy.

“Vô Tà, ngươi chờ một chút.” Quân Tiển lại ngồi dậy, hắn nhìn về phía Mặc Thiển Uyên.

Mặc Thiển Uyên hiểu ý, người Quân gia sợ là có gì đó khó nói ra, nhưng khi hắn vừa muốn rời đi, Quân Vô Tà lại lên tiếng nói: “Ngươi lưu lại.”

Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trở lại ghế trên.

“Gia gia, ta biết ngươi muốn nói gì. Ta hôm nay không phải là lỗ mãng, mà là ta đã quyết định những kẻ có tâm muốn hại người Quân gia ta, không thể sống thêm trên đời này nữa. Ta biết ngươi nhất định sẽ khuyên ta, nhưng, thỉnh tha thứ cháu gái bất hiếu, chuyện này, cháu gái là tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Quân Vô Tà vén lên làn váy, quỳ gối cạnh mép giường Quân Tiển, ánh mắt kiên định không đổi.Nàng biết Quân Tiển xuất thân hàn vi (nghèo và không có địa vị), được tiên đế coi trọng, mới có thể có cơ hội rong ruổi sa trường, lập hạ chiến công. Quân Tiển một lần nữa dung nhẫn đối với đương kim thánh thượng, chính là bởi vì muốn báo đáp ân tình của tiên đế.

Nhưng, Quân Tiển có thể nhẫn, nàng không thể!

Quân Tiển khiếp sợ nhìn Quân Vô Tà quỳ gối ở mép giường mình, bất chấp thân thể mỏi mệt, một tay đem Quân Vô Tà kéo lên.

“Ngươi làm gì vậy!”

“Gia gia, tâm ý ta đã quyết.” Quân Vô Tà dù cho bị Quân Tiển kéo thân mình lên, tâm ý lại không có bất luận chuyển biến gì.

“Ngươi đứa nhỏ này...... Rốt cuộc là giống tính tình của ai đây.” Quân Tiển bất đắc dĩ thở dài.

“Ta muốn khuyên ngươi, chính là lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Sự tình nếu động đến hoàng quyền, sẽ mang đến cho chính mình họa sát thân. Nếu như tâm ý ngươi đã quyết, gia gia nếu như còn sống cũng sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Gia gia biết, ngươi tạo ra nhiều sát nghiệt như vậy, vì chính là muốn đảm bảo Quân gia ta không cần phải lo lắng. Ta đã già xương cốt cho dù không còn dùng được, cũng sẽ không để ngươi đứa nhỏ này gánh vác áp lực lớn như vậy!”

Chương 130: Đây Chỉ Là Mới Bắt Đầu (4)

Một mảnh lòng son dạ sắt đổi lấy chính là tai ương ngập đầu, Quân Tiển cho dù là ngu trung, cũng đã tỉnh ngộ.

Hoàng đế đã không dung Quân gia bọn họ, hôm nay nếu không có Quân Vô Tà quả quyết ra tay, chặt đứt đường lui của hoàng đế, chỉ sợ Lân Vương phủ đã gặp tai ương.

Thấy Quân Tiển tiếp nhận ý nghĩ của mình rồi, Quân Vô Tà rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nàng không sợ người trong thiên hạ thóa mạ, không sợ thế nhân nhục diệt, nàng chỉ sợ, gia gia nàng, tiểu thúc nàng, hận nàng.

“Thỉnh gia gia yên tâm, ta đã làm tốt chuẩn bị, ta sẽ không để Quân gia gặp nạn.”

“Ta đều đã nghe tiểu thúc ngươi nói, kéo ra Lăng Vân Vang, ngươi đứa nhỏ này lá gan thật đúng là rất lợi hại. Hết thảy mọi việc đêm nay ngươi làm ta đều đã biết, ta thực vui mừng khi thấy ngươi có thể đem mọi chuyện xử lý chu toàn như thế. Bất quá sau này ngươi có tính toán gì đó, cần phải nói cho ta biết, không được giấu ta.” Quân Tiển ra vẻ uy nghiêm, nhưng đáy mắt vẫn tràn ngập từ ái.

“Vâng.” Quân Vô Tà gật đầu.

“Cháu gái chuẩn bị bắt hoàng đế thoái vị, để Thái tử đăng cơ.”

Quân Vô Tà ngắn ngủn một câu, đem tất cả người một phòng đều hoảng sợ!

Bức vua thoái vị!

Nàng thế nhưng còn tính toán bức vua thoái vị!

Quân Khanh bị chất nữ dọa, cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.”Tối nay mọi việc ta làm, một là vì muốn bức hoàng đế đem gia gia giao ra, hai là vì muốn mượn cơ hội diệt trừ bè phái của hoàng đế, ba còn lại là vì muốn tạo thanh thế!”

Nghĩ cách để cứu Quân Tiển, là mục đích chính yếu của Quân Vô Tà, mà hai cái sau, lại là nàng vì muốn phá huỷ hoàng quyền mà chuẩn bị.

Tối nay tàn sát, là muốn giết sạch quan văn võ tướng đối địch cùng Lân Vương phủ, những người đó phần lớn đều là trợ thủ đắc lực nhất giúp đỡ hoàng đế. Chỉ cần diệt trừ bọn họ, hoàng đế muốn ở trong triều làm ra chuyện gì, sẽ trở nên khó khăn rất nhiều.

Dưới bằng chứng đưa ra, tru sát loạn thần, sẽ giúp uy danh của Lân Vương phủ đẩy lên vị trí tối cao!

“Ngươi đã sớm có quyết định như vậy phải không? Ngươi cuối cùng đem hết thảy công lao đẩy cho điện hạ, vì chính là muốn đạt mục đích của ngươi?” Quân Tiển lập tức liền minh bạch ý đồ của Quân Vô Tà. Cánh chim của hoàng đế đã bị chém xuống một nửa, nhân thời cơ này Quân Vô Tà lại đẩy uy danh của Mặc Thiển Uyên dâng lên trong lòng bá tánh.

Hết thảy, đều là cơ sở để thay đổi hoàng quyền!

“Vâng.” Quân Vô Tà không chút nào che lấp ý đồ của mình.

Nếu hoàng đế hiện tại không dung Quân gia bọn họ, nàng sẽ khiến cho cái Thích Quốc này đổi người mới tới làm hoàng đế!

“Điện hạ muốn danh chính ngôn thuận bước lên đế vị, danh vọng ở trong lòng bá tánh rất quan trọng.” Quân Vô Tà nói.

Mặc Thiển Uyên vẫn luôn ngồi ở một bên không hé răng nhưng trong lòng nhảy dựng. Lúc trước thời điểm khi Quân Vô Tà giết Ngụy Đàn Hoa, hắn cũng mơ hồ cảm thấy, Quân Vô Tà sẽ chính thức thông cáo cùng hắn liên minh.

Nếu hoàng đế không xuống tay đối với Quân gia, Quân Vô Tà có lẽ sẽ không động thủ nhanh như vậy.

Là tâm hoàng đế muốn diệt Quân gia, bức ra giết chóc ở Quân Vô Tà!

“Như vậy sau khi ngươi để Thụy Lân Quân phong tỏa hoàng thành, chính là vì muốn nhanh chóng bức hoàng đế thoái vị?” Quân Tiển càng nghe càng cảm thấy tâm tư cháu gái mình thâm sâu kinh người. Nàng lại có thể dưới cơn thịnh nộ, vẫn an bài thỏa đáng hết thảy, tích thủy bất lậu(*), tâm trí này chỉ sợ ngay cả hắn đều thua kém.

(*) 滴水不漏: Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt. (make sure that not a single drop of water can leak out)

“Vâng, khi ta triệu tập Thụy Lân Quân, cũng đã chuẩn bị tốt hết thảy. Nếu như hoàng đế không giao ra gia gia, ta liền trực tiếp mang binh tiến sát hoàng thành, nếu như hắn thả gia gia, ta liền sẽ phong tỏa hoàng thành, buộc hắn thoái vị. Chỉ cần Thụy Lân Quân trong tay khống chế hoàng thành, hoàng đế sẽ không thể cầu viện đội quân đóng bên ngoài biên cương. Chỉ cần để Mặc Thiển Uyên ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Quân gia ta liền không cần băn khoăn.” Quân Vô Tà buông đôi mắt xuống, đáy mắt lập loè hàn quang sắc bén.Công bố chứng cứ phạm tội, tru sát đại thần, phong tỏa hoàng thành, Quân Vô Tà trước khi xuất phát, cũng đã tính hết sự phát triển của cả quá trình.

Bất luận thả người hay không thả, hoàng đế đều phải chết!

Chương 131: Đây Chỉ Là Mới Bắt Đầu (5)

Quân Tiển hít hà một hơi, hắn tất nhiên đoán được kế hoạch của Quân Vô Tà, lại không nghĩ đến nàng còn có thể an bài ổn thỏa như thế, tàn nhẫn như thế.

Nàng mới bao nhiêu tuổi?

Mặc dù Quân Vô Tà thân là cháu gái Quân Tiển, hắn cũng cảm thấy thật là kinh hãi.

Tiểu nha đầu ngày xưa cơ hồ không hề ra khỏi cửa, làm việc so với nam tử cư nhiên còn muốn quyết đoán tàn nhẫn tuyệt tình hơn, nội tâm của nàng rốt cuộc có bao nhiêu cường đại?

Bản thân Quân Vô Tà không tự đi giết người, nhưng nàng sở hữu mệnh lệnh, cũng đã làm hoàng thành nhiễm máu.

Không chỉ có Quân Tiển, ngay cả Quân Khanh cùng Mặc Thiển Uyên đều bị an bài của Quân Vô Tà làm cho chấn kinh.

Mặc Thiển Uyên vô cùng khiếp sợ nhìn Quân Vô Tà, trong lòng cảm thất vạn phần may mắn.

May mắn hắn cùng Quân Vô Tà sớm đã kết thành liên minh, nếu không có như thế, chỉ sợ hắn sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong kế hoạch của Quân Vô Tà.

“Ngươi...... để ta qua đây, không phải để nghe những lời này đúng không. Ngươi là vì muốn cứu ta có phải hay không?” Mặc Thiển Uyên trong giây lát ý thức được, Quân Vô Tà đem hắn về Lân Vương phủ, không phải chỉ đơn giản như vậy.

Quân Vô Tà nhìn Mặc Thiển Uyên liếc mắt một cái, im lặng xem như chấp nhận.

“Ngươi biết, trải qua chuyện đêm nay, người nọ khẳng định sẽ tức giận. Tuy rằng hiện tại hắn không dám động tới Lân Vương phủ, nhưng nếu ta tiếp tục lưu tại Lâm Uyên Điện, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách để diệt trừ ta. Ngươi đã thể hiện sớm cùng ta liên hợp, thời điểm ấy, hắn căn bản sẽ không cố kỵ điều gì, nhất định sẽ xuống tay từ ta, cho nên ngươi mới đưa ta đến nơi này, ngươi là sợ hắn sẽ động thủ với ta ở Lâm Uyên Điện, có phải hay không!” Mặc Thiển Uyên rốt cuộc minh bạch, Quân Vô Tà vì sao lúc gần đi lại kêu chính mình lên.

Lân Vương phủ đã cùng hoàng đế xé rách mặt, hoàng đế vốn đã không thích Mặc Thiển Uyên, hơn nữa khoảng thời gian trước Mặc Thiển Uyên cùng Quân Vô Tà thường xuyên tiếp xúc, hắn nhất định sẽ lựa chọn ngay trong đêm nay động thủ diệt trừ Mặc Thiển Uyên.

“Ngươi còn tính không quá ngu xuẩn.” Quân Vô Tà nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Mặc Thiển Uyên càng thêm khó coi, hắn không rõ mình là khiếp sợ với việc hoàng đế sẽ không chút do dự giết chết mình, hay là khiếp sợ với tâm tư kín đáo của Quân Vô Tà.

“Khụ, Vô Tà.” Quân Tiển giọng nói thanh thanh, hơi xấu hổ nhìn Mặc Thiển Uyên.

Cháu gái nhà mình thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho Thái tử.

“Không có việc gì, nàng là vì an toàn của ta, Vô Tà là ân nhân của ta, nếu không có nàng chỉ sợ ta sớm hay muộn sẽ chết không minh bạch.” Mặc Thiển Uyên có chút tự giễu mở miệng, chính phụ thân thân sinh của mình muốn giết mình, mà người cứu hắn lại là người ngoài, thật là buồn cười thật là đáng buồn.

Quân Tiển thở dài, sự tình hoàng gia, hắn ít nhiều có nghe thấy chút ít.

“Nhìn các ngươi như vậy, là đã sớm có quyết định?” Quân Khanh ở một bên quan sát Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên. Lúc trước hắn còn tưởng rằng Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên qua lại có chút ái muội, bởi vì Quân Vô Tà trừ bỏ ở Lân Vương phủ, đó là đi Lâm Uyên Điện, nhưng xét từ tình huống hiện tại, thì chỉ là do hắn nghĩ nhiều.

“Ân, chỉ là không có nhanh như vậy.” Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh mở miệng, không chút nào chú ý tới ánh mắt cổ quái của Quân Khanh.

Tuy nhiên Mặc Thiển Uyên ý thức được hiểu lầm của Quân Khanh, tuấn mỹ trên mặt hơi hơi phiếm hồng, có chút thẹn thùng cúi thấp đầu.

Quân Khanh đem phản ứng bất đồng của hai người hoàn toàn đập vào trong mắt, tạm thời đem việc này đặt qua một bên, hiện tại có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.

“Vô Tà, ngươi là từ khi nào thì có ý niệm như vậy?” Quân Khanh không rõ, nha đầu Quân Vô Tà này không hề ra khỏi cửa, rốt cuộc từ khi nào nổi hứng tính toán muốn đổi hoàng đế.

“Mấy tháng trước.” Từ khi nàng trở lại Lân Vương phủ, cái ý niệm này cũng đã xuất hiện, chỉ là lúc trước là vì chính mình, hiện giờ lại là vì toàn bộ Quân gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.