Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 61: Chương 61: Địch Ngoài Sáng Ta Trong Tối




Chương 187: Địch Ngoài Sáng Ta Trong Tối (1)

Đêm đó, sau khi mọi người rượu đủ cơm no, Mặc Thiển Uyên cùng Bạch Vân Tiên dẫn Tần Ngữ Yên cùng Khương Thần Thanh đi tới tẩm cung nơi Mặc Huyền Phỉ đang ở.

Còn chưa vào cửa phòng, Tần Ngữ Yên đã ngửi tới một mùi hư thối tanh tưởi, rất nhiều hương thảo dược hỗn tạp trong không khí, nhưng những dược vị đó lại hoàn toàn không thể xua nổi mùi hôi thối bao trùm.

Đẩy cửa vào, ở bên trong tẩm điện, một nam tử đang ngồi trên xe lăn.

Không!

Chuẩn xác mà nói, càng giống như là một khối thi thể bắt đầu hư thối, thịt thối nát treo ở phía trên xương trắng, dù cho có quần áo che lấp, nhưng làn da bại lộ ở bên ngoài quần áo, sớm đã không có một khối hoàn chỉnh. Mủ dịch màu vàng dày đặc bám vào các vết thương đỏ đen hỗn loạn không ngừng chảy ra từ trên mặt, trên cổ, trên tay người nọ. Nếu không có sự phập phồng mỏng manh ở ngực, chỉ sợ ai cũng không thể hình dung được người trước mắt, là một người sống.

Dù cho Khương Thần Thanh đanh đá chua ngoa trầm ổn, nháy mắt khi nhìn đến Mặc Huyền Phỉ, cũng phải hít hà một hơi.

Vừa mới thở một hơi, nháy mắt không khí tanh tưởi lập tức dũng mãnh ùa vào lồng ngực, khiến Khương Thần Thanh một trận choáng váng.

Đây còn là người sống sao? Như cũ, căn bản chỉ là một khối thi thể hư thối mà thôi!

Không ngừng hư thối, khiến một đầu tóc đen của Mặc Huyền Phỉ đã rớt không còn một mảnh, da đầu hơi mỏng rách mướp, đã có thể nhìn thấy đầu lâu rất rõ ràng.

Ý cười treo trên môi Tần Ngữ Yên cứng đờ, tay rũ tại bên người hơi hơi run lên.

Mặc Thiển Uyên âm thầm đem phản ứng của hai người xem ở trong mắt, đáy lòng không khỏi cảm thấy giải hận, kín đáo nhìn về phía thân ảnh đang đứng ở góc tẩm điện. Thân hình Quân Vô Tà vốn đã nhỏ xinh, thay bộ quần áo thái giám, đem đường cong vừa mới phát dục hoàn toàn che khuất, lại xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giấu ở trong một đám cung nhân, thật sự là không ai có thể phát giác.

“Bên này là đệ đệ trẫm, hắn trúng độc đã lâu, nếu không có Bạch tiểu thư kiệt lực cứu giúp, chỉ sợ hắn căn bản không thể tồn tại đến bây giờ, thỉnh Tần tiểu thư giúp hắn nhìn xem.”

Tươi cười trên mặt Tần Ngữ Yên có một tia cứng đờ, nghe nói Mặc Huyền Phỉ trúng độc, trong lòng nàng đã chuẩn bị tâm lý, chính là trăm triệu nàng cũng không thể nghĩ tới, sau khi Mặc Huyền Phỉ trúng độc lại biến thành dáng vẻ này......

Đây còn có thể gọi là người hay sao?

Đây căn bản chính là một đống thịt nát!

“Khương thúc thúc là trưởng lão Khuynh Vân Tông ta, y thuật lợi hại, hãy để Khương thúc thúc xem một chút đi.” Trên mặt Tần Ngữ Yên khôi phục tươi cười dịu dàng tao nhã, nhưng không muốn đi về phía Mặc Huyền Phỉ bên kia.Nhị hoàng tử đã từng làm bao thiếu nữ Thích Quốc khuynh đảo, bộ dáng hiện giờ đủ để dọa thiếu nữ thất sắc.

Khương Thần Thanh cũng bị bộ dáng của Mặc Huyền Phỉ làm cho hoảng sợ, nhưng bọn họ đã đáp ứng ra tay, chỉ có thể căng da trên đầu.

Nhìn bộ mặt của Khương Thần Thanh banh ra, đi về phía Mặc Huyền Phỉ, Tần Ngữ Yên đem tầm mắt chuyển qua trên người Bạch Vân Tiên, lúc này ánh mắt Bạch Vân Tiên vẫn luôn nhìn chằm chằm Mặc Huyền Phỉ, có sợ hãi cũng có chờ mong.

“Vân Tiên, ngươi đối với Huyền vương thật là tình thâm ý trọng.” Tần Ngữ Yên cười nói.

Bạch Vân Tiên một lòng muốn chờ kết quả sau khi Khương Thần Thanh bắt mạch, tâm tư tự nhiên không đặt ở trong lời nói của Tần Ngữ Yên, nàng chỉ là gật đầu thay vì lên tiếng.

Góc bên trong, Quân Vô Tà ăn mặc quần áo thái giám, yên lặng đem phản ứng của ba người này xem ở trong mắt. Khương Thần Thanh tuy nói là trưởng lão Khuynh Vân Tông, nhưng từ cuộc nói chuyện cùng Tần Ngữ Yên không khó nhìn ra, Tần Ngữ Yên nắm trong tay quyền lực của hắn. Tần Ngữ Yên chính là người chỉ huy đoàn người này, tuyệt đối chiếm địa vị chủ đạo.

Tần Ngữ Yên nhìn như đang quan tâm đến quan hệ giữa Bạch Vân Tiên và Mặc Huyền Phỉ, nhưng trên thực tế nàng lại là đang muốn thử, Bạch Vân Tiên có thật sự muốn cứu Mặc Huyền Phỉ như vậy hay không.

Chương 188: Địch Ngoài Sáng Ta Trong Tối (2)

Bất quá, hiển nhiên Tần Ngữ Yên cũng không cảm nhận được điều gì khác thường, Bạch Vân Tiên hiện tại không phải là rất “thiệt tình thực lòng” muốn cứu Mặc Huyền Phỉ hay sao?

Chỉ có Mặc Huyền Phỉ được cứu, nàng mới thoát khỏi sự khống chế của Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà tuy rằng vẫn đang luôn quan sát, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm lo lắng.

Khuynh Vân Tông tự xưng là y thuật thiên hạ đệ nhất, để nàng tới nghiệm chứng một chút, thực lực của bọn họ có thể kiểm nghiệm ra độc này hay không.

Khương Thần Thanh cố nén dục vọng nôn mửa, bắt mạch cho Mặc Huyền Phỉ, không hề che giấu vẻ mặt chán ghét, nhưng nháy mắt khi hắn tra đến mạch đập trên tay Mặc Huyền Phỉ, hắn liền ngây ngẩn cả người, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.

“Sao có thể?”

Khương Thần Thanh kinh hô khiến Tần Ngữ Yên và Bạch Vân Tiên cùng chú ý tới.

“Khương thúc thúc, làm sao vậy?” Tần Ngữ Yên hỏi.

Trên mặt Khương Thần Thanh tràn ngập sự khó tin, hắn không chê Mặc Huyền Phỉ có bao nhiêu ghê tởm, lại tỉ mỉ tra xét một lần nữa, sự khiếp sợ trên mặt chẳng những không thuyên giảm, ngược lại càng tăng thêm.

“Đại tiểu thư, điều này...... tốt hơn là ngươi tự mình xem một chút đi.” Khương Thần Thanh không muốn nhiều lời.

Hắn càng như vậy, Bạch Vân Tiên càng sốt ruột, nhưng lại không thể nói toạc ra trước mặt, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Tần Ngữ Yên chần chờ một lát, cố gắng điều chỉnh cảm xúc trong lòng, nỗ lực duy trì mặt ngoài bình tĩnh, tiến tới bắt mạch cho Mặc Huyền Phỉ.

Chính là sau khi khám, lại khiến đáy mắt nàng xuất hiện khiếp sợ như Khương Thần Thanh.

Người này rõ ràng đã hủ bại sắp tắt thở, nhưng mạch đập lại không khác gì người bình thường, nếu không phải bệnh tình của Mặc Huyền Phỉ quá mức rõ ràng, Tần Ngữ Yên thật muốn cho rằng mình đang bắt mạch cho một người khỏe mạnh.

Đây là có chuyện gì?

“Sư tỷ! Hắn còn có thể cứu chữa hay sao?” Bạch Vân Tiên nhịn không được mở miệng hỏi.

Tần Ngữ Yên mím đôi môi, thối lui khỏi người Mặc Huyền Phỉ.

“Mạch tượng của hắn rất bình thường, cũng không giống như là trúng độc.”

Bạch Vân Tiên hơi sửng sốt, một chút hy vọng duy nhất rút khỏi đáy mắt.

Đúng vậy, sau khi dùng dược của Quân Vô Tà, nàng cũng từng tự mình bắt mạch qua cho chính mình, nhưng kết quả cũng giống như Tần Ngữ Yên.

Không có bất luận dị thường gì!

Hiện giờ xem ra, Tần Ngữ Yên cùng Khương Thần Thanh sẽ không thể giúp nàng giải độc.

“Bệ hạ, kết quả sau khi chúng ta bắt mạch cho Huyền vương, hắn không phải là do trúng độc, đối với việc này chúng ta cũng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể tận lực giúp hắn kéo dài thời gian và giảm bớt thống khổ.” Tần Ngữ Yên xoay người đi về phía Mặc Thiển Uyên, đối với sự tình bản thân mình bất lực, tựa hồ cũng không để ý.

Mặc Thiển Uyên ra vẻ tiếc nuối thở dài, “Thôi, đây có lẽ chính là mệnh, làm phiền nhị vị.”

Hiện tại tâm tình của Tần Ngữ Yên rất không tốt, có thể cứu Mặc Huyền Phỉ hay không nàng cũng không để ý. Ý định của nàng là trước hết cứu Mặc Huyền Phỉ, khiến Mặc Thiển Uyên thiếu một ân tình của Khuynh Vân Tông, sẽ dễ dàng hơn trong việc hoàn thành mục tiêu kế tiếp của nàng. Nhưng hiện giờ không cứu nổi người, nàng chỉ có thể đem sự tình nói thẳng với Mặc Thiển Uyên.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức lấy ra một lọ đan dược, giao cho Mặc Thiển Uyên.

“Đây là Long Yến đan, là đan dược không được phép truyền ra ngoài của Khuynh Vân Tông ta, đan dược này có thể giúp người kéo dài tuổi thọ, cũng có thể tẩm bổ linh lực.” Tần Ngữ Yên nói.

Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, không thể đoán được hành động của Tần Ngữ Yên. Đầu tiên là chủ động mở miệng muốn cứu người, sau đó lại trực tiếp đưa ra đan dược tốt như vậy. Nếu nói nàng không có yêu cầu gì, mà chỉ là từ lòng tốt và sự khoan dung, Mặc Thiển Uyên hắn, sẽ không tin.

“Đan dược trân quý như thế, trẫm sao có thể nhận lấy?” Mặc Thiển Uyên vội vàng chối từ, có Quân Vô Tà, đan dược của Khuynh Vân Tông, hắn mới không hiếm lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.