Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 118: Chương 118: Đông viện! Vùng lên!




Chương 366: Đông viện! Vùng lên! (1)

Hà Thu Sinh mang vẻ mặt oán giận, đôi mắt nhìn Yến Bất Quy và Kiều Sở bọn họ thiếu chút nữa đã phun ra lửa.

“Yến Bất Quy! Ngươi vẫn đang nợ học phí của học viện không nói, còn dung túng đệ tử mình hành hung người khác! Hiện giờ còn có tâm tình uống rượu ở chỗ này!”

Yến Bất Quy bị mắng vẫn mang vẻ mặt say sưa nhìn nhìn bầu rượu ở trên tay mình, cười khổ. Uống rượu? Hắn thật sự có tiền uống rượu sao? Trong bầu rượu này của hắn tất cả đều là nước, một chút mùi rượu này chẳng qua là mùi vị vốn có đã thấm sâu vào trong bầu rượu.

Có điều, Yến Bất Quy không có ý định sẽ giải thích điều này.

“Thì ra là Thu Sinh, hôm nay vì sao có hứng thú tới Đông viện của ta như vậy? Muốn tiến vào ngồi hay không?” Yến Bất Quy cười mở miệng.

Bộ dáng kia, thoạt nhìn cực kỳ nịnh nọt, nhưng đám người Kiều Sở đều biết rõ vì sao hắn từ bỏ tôn nghiêm như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy chua xót hơn mà thôi.

Nếu không có của nợ là bọn họ, vướng chân Yến Bất Quy, với năng lực của Yến Bất Quy, hắn có thể sống một cuộc sống an nhàn ở bất cứ nơi nào tại Hạ tam giới.

“Ngươi thật ra rất có tâm tình, ta nói cho Yến Bất Quy ngươi biết! Chuyện này nếu ngươi không có một câu trả lời thỏa đáng cho ta, cho dù viện trưởng bỏ qua cho ngươi, ta cũng sẽ không buông tha ngươi! Ngươi cho rằng ta bận tâm tới nơi cũ nát này của ngươi sao? Nếu không phải viện trưởng có lệnh bảo ngươi qua đó, ta thật sự sẽ không tới đây vấy bẩn đế giày của ta!” Thái độ của Hà Thu Sinh so với đệ tử của hắn chẳng có gì khác nhau. Ở trong mắt bọn họ, Đông viện chính là một đám khất cái, lừa ăn lừa uống ăn vạ ở học viện Phượng Tê, không có chút bản lĩnh nào, chỉ có thể giả ngu lừa người.

Yến Bất Quy có chút đau đầu, những tình huống khác còn dễ thương thuyết, nhưng đánh học sinh của Hà Thu Sinh, tình hình có chút phức tạp. Nếu như hắn nhớ không lầm, hầu như đệ tử của Hà Thu Sinh đều có tư chất cực kỳ tệ, nhưng lại là một đám có “hàm lượng vàng” tối cao trong các đệ tử học viện Phượng Tê. Có thể nói, một nửa tài chính của học viện Phượng Tê, đều là do trong nhà đệ tử Nam viện chu cấp.

“Nếu đã không muốn ngốc ở đây, vậy hãy lăn đi.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng đánh nát lời nói bén nhọn của Hà Thu Sinh.

Ánh mắt Hà Thu Sinh chấn động, nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ thấy một tiểu thiếu niên dáng người nhỏ xinh, mang theo một khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai?! Dám nói chuyện với ta như vậy?!” Hà Thu Sinh tức giận đến nỗi cả người run rẩy. Hắn không ngờ rằng, đệ tử Đông viện cũng dám nhục mạ hắn như vậy.

Quân Vô Tà hơi ngẩng cằm lên, mắt lạnh nhìn Hà Thu Sinh.

“Đệ tử Đông viện —— Quân Tà.”

“Được lắm! Ngươi chính là tiểu khất cái được nhặt về kia! Ngươi lừa ăn lừa uống ở học viện Phượng Tê lâu như vậy, khoản này còn chưa tính với ngươi! Ngươi lại còn dám động thủ với đệ tử của ta!” Hà Thu Sinh vừa nghe tên của đối phương, lập tức biết được, đây chính là tên đệ tử mới của Đông viện đã đánh cho đệ tử mình không thể xuống giường. Trong nháy mắt, hắn bùng nổ vì tức giận, đi về phía Quân Vô Tà, duỗi tay lên muốn giáo huấn cho tiểu quỷ này một trận.

Tuy nhiên, một cái tát còn chưa rơi xuống, hắn đã bị Yến Bất Quy chế trụ cổ tay.

“Hà Thu Sinh, đệ tử của ta, không phải ngươi muốn đánh thì đánh.” Ánh mắt Yến Bất Quy trở nên sắc bén dị thường. Những gì Quân Vô Tà nói ngày ấy đập vào trong lòng, mấy ngày liền hắn đều không thể chợp mắt, trong lòng hắn đã sinh ra một sự biến hóa.

Hắn có thể nhẫn, có thể thừa nhận, có thể mặc người khinh nhục, nhưng sẽ không cho phép người khác đặt một ngón tay trên đệ tử của hắn!

Đây là lần đầu tiên Hà Thu Sinh nhìn thấy ánh mắt như vậy của Yến Bất Quy. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Ngày thường, quỷ rượu bị đánh sẽ không đánh trả, bị mắng sẽ không cãi lại, không ngờ còn có ánh mắt dọa người như vậy, nháy mắt liền đánh tan cáo mượn oai hùm của Hà Thu Sinh.

“Ngươi! Được lắm! Yến Bất Quy ngươi thật sự được lắm! Nếu như ngươi bao che tiểu quỷ chết tiệt này như vậy, vậy hãy mang hắn đi cùng tới gặp viện trưởng, để viện trưởng nhìn xem, ổ khất cái này của ngươi, hiện giờ đang thu nhận những mặt hàng gì!” Hà Thu Sinh tức giận giống như bị người đánh vào mặt, rút tay mình về, hung tợn mắng.

Chương 367: Đông viện! Vùng lên! (2)

Yến Bất Quy chau mày, cũng không muốn khiến Quân Vô Tà liên lụy vào trong đó.

Nhưng Quân Vô Tà đã lên tiếng, nói: “Đi thì đi.”

Ngay cả Khuynh Vân Tông nàng cũng dám đến, huống chi là gặp một viện trưởng của một học viện đã lụi bại?

“Được! Ta sẽ chờ các ngươi ở thư phòng viện trưởng!” Hà Thu Sinh nói lời tàn nhẫn trước khi nhanh chóng rời đi.

Chờ đến lúc Hà Thu Sinh đã rời khỏi, lúc này Yến Bất Quy mới thu hồi ánh mắt sắc bén, bất đắc dĩ nhìn về phía Quân Vô Tà.

“Quân Tà, ngươi thật ra không cần......”

“Ta đi.” Quân Vô Tà nói như chém đinh chặt sắt. Hai tiếng sư phụ này đối nàng mà nói thực sự còn xa lạ, nhưng nhìn quan hệ giữa Kiều Sở bọn họ và Yến Bất Quy, nàng cũng hiểu chút ít.

Yến Bất Quy thở dài. Mặc dù Quân Vô Tà không nói nhiều lắm, nhưng hắn hiểu rất rõ, tiểu đồ đệ này của mình từ trước đến nay nói một không nói hai. Những lời nói ra từ trong miệng nàng, cực kỳ vững chắc, không ai có thể xoay chuyển.

Quân Vô Tà giao mèo đen cho Dung Nhược chăm sóc, lúc này mới đi cùng với Yến Bất Quy tới thư phòng viện trưởng.

......Edit: Emily Ton....

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng vượt qua nhiều đệ tử học viện Phượng Tê, những thiếu niên đó, khi nhìn thấy Quân Vô Tà và Yến Bất Quy, chỉ chỉ trỏ trỏ khe khẽ nói nhỏ, không hề kính trọng Yến Bất Quy giống như lão sư.

Yến Bất Quy đối hết thảy này đã tập mãi thành quen, chưa bao giờ cảm thấy có bất luận ủy khuất gì. Nhưng lúc này đây, hắn nhìn Quân Vô Tà bên người, thật tình lại cảm thấy ủy khuất cho tiểu đệ tử nhà mình.

Từ mỗi tiếng nói hay cử động của Quân Vô Tà, Yến Bất Quy đều nhìn ra được, một thân ngạo cốt của nha đầu này, cho dù sấm sét rơi xuống, cũng không muốn chịu thiệt nửa phân.

Ánh mắt khinh miệt như vậy, chỉ sợ nàng chưa bao giờ chịu qua.

Trên thực tế, Yến Bất Quy thật đúng là đã đoán sai!

Lúc Quân Vô Tà chưa bức vua thoái vị, thanh danh của nàng ở Thích Quốc đã tồi tệ thảm hại, ánh mắt nàng từng nhận được còn tệ hơn thế này nhiều lần, chẳng qua......

Nàng chưa bao giờ để ý tới, bởi vì đôi mắt nàng căn bản không dừng lại ở trên người những người đó quá một giây.

Ban đầu, học viện Phượng Tê rất lớn, nhưng sau khi xây dựng lại đã bị thu hẹp đáng kể, bởi vì nguyên nhân kinh tế, phòng ốc học viện đã nhiều năm không hề được tu sửa lại, có thể nhìn thấy rõ ràng sự lụi bại, điều này đều cho thấy được, tình cảnh đáng xấu hổ hiện giờ của học viện.

Thư phòng viện trưởng khá nhỏ bé, sơn trên cửa đã rơi xuống rất nhiều, cỏ dại mọc thành từng cụm trên bậc thang, có vẻ thập phần cũ nát.

Khi bọn họ đẩy cửa đi vào, trong phòng, một lão nhân râu tóc đã bạc đang ngồi nơi án thư, trên khuôn mặt già nua, một cặp mắt nheo lại. Hà Thu Sinh một bên đang chỉ trích sự vô lễ của Yến Bất Quy và Quân Vô Tà.

Thấy Yến Bất Quy và Quân Vô Tà đã đến, Hà Thu Sinh không hề thu liễm lại, ngược lại, càng nói càng hăng say.

Sắc mặt Yến Bất Quy có chút khó coi, nhưng trên mặt Quân Vô Tà vẫn không có biểu tình gì, phảng phất như những nhục mạ của Hà Thu Sinh, căn bản chưa đi đến lỗ tai nàng.

“Viện trưởng, ngươi hãy nhìn xem, hai người này một chút quy củ cũng không có! Ta hôm nay còn đang tính toán sổ sách, trong nhiều ngày qua, những khoản mục chi tiêu của Đông viện đã nhiều hơn mười lượng! Nếu như cứ tiếp tục mặc kệ như vậy, toàn bộ học viện Phượng Tê đều sẽ bị bọn họ liên lụy.” Hà Thu Sinh liên tục nhắc.

Nhắc tới tiền, biểu tình chết lặng của viện trưởng lập tức nổi lên phản ứng. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Yến Bất Quy và Quân Vô Tà.

“Bất Quy, ngươi rốt cuộc khi nào sẽ trả tiền nợ? Luôn kéo dài, không phải là biện pháp. Ngươi dung túng tiểu đệ tử này của ngươi đả thương đệ tử Nam viện, việc này đã nháo đến trong nhà người ta, nhà họ muốn tìm ngươi tính sổ! Nếu bọn họ đưa những học sinh này đi, không phải chúng ta sẽ mất đi những khoản học phí này sao?” Lão viện trưởng tận tình khuyên bảo nhìn Yến Bất Quy, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Chương 368: Đông viện! Vùng lên! (3)

Edit: Emily Ton.

Yến Bất Quy bị lão viện trưởng nhắc đi nhắc lại, sắc mặt càng thêm khó coi, Hà Thu Sinh một bên lại mang vẻ mặt dạt dào đắc ý.

“Ta muốn nói với viện trưởng, ta nhìn thấy Đông viện nên sớm đổi chủ. Ngài nhìn xem, Yến Bất Quy đang làm cái gì? Mấy năm nay, tổng cộng cũng chỉ có mấy tên đệ tử như vậy, ngoại trừ mấy tiểu khất cái kia, ai nguyện ý bái hắn làm thầy? Hiện giờ càng ngày càng tồi tệ, nhặt từ bên ngoài về một tiểu khất cái không chịu trả tiền, lừa ăn lừa uống chưa đủ, còn dám động thủ đối đệ tử Nam viện. Nếu như cứ tiếp tục mặc kệ như thế, chẳng phải là muốn phản hết sao!” Hà Thu Sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói chuyện rất giật gân.

“Điều này......” Viện trưởng nhíu nhíu mày.

Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn hết thảy đang diễn ra trong thư phòng, đáy mắt lạnh lẽo càng ngày càng tăng.

“Viện trưởng, ngài cũng đừng do dự, chẳng lẽ ngài muốn nhìn thấy đệ tử Đông viện, đuổi hết tất cả những đệ tử viện khác đi hay sao? Nhưng tất cả những đệ tử đó đều là......” Hà Thu Sinh còn chưa nói xong.

Quân Vô Tà đã đập mạnh một cái vào trên bàn sách của viện trưởng, âm thanh vang dội, mà ở dưới tay nhỏ của nàng đang đè một tấm ngân phiếu.

“Đủ rồi sao?” Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.

Trong nháy mắt, ba người trong thư phòng đều ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt của lão viện trưởng gắt gao nhìn chằm chằm tấm ngân phiếu kia, ánh mắt sáng lên lấp lánh hưng phấn.

Ngân phiếu......

Đã bao nhiêu năm hắn chưa nhìn thấy nó?

Hà Thu Sinh bị Quân Vô Tà gián đoạn, giọng nói của nàng dõng dạc hùng hồn và mê hoặc. Khi nhìn thấy Quân Vô Tà vứt ra một tấm ngân phiếu, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt!

Khóe miệng hắn run rẩy nói: “Đông viện thiếu nợ mấy năm trước, đừng tưởng rằng lấy ra mấy trăm lượng là có thể xoa dịu tình hình. Những đồ đệ của ta đều có của cải rất phong phú, mấy trăm lượng bọn họ đều có thể lấy ra bất cứ lúc nào, không phải giống như tiểu khất......”

Hà Thu Sinh mới nói được một nửa, cổ họng như bị chặn lại.

Lão viện trưởng vươn tay cầm tấm ngân phiếu lên trong khi Hà Thu Sinh vẫn đang nói chuyện, vừa nhìn thấy con số ở mặt trên, lão lập tức hít hà một hơi!

Hà Thu Sinh quét mắt liếc nhanh một cái, biểu tình cực kỳ khinh thường, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ con số ở mặt trên, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch, biểu tình khó coi giống như đã bị người tát mấy cái vào cái miệng rộng.

Trên tấm ngân phiếu trắng như tuyết, được viết một con số rõ ràng bằng chữ in đậm khiến người khiếp sợ......

Mười vạn lượng!

Tay cầm ngân phiếu của Lão viện trưởng đều bắt đầu run rẩy, bộ râu cũng bắt đầu co giật.

Toàn bộ thu nhập đã trừ đi tổng chi phí hằng năm của học viện Phượng Tê, bất quá cũng chỉ ba bốn vạn lượng, nhưng Quân Vô Tà vừa ra tay, chính là mười vạn lượng!

Đó là doanh thu 2-3 năm của học viện Phượng Tê!

Khó trách biểu tình kích động của lão viện trưởng lại giống như ngọn liễu trong gió như vậy!

Biểu tình của Hà Thu Sinh giống như đã nuốt phải phân, nghẹn đến mức xanh trắng một trận.

Đệ tử của hắn có thể tuỳ thời lấy ra mấy trăm lượng, nhưng tiểu quỷ này tùy tiện vừa ra tay chính là mười vạn lượng!

Hà Thu Sinh hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không!

“Cái đó...... ngân phiếu này nhất định là giả!” Hà Thu Sinh không tin quát lớn, tiểu quỷ này quần áo mộc mạc, sao có thể vừa ra tay chính là nhiều tiền như vậy!

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, nhìn về phía Hà Thu Sinh thẹn quá hoá giận, lười bố thí lời nói với hắn.

Lão viện trưởng bị Hà Thu Sinh nhắc nhở, lập tức nheo đôi mắt lại cẩn thận quan sát ấn ký trên tấm ngân phiếu.

Một lát sau, hắn vui vẻ ra mặt nói: “Tấm ngân phiếu này là thật! Đây là ấn ký của Linh Nguyệt tiền trang! Sẽ không sai!”

Điều này, Hà Thu Sinh thật đúng là không thể nào nói nổi một lời. Linh Nguyệt tiền trang là tiền trang lớn nhất, các chi nhánh của bọn họ trải khắp nơi trong chư quốc, và ấn ký của Linh Nguyệt tiền trang này đều dùng linh lực đánh lên, căn bản không phải người bình thường có thể bắt chước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.