Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 116: Chương 116: Là ta đánh, như thế nào?




Chương 359: Là ta đánh, như thế nào? (1)

Học viện Phượng Tê không có khuôn viên rộng lớn, cách đây vài thập kỷ, nơi này cũng từng là một học viện phồn vinh, nhưng mấy năm trước, nơi này đã xảy ra một đám cháy lớn, thiêu chết toàn bộ đệ tử và giáo đạo học viện. Trong một đêm ngắn ngủn, học viện đã từng được đông đảo thiếu niên tìm đến, biến thành một đống phế tích. Mặc dù sau này cũng có người cung cấp tài lực, kiến tạo học viện một lần nữa, nhưng thịnh thế năm đó rốt cuộc vẫn không thể tìm về.

Học viện Phượng Tê hiện nay, học sinh cả bốn phân viện cộng lại bất quá chỉ khoảng 100 người, so với những học viện có tới hàng ngàn học sinh, nơi này thật sự được coi là thiếu hụt thảm hại.

Sau khi học viện Phượng Tê vừa được xây dựng lại một lần nữa, học viện không có một học sinh nào trong suốt ba năm. Sự buồn tẻ kéo dài, khiến những nhóm đạo sư vốn hâm mộ thanh danh mà đến rất nhanh tan đi, đầu nhập vào học viện khác. Vì để bảo đảm cho việc sống còn của học viện Phượng Tê, viện trưởng học viện không thể không hạ thấp tiêu chí tuyển sinh.

Từ lúc ban đầu chỉ mở cho anh tài thiên hạ, cho tới bây giờ, chỉ cần trả nổi học phí, lập tức có thể gia nhập học viện Phượng Tê.

Học viện Phượng Tê hiện tại chỉ có bốn vị lão sư, phụ trách bốn phân viện phân biệt là Đông Nam Tây Bắc. Viện trưởng là người tham tài nhát gan, chỉ phụ trách lấy tiền, không quan tâm tới những vấn đề khác.

Rất nhiều học sinh gia cảnh bình thường, hoặc là con nhà giàu có nhưng tư chất không cao, trèo không tới những học viện danh tiếng khác, lúc này mới bỏ tiền tới học viện Phượng Tê để giết thời gian.

Yến Bất Quy là đạo sư của học viện Phượng Tê, phụ trách học sinh Đông viện. Số lượng học sinh Đông viện chỉ có bốn người. Bọn họ chính là Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên và Dung Nhược. Nếu không phải học viện Phượng Tê vốn rất thiếu đệ tử, cũng không tới phiên năm người lão sư và đệ tử bọn họ có thể bá chiếm Đông viện.

Tuy nhiên, bá chiếm thì bá chiếm, các khoản tiền cho việc dạy học cũng không thể thiếu.

Nhưng......

Ánh mắt Quân Vô Tà dừng ở trên người bốn người Kiều Sở. Hai lần nàng gặp Kiều Sở, hắn đều mặc một bộ quần áo rách nát, không có một bộ nào lành lặn. Quần áo của bọn Hoa Dao tuy rằng tương đối sạch sẽ, nhưng từ cổ tay áo được tẩy trắng bệch cũng có thể nhìn ra, tình trạng tài chính của bọn họ không hề lạc quan.

Từ trong miệng những đệ tử hùng hổ này, Quân Vô Tà biết được, Hoa Dao bọn họ đã hơn một năm nay không đóng tiền học phí. Trong khoảng thời gian này, viện trưởng đã nhiều lần phái người đến thúc giục, nhưng đều bị Yến Bất Quy trấn áp.

Nhưng tình hình hiện giờ, hôm nay chỉ sợ trấn áp không được.

“Viện trưởng đã lên tiếng, nếu các ngươi vẫn không trả tiền, lập tức cuốn gói cút đi! Đừng hy vọng Yến Bất Quy có thể tiếp tục che chở các ngươi! Viện trưởng đã có rất nhiều bất mãn với ngài ấy, chính ngài ấy cũng không thể ở lại đây lâu hơn được nữa!” Thiếu niên cầm đầu nổ ra khỏi miệng, nguyền rủa bốn người.

Quân Vô Tà ở bên lẳng lặng nhìn, thực lực thiếu niên này bất quá chỉ mới ở xích linh, nhưng lại có thể quở trách Kiều Sở bọn họ như vậy.

Mặc dù nàng không biết rõ thực lực của Phi Yên và Dung Nhược, nhưng cũng đoán ra được, bọn họ tuyệt đối sẽ không thua kém Kiều Sở và Hoa Dao.

Với thân thủ bốn người bọn họ, đánh bại những thiếu niên trước mắt này bất quá là sự tình trong chớp mắt, nhưng vì sao bọn họ lại bất động?

Quân Vô Tà không thể hiểu được, ở trong ý thức của nàng, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.

(人不犯我我不犯人,人若犯我必百倍偿还)

Đám thiếu niên trước mắt này rất kiêu ngạo và cuồng vọng, bọn họ đã đi quá đà.

“Đúng là một đám không biết xấu hổ, tiền học của mình thì không thèm đóng, cả ngày ăn cơm trắng không nói, lại còn mang về một thứ rác rưởi, thật sự cho rằng nơi này là ổ khất cái hay sao?” Thiếu niên nhíu mày chằm chằm nhìn Quân Vô Tà, thấy đối phương nhỏ nhỏ gầy gầy, không cho rằng nàng là một mối đe doạ.

Chương 360: Là ta đánh, như thế nào? (2)

Edit: Emily Ton.

Sắc mặt đám người Kiều Sở đều trắng, nhưng vẫn ẩn nhẫn nắm chặt hai nắm đấm, không nói một tiếng.

Nhục mạ như vậy, không phải lần đầu tiên bọn họ nghe được, nhưng mỗi một lần, đều chỉ có thể lựa chọn nhẫn nại.

“Hãy cho chúng ta thêm mấy ngày nữa.” Dung Nhược cuối cùng không nhịn được mở miệng, giọng điệu thân thiện.

Ai ngờ thiếu niên cầm đầu, phun một ngụm nước bọt ở trên mặt Dung Nhược, “Cho dù tha cho các ngươi thêm mấy tháng, các ngươi cũng không thể lấy tiền ra! Lăn ra khỏi học viện Phượng Tê! Nơi này không chứa những kẻ khất cái như các ngươi!”

Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều đã thay đổi, thân mình Kiều Sở căng thẳng, bước chân muốn đi về phía trước, nhưng vừa mới bước đi được nửa bước, đã bị Dung Nhược ấn trên bả vai, lắc lắc đầu với hắn.

“Hừ, như thế nào? Ngươi còn muốn động thủ với ta?” Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Kiều Sở, vẻ mặt chế nhạo khinh bỉ.

Hiển nhiên, chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên hắn ta làm, mà mỗi một lần, mấy khất cái ở Đông viện này, cũng chỉ có thể thành thật chịu đựng.

Kiều Sở gần như cắn rớt hàm răng, nếu không phải Yến Bất Quy đã dặn dò trước, hắn sớm đã xé xác đám hỗn đản này.

Tuy nhiên, còn chưa chờ thiếu niên kia đắc ý đủ, một kích nặng nề, đã trực tiếp nện ở trên mặt hắn ta. Trong phút chốc, đánh bay cả người hắn ta ra ngoài!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người ra tay.

Quân Vô Tà một tay ôm mèo đen hôn mê, một tay vẫn dừng ở giữa không trung, trên mặt lạnh như băng không có một chút biểu tình, chỉ có cặp mắt lạnh như băng léo lên một tia sát ý.

“Tiểu Tà Tử......” Trong khoảnh khắc, tất cả tức giận của Kiều Sở tan thành mây khói, hắn ngốc lăng nhìn Quân Vô Tà, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.

Thiếu niên bị đánh bay đau đớn kêu rên, nhanh chóng được những thiếu niên khác luống cuống tay chân nâng dậy. Hắn ta che lại gương mặt sưng to, hung tợn trừng mắt nhìn Quân Vô Tà.

“Ngươi, tiểu khất cái này cũng dám đánh ta! Ngươi chán sống rồi sao! Đánh cho ta!” Thiếu niên giận dữ khẽ quát một tiếng, mấy thiếu niên vây quanh ở bên người hắn ta lập tức lao tới Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà hơi nheo mắt lại, một tay nhét mèo đen trong lòng ngực mình vào trong lòng ngực Hoa Dao, thân ảnh linh hoạt bất chợt hóa thành một luồng ánh sáng màu cam, vọt tới những thiếu niên đó!

Vốn còn tưởng rằng đối phương chẳng qua là một tên tiểu quỷ, không có bất luận điều gì đáng sợ, nhưng thời điểm khi đám thiếu niên nhìn thấy một luồng ánh sáng màu cam, hoàn toàn phát điên!

Cái gì! (尼玛:Nima!= cái gì: từ mượn của tiếng Nhật)

Không ngờ tiểu quỷ này lại là cam linh!

Muốn thu tay lại cũng đã không còn kịp, ánh sáng màu cam giống như cuồng phong thổi quét, tất cả thiếu niên đều bị đánh đến nỗi đầu rơi máu chảy!

Bất quá chỉ là chớp mắt thời gian, một đám thiếu niên vốn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đều nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ. Thiếu niên cầm đầu lúc trước còn đắc ý kiêu ngạo, mở to hai mắt nhìn, nhìn Quân Vô Tà đang bước từng bước tiếp cận hắn.

“Ngươi...... ngươi muốn làm gì! Ta chính là...... chính là thủ tịch đệ tử Nam viện...... Nếu ngươi dám đánh ta......” (thủ tịch đệ tử: người đứng đầu học sinh toàn viện)

Bốp!

Thiếu niên kia còn chưa nói xong, Quân Vô Tà đã cho hắn một quyền ở trên mặt, một tay kia túm lấy cổ áo của thiếu niên, túm lại không cho hắn bay ra ngoài!

Ngay sau đó, thiếu niên vừa bị một quyền đánh cho choáng váng, lại bị Quân Vô Tà nắm vạt áo túm trở về. Không đợi hắn mở miệng, nắm tay của Quân Vô Tà, đã oanh tạc như nước mưa dày đặc ở trên gương mặt đẹp của hắn, khiến mặt hắn méo mó thành một mớ hỗn độn đẫm máu.

Những thiếu niên khác bị Quân Vô Tà đánh cho choáng váng, ngốc lăng ngồi tại chỗ, kinh hồn nhìn thiếu niên cầm đầu bị Quân Vô Tà túm lấy và đánh điên cuồng, miệng mở to đến nỗi gần như có thể nuốt vào một quả trứng gà.

Quá hung tàn! Quá hung tàn!

Nếu đánh tiếp! Sẽ có người mất mạng!

Chương 361: Là ta đánh, như thế nào? (3)

Edit: Emily Ton.

Thiếu niên kia bị đánh, ngay cả tiếng hừ đều hừ không ra, đừng nói đám thiếu niên đồng hành cùng hắn.

Ngay cả Kiều Sở bọn họ một bên cũng đều choáng váng.

Thật sự...... đơn giản là thô bạo!

Dung Nhược hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ. Hắn vội vàng nói với Kiều Sở một bên: “Không thể để Quân Tà tiếp tục đánh như vậy, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”

Kiều Sở lúc này mới bừng tỉnh, hắn lấy lại tinh thần, vội vàng vọt lên, một tay giơ ngang giữa Quân Vô Tà và thiếu niên kia, “Tiểu Tà Tử, đủ rồi.” Kiều Sở nhìn Quân Vô Tà, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Quân Vô Tà chính là đang bảo vệ bốn người bọn họ.

Bọn hắn không thể động thủ, nàng liền giúp bọn hắn đánh.

Cảm động nói không nên lời, Kiều Sở chỉ cảm thấy mũi mình có chút chua xót.

Nắm tay Quân Vô Tà còn đang dừng ở giữa không trung, dưới linh khí màu cam vờn quanh, trên nắm tay nàng đã tràn đầy máu tươi. Nàng ngẩng đầu nhìn Kiều Sở, một lát sau mới ném thiếu niên bị đánh đến nỗi bộ mặt đã hoàn toàn biến đổi xuống đất, nói với đám thiếu niên đã bị dọa hai chân mềm nhũn: “Lăn!”

Đám thiếu niên kia lập tức nâng đồng bạn lên, kẹp chặt đuôi nhanh chóng chạy thoát.

Ai có thể nghĩ đến, Đông viện ngày thường bị khi dễ như thế nào cũng không dám phản kháng, không ngờ đột nhiên nhảy ra một tiểu yêu nghiệt không nói lý như vậy. Bước lên chính là một trận đè bẹp tất cả bọn họ, đánh đến nỗi không cho bọn họ có cơ hội mở miệng.

Đợi sau khi đám thiếu niên kia đều rời đi hết, không khí trong sân ngoài một mùi máu tươi thoảng thoảng, không còn có âm thanh nào khác.

Kiều Sở hít vào một hơi, cưỡng chế cảm xúc chua xót nơi chóp mũi, nắm lấy bàn tay đẫm máu của Quân Vô Tà, dùng góc áo cũ nát của mình, nỗ lực xoa xoa.

“Đánh bọn họ làm gì, bẩn tay ngươi.”

“Muốn đánh.” Quân Vô Tà bình tĩnh nói, sát ý nơi đáy mắt nhạt dần theo góc áo.

Kiều Sở khịt khịt mũi, không nói gì thêm. Hắn cố gắng lau khô tay nhỏ của Quân Vô Tà, sau đó mới ngẩng đầu lên, duỗi tay xoa xoa đầu Quân Vô Tà, cũng không nói gì.

Quân Vô Tà xoay người, đi về phía Dung Nhược, đưa khăn tay trên người cho Dung Nhược.

Dung Nhược sửng sốt một chút, vẫn tiếp nhận khăn, thấp giọng nói một câu cảm ơn, lau nước miếng trên mặt mình.

“Rất thống khoái.” Hoa Dao ôm mèo đen đi đến trước mặt Quân Vô Tà, trả mèo đen đang hôn mê về tay chủ của nó.

Quân Vô Tà ôm lấy mèo đen, đôi mắt buông xuống, bình tĩnh như nước, hoàn toàn không giống như vừa rồi, bạo ngược tàn nhẫn.

“Ta dám thề, nếu như vừa rồi không phải Nhị kiều ngăn lại, Quân Tà tuyệt đối sẽ đánh chết Lưu Thiền.” Phi Yên nhỏ giọng nói thầm một câu bên tai Dung Nhược.

Quân Vô Tà thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, cũng không nói nhiều, nhưng tính tình này, quả thực rất hợp khẩu vị, trực tiếp dùng nắm tay nói chuyện, thật sự là đơn giản và thô bạo!

Dung Nhược như suy tư điều gì, nhìn Quân Vô Tà, khóe miệng nổi lên một nụ cười.

Thật sự... rất tốt.

“Uy! Các ngươi lại đang ầm ĩ gì vậy?” Chân trước Yến Bất Quy vừa mới rời đi không lâu, bởi vì tiếng ồn ào nên lại dẫn tới nơi này. Nhìn thấy Quân Vô Tà đang đứng ở giữa bốn người, bước chân hắn hơi dừng lại. Tuy nhiên, mùi máu tươi phảng phất tràn ngập ở trong không khí lại không tránh được hơi thở của hắn. Hắn đảo ánh mắt qua, ở lối ra vào sân, phát hiện ra những vết máu.

“Sư phụ, Lưu Thiền mang theo người Nam viện tới đây.” Kiều Sở vừa nhìn thấy Yến Bất Quy, lập tức thành thật giải thích.

Yến Bất Quy khẽ nhíu mày, râu quai nón che đậy hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, khiến người không nhìn rõ cảm xúc của hắn.

“Các ngươi đã động thủ?” Giọng nói của Yến Bất Quy đột nhiên lạnh lùng.

Kiều Sở hơi há mồm, cuối cùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Bọn họ thô lỗ với tiểu Nhược, ta nhịn không được.”

Kiều Sở chính là có ý muốn ghánh hết thảy này.

Ánh mắt Yến Bất Quy càng thêm lạnh lẽo, một luồng tia sáng bay ra từ trong tay hắn, trực tiếp đánh vào ngực Kiều Sở, nháy mắt chấn bay Kiều Sở ra ngoài.

“Ta đã cảnh cáo các ngươi rất nhiều lần! Không được ra tay với đệ tử học viện Phượng Tê. Ta nói, các ngươi đều coi như gió thổi bên tai hay sao?!”

Chương 362: Bái sư (3)

Edit: Emily Ton.

Yến Bất Quy bước nhanh đi tới, đứng ở trước mặt Kiều Sở, tay đã giơ lên cao.

Trong viện, bọn người Hoa Dao rũ tầm mắt xuống, không đành lòng xem tiếp.

Nhưng, Yến Bất Quy giơ tay lên cao, cuối cùng cũng không thể rơi xuống.

Quân Vô Tà một tay chống được một chưởng của Yến Bất Quy chuẩn bị rơi xuống, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng hơi nâng lên, đáy mắt lạnh lẽo.

“Người là ta đánh.” Nàng nói giọng lạnh lùng.

Yến Bất Quy ngây ngẩn cả người.

“Nếu ngươi muốn phạt, cứ hướng tới ta.” Quân Vô Tà híp mắt.

Yến Bất Quy nhìn Quân Vô Tà, tức giận trong mắt nháy mắt biến mất. Hắn thu hồi tay lại, lui ra phía sau hai bước, nhìn Quân Vô Tà, hình như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Nhưng Quân Vô Tà, lại có lời nói cùng với hắn.

“Ta thu hồi những lời lúc trước đã nói.” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.

Yến Bất Quy im lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của nàng.

“Sư phụ như ngươi, không đáng để bái.” Quân Vô Tà lạnh lùng mở miệng. Kiều Sở bọn họ đã bị làm nhục như thế nào, nàng đã nhìn xem rất rõ ràng. Mặc dù nàng chưa bao giờ từng có lão sư, nhưng nàng cũng biết, người làm thầy, nếu không thể bảo hộ đệ tử của mình, ngược lại muốn đệ tử mình nuốt hết phẫn nộ, chịu đựng đủ các loại khuất nhục mà không được đánh trả.

Đây là người thầy không có năng lực!

Sư phụ như vậy, cho dù mạnh bao nhiêu, không xứng để nàng kính trọng!

Yến Bất Quy ngây ngẩn cả người. Hắn im lặng nhìn Quân Vô Tà, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú tràn đầy lạnh lẽo, trong cặp mắt kia không có một tia cảm xúc. Khi nàng nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy như chìm trong hầm băng, lạnh lẽo thấm nhập vào trong cơ thể.

Đám người Kiều Sở cũng trợn tròn mắt.

Quân Vô Tà xoay người muốn rời đi, nhưng Yến Bất Quy lại đột nhiên lên tiếng: “Sư phụ như ta? Ngươi có ý gì?”

Quân Vô Tà hơi nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn Yến Bất Quy, “Người làm thầy, nếu không thể bảo vệ đệ tử chu toàn, ngược lại khiến đệ tử chịu đựng khinh nhục, mặc người khi dễ. Loại sư phụ này, ta không cần.”

Giọng nói của Quân Vô Tà không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều thấm đập nhân tâm.

Yến Bất Quy nheo hai mắt lại, nhìn không ra vui mừng hay là tức giận.

Kiều Sở hồi phục lại tinh thần, vội vàng ngăn Quân Vô Tà, nói: “Tiểu Tà Tử, ngươi hiểu lầm rồi! Sự tình không phải giống như ngươi nghĩ như vậy! Sư phụ...... sư phụ làm vậy là vì muốn bảo vệ chúng ta.”

Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở, nói giọng lạnh lùng: “Nếu như mặc kệ bị người khi dễ như vậy, lúc nào cũng cố nén xuống, cho dù sau này được như ước nguyện, cũng có ý nghĩa gì? Nếu muốn sống, hãy sống một cách vinh quang, cho dù trời sập, sống lưng cũng không thể cong! Kiêu ngạo có thể ném đi, nhưng niềm kiêu hãnh thì không thể ném!” Ẩn nhẫn không có nghĩa là chịu đựng khi bị khi dễ, giấu tài, cũng không thể bị đánh.

Quân Vô Tà cho dù từng bị nhốt trong phòng mười mấy năm kia, không hề có tự do. Cho dù bị ác ma kia liên tục giáo huấn lý tưởng của hắn, nhưng Quân Vô Tà lại chưa từng hạ thấp mình quá mức, chưa bao giờ để người nhục nhã nàng một phân.

Cho dù thịt nát xương tan, một thân kiêu hãnh cũng không thể ném đi!

Những lời Quân Vô Tà nói, khiến Kiều Sở cực kỳ khiếp sợ, cũng khiến Yến Bất Quy một bên rũ mắt suy nghĩ sâu xa.

Sống giống như một con chó, bất cứ người nào cũng có thể thóa mạ bọn họ không thôi, đây là nhẫn nại bọn họ muốn nói hay sao?

Có lẽ, tiểu nha đầu này đã nói đúng.

Sống như vậy, không bằng chết đi.

“Quân Tà đúng không?” Yến Bất Quy đột nhiên nâng mắt lên, ánh mắt đã trở nên khác hẳn.

Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn hắn.

“Nếu như ngươi cảm thấy, chúng ta có thể sống đường đường chính chính, vậy thì không cần thu hồi lời nói lúc trước của ngươi. Hãy để ta nhìn xem, ngươi có thể sử dụng phương thức của ngươi, xoay chuyển vận mệnh Kiều Sở bọn họ hay không.” Yến Bất Quy cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.