Người dịch: Emily Ton
https://www.wattpad.com/user/Emily_Ton
Chương 110: Lăng Vân Vang ( 1 )
“Đây là Giới Linh của ngươi?” Quân Khanh giật mình trong lòng.
“Ân.” Quân Vô Tà không có cách gì giải thích rõ lai lịch của tiểu hắc cho Quân Khanh, đơn giản vì Tiểu Bạch Liên còn đang dưỡng ở trong nước, liền dùng tiểu hắc là Giới Linh cũng tốt.
“Giới Linh của ngươi thức tỉnh rồi?” trong ánh mắt của Quân Khanh tràn ngập kinh hỉ.
“Trước đó không lâu mới thức tỉnh, có chút muộn.” Quân Vô Tà nói.
Quân Khanh đại hỉ, hắn cùng Quân Tiển vốn tưởng rằng cuộc đời này của Quân Vô Tà sẽ không bao giờ có Giới Linh, lại không nghĩ rằng ông trời vẫn chiếu cố đến Quân gia nhà hắn!
Ngay lúc Quân Khanh cùng Quân Vô Tà nói chuyện, Phúc bá cả người tắm máu đã mang theo mười lăm tên Thụy Lân Quân đuổi lại đây, thấy Quân Khanh cùng Quân Vô Tà bình yên vô sự, Phúc bá lập tức quỳ một gối xuống đất, trường kiếm trong tay để bên cạnh người.
“Thuộc hạ tới muộn, làm tiểu vương gia cùng đại tiểu thư bị sợ hãi!”
“Không sao, các ngươi trước đứng lên.” Quân Khanh lập tức mở miệng. Tiền viện hắc y nhân số lượng nhiều nhất, chừng hơn trăm tên, Phúc bá bọn họ chỉ có mười sáu người, ai cũng đều ít nhất phải ứng đối với hơn mười địch nhân. Lúc này, trên người bọn họ đều bị thương, quần áo đã tổn hại, vết máu trên người, phân không rõ là của địch nhân hay là của chính bọn họ.
Quân Vô Tà quét tay từ trong lòng ngực móc ra hai cái bình sứ trắng, ném cho Phúc bá.
“Thuốc uống, thuốc bôi bên ngoài.”
Phúc bá nắm trong tay dược bình, cảm kích nhìn Quân Vô Tà.
“Đa tạ đại tiểu thư! Vừa rồi nếu không có thiếu gia ra tay, chúng ta chỉ sợ cũng không thể giải quyết đối thủ nhanh như vậy.”
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, Quân Vô Dược ra tay thật nhanh nhẹn, chỉ là hiện tại nàng lại tìm không thấy thân ảnh của hắn.
“Việc hôm nay, là có người muốn hướng về phía Lân Vương phủ ta, chúng ta bên này còn có ứng phó, chính là phụ thân hắn bị thỉnh ra khỏi thành, dù cho hắn mang theo chút thị vệ, nhưng nhìn tình huống đêm nay, đối phương rõ ràng là sớm có chuẩn bị.” Sắc mặt Quân Khanh lãnh phát lạnh, tối nay Lân Vương phủ bị tập kích, người lên kế hoạch sớm đã đoán chắc hết thảy. Nếu như hết thảy biểu hiện yếu đuối trước mặt của Lân Vương phủ cho người ta xem tới là giả dối, người nọ nhất định đã đắc thủ.
Chính là bên trong này, lại ra ba cái ngoài ý muốn.
Hai chân Quân Khanh khỏi hẳn, ở ngoài dự liệu của người nọ, Giới Linh của Quân Vô Tà càng là ở ngoài đoán trước của người nọ, còn có thần chắn sát thần Quân Vô Dược......Một loạt ngoài ý muốn này, làm Lân Vương phủ đang che dấu thực lực xa xa vượt qua đám hắc y nhân này, mới làm kế hoạch của người nọ thất bại.
Chính là, Quân Tiển bên kia lại không có bất luận con át chủ bài gì để dùng!
“Lập tức đi tìm Lân Vương!” Quân Khanh lập tức hạ lệnh nói.
Toàn bộ Lân Vương phủ lâm vào bên trong huyết tinh, người được phái ra đi thăm dò còn chưa xuất động, thì đã có người tìm tới cửa.
Sau khi rời đi không lâu - Uy Vũ tướng quân Lý Nhiễm, sắc mặt tái nhợt tiến đến Lân Vương phủ, mang đến cho Quân Khanh cùng Quân Vô Tà một cái tin tức kinh hãi.
Quân Tiển dẫn người ra khỏi thành tróc nã Lâm Nhạc Dương, lại tao ngộ(gặp chuyện) ngoài ý muốn, thị vệ cùng đi toàn bộ tử tuyệt, mà bản nhân Quân Tiển hoàn toàn mất tích.
Tin tức này, làm Quân Khanh suýt nữa phun ra huyết, hắn gắt gao trừng mắt Lý Nhiễm, hận không thể một đao làm thịt hắn!
Quân Vô Tà ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Nhiễm, thình lình đứng dậy, bước nhanh đi ra đại môn Lân Vương phủ.
“Vô Tà!” Quân Khanh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà không quay đầu lại, nàng đi tới bên ngoài Lân Vương phủ, từ trong lòng móc ra Lăng Vân Vang.
Một đạo hồng quang từ bên ngoài Lân Vương phủ xông thẳng lên phía chân trời, đoàn lửa ở trên trời cao chợt nổ tung, sấm vang rung trời bừng tỉnh trong màn đêm yên tĩnh này, ánh lửa nổ tung sáng đỏ toàn bộ phía chân trời!
Lý Nhiễm thấy hết thảy, sợ hãi khiếp đảm ngã ngồi trên mặt đất, hàm răng run lên trừng mắt nhìn Quân Vô Tà.
Lăng Vân Vang đã phóng, Thụy Lân Quân đến!
Quân gia đại tiểu thư này, rốt cuộc muốn làm cái gì!
“Tiểu thúc, ta nhất định phải tìm được gia gia.” Quân Vô Tà chậm rãi quay đầu, trong ánh lửa chiếu xuống, cặp con ngươi quạnh quẽ, giống một đoàn ngọn lửa rực cháy.
Chương 111: Lăng Vân Vang ( 2 )
Một tiếng sấm vang kia, đem đánh thức hoàng thành đang ngủ say, mọi người đang ngủ tỉnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ thấy phía chân trời đỏ bừng, tâm tư phức tạp.
Các bá tánh không rõ nguyên do, chỉ biết được hồng quang kia thật sự đẹp, một nhà già trẻ ghé vào bên cửa sổ thưởng thức.
Thân là quan giả lại không có chút tâm tình nào thưởng thức một mạt hồng kia.
Bởi vì bọn họ đối với hồng quang kia quá quen thuộc, đối với tiếng sấm kia cũng quá quen thuộc.
Mỗi một lần thanh âm sấm sét kia nổ vang, mạt hồng quang kia hiện thế, đều mang ý nghĩa một hồi huyết vũ tinh phong.Lăng Vân Vang xuất thế, Thụy Lân Quân đến!
Này đã dần dần bị mọi người quên đi, lúc này lại điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong óc!
Hôm nay sợ là muốn thay đổi!
-------
Bên trong hoàng cung, trong tẩm cung, hoàng đế bị thanh âm kia kinh động đến một thân mồ hôi lạnh, hắn lao ra ngoài, nhìn hồng quang quen thuộc, trong lòng giống như hỏa thiêu.
Là ai! Kéo ra Lăng Vân Vang?!
Bên trong đêm tối, trong đại địa ẩn ẩn run rẩy, tuấn mã hí vang mang theo thiết kỵ tranh tranh chạy ra khỏi hoàng thành!
Trên hoàng thành, quan binh thủ thành nhìn ở bên trong đêm tối kia ánh lửa lập loè, nhìn từng đôi kỳ lân giáp bại lộ ở bên ngoài, đôi mắt như dã thú hung ác, dọa mềm chân, chỉ có thể ngã ngồi ở trên tường thành, nhìn đại quân kia gào thét nhảy vào hoàng thành, không có nửa điểm phản ứng!
Thụy Lân Quân!
Là Thụy Lân Quân!
Thụy Lân Quân cưỡi đại mã dũng mãnh tràn vào hoàng thành, hướng phía Lân Vương phủ chạy đến.
Một đêm này, trong hoàng thành mọi người chú định vô miên! (ý là mất ngủ cả đêm)
Bên ngoài Lân Vương phủ, Quân Vô Tà đón gió mà đứng, cuồng phong tàn sát bừa bãi, thổi bay góc áo của nàng, khuôn mặt lay động trong ánh lửa chiếu sáng làm nàng lạnh như băng sương.
Thụy Lân Quân dừng bước trước Lân Vương phủ, mặc áo giáp kỳ lân màu bạc, bọn họ cùng một lúc từ trên tuấn mã màu đen nhảy xuống, động tác nhất trí ở trước mặt Quân Vô Tà quỳ một gối xuống đất.
Long Kỳ đứng trước nhất trong đội ngũ, trang nghiêm quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, “Đại tiểu thư.”
Quân Vô Tà híp mắt nhìn đội quân tinh nhuệ nhất Thích Quốc này, đáy mắt hàn đàm (như hồ băng) bị ngọn lửa đốt cháy không còn một mảnh.
“Vô Tà! Ngươi muốn làm gì?” Quân Khanh ngồi ở trong đại sảnh, nhìn Quân Vô Tà đang đứng ở cửa, ánh mắt lập loè.
Quân Vô Tà quay đầu, nhìn về phía Quân Khanh.
“Bức vua thoái vị.” Cẩu hoàng đế, đủ gan!
Quân Khanh trong lòng chấn động, bức vua thoái vị? Quân Vô Tà điên rồi phải không?
Lý Nhiễm sớm đã bị Thụy Lân Quân dọa mềm chân run run dựa vào vách tường, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Đại tiểu thư Lân Vương phủ, thế nhưng muốn bức vua thoái vị!
Mồ hôi lạnh không ngừng từ trên người hắn toát ra, cả người xiêm y sũng nước.”Tiểu hắc.” Quân Vô Tà lạnh giọng kêu, một mạt hắc ảnh thật lớn, bước chân đầy bạo lực, từ hậu viện Lân Vương phủ đi tới bên trong đại sảnh, răng nanh lạnh lẽo còn nhè nhẹ lây dính vết máu.
“Diệt khẩu.” Quân Vô Tà nheo nheo mắt.
Trong lòng Lý Nhiễm bỗng nhiên dâng lên một cổ dự cảm xấu, còn chưa chờ hắn có phản ứng gì, mãnh thú thật lớn màu đen kia đã hướng phía hắn nhào tới.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng lên tận tầng mây, chỉ nửa khắc thời gian ngắn ngủn, Hắc thú liền cắn đứt cổ Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nóng bỏng hiến máu, nhiễm hồng đại sảnh sàn nhà Lân Vương phủ.
Quân Khanh ánh mắt ngây ra nhìn thi thể Lý nhiễm, Hắc thú há mồm bỏ Lý nhiễm xuống, bước bước chân hướng tới Quân Vô Tà ngoài cửa đi đến.
Ngoài cửa lớn, Thụy Lân Quân đều chính mắt nhìn thấy hết thảy này, bọn họ nhận ra được Uy Vũ tướng quân, lại không biết Lý Nhiễm rốt cuộc đắc tội Quân Vô Tà như thế nào, thế nhưng bị mãnh thú kia một ngụm cắn chết.
Bọn họ chỉ là mắt lạnh nhìn Lý Nhiễm tắt thở, không hỏi một câu.
Thụy Lân Quân, đối với Quân gia, vĩnh viễn đều là phục tùng vô điều kiện.
Chương 112: Lăng Vân Vang ( 3 )
Từ một khắc kia khi Quân Khanh mang Quân Vô Tà bước vào quân doanh Thụy Lân Quân, Quân Vô Tà cũng đã có được quyền lực sử dụng đội quân này!
Quân Vô Tà không hề nhìn đến thi thể của Lý Nhiễm, nàng ngược lại nhìn về phía Thụy Lân Quân trước mặt.
“Cường đạo giữa đường, có ý nguy hại hoàng thành, đang chờ tướng sĩ các ngươi, đảm đương trách nhiệm bảo vệ quốc gia! Tối nay cùng ta ở trong thành tróc nã cường đạo!”
“Lĩnh mệnh!” Tiếng hô rung trời.
Quân Vô Tà ngồi ở trên lưng Hắc thú, “Long Kỳ.”
“Có thuộc hạ!” Long Kỳ nhìn Quân Vô Tà, đang nghĩ Lăng Vân Vang đã qua bao nhiêu năm rồi không hề xuất hiện, hắn đã không còn nhớ rõ. Nhưng ngay khi tiếng sấm vang vọng phía chân trời kia vang lên, hồng quang chiếu sáng bóng đêm, trong lòng hắn nhiệt huyết sôi trào!
“Chộp Ngô Vương tới cho ta.”
“Vâng!”
“Tất cả tướng lĩnh nghe lệnh, hãy đem hoàng thành lật qua tới cho ta! Cũng đem những tên cường đạo đó bắt về!” Quân Vô Tà lạnh giọng hạ lệnh.
Dám động đến cọng tóc của gia gia nàng, nàng sẽ để cho cẩu hoàng đế biết, Lân Vương phủ, trước nay đều không phải dễ khi dễ!
Quân Khanh trơ mắt nhìn Quân Vô Tà ra lệnh, đáy lòng chấn động khó có thể nói nên lời.
Cường đạo? Đâu ra cường đạo?Quân Vô Tà triệu tập Thụy Lân Quân, ra lệnh tìm kiếm trong toàn thành, tìm căn bản là không phải những tên cường đạo đó, nàng muốn tìm, là Quân Tiển! Nàng muốn chính là làm cho cả hoàng thành loạn thành đoàn, làm cho vị trong hoàng cung kia nhìn một cái, cái gì gọi là gõ sơn chấn hổ!
Mười vạn Thụy Lân Quân, đủ để cho hoàng thành gà bay chó sủa!
Bằng vào mười vạn Thụy Lân Quân này, Quân Vô Tà nếu theo như lời bức vua thoái vị, chỉ sợ thật sự là có thể ngồi vào!
Quân Khanh rốt cuộc minh bạch, Quân Vô Tà vì sao lại giết Lý Nhiễm.
Quân Tiển bị thiết kế, Lý Nhiễm dù cho không biết sự tình, nhưng vẫn thành đồng lõa, nàng mới vừa rồi không e dè ở trước mặt Lý Nhiễm nói ra hai chữ bức vua thoái vị, đó là tuyệt sinh lộ của Lý Nhiễm!
Bức vua thoái vị, hiện giờ chỉ có thúc cháu hai người bọn họ biết được, mặc dù là Thụy Lân Quân cũng chỉ cho rằng điều Quân Vô Tà muốn chính là tróc nã cường đạo! Bọn họ căn bản sẽ không nghĩ đến, Quân Vô Tà muốn tìm chính là Lân Vương Quân Tiển!
“Tiểu thúc, Quân gia không thể lại lui.” Quân Vô Tà lưu lại câu nói ý vị thâm trường này, mang theo Thụy Lân Quân nhảy vào trung tâm hoàng thành.
Mười vạn đại quân, trong khoảnh khắc tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ toàn hoàng thành, vô số cây đuốc chiếu sáng như ban ngày trong hoàng thành.
Thiết kỵ chạy như bay, cuốn lên bụi trần!
Một đêm này, tất cả mọi người trong hoàng thành bị bừng tỉnh, nhìn trên đường phố, hoảng hốt thấy từng hồi vó ngựa lướt qua.
Đã bao nhiêu năm qua, bọn họ không nhìn thấy vũ dũng của Thụy Lân Quân, chính là ai cũng chưa từng nghĩ đến, sát khí của Thụy Lân Quân tái hiện, thế nhưng lại là ở hoàng thành Thích Quốc!?
Bên trong hoàng thành, những phủ đệ quan lớn đều bị Thụy Lân Quân vây chặt.
Bọn quan viên ngày thường ra vẻ đạo mạo, sớm bị sát khí nghiêm nghị của Thụy Lân Quân ngoài cửa dọa cho khiếp sợ, một đám cuộn tròn ở trong phòng không dám ra cửa.
Long Kỳ dẫn người xâm nhập phủ đệ của Ngô Vương, đem Ngô Vương còn đang cùng tiểu thiếp ôn tồn một phen nắm tới trên mặt đất.
Tiếng kêu ré thảm thiết vang lên, Long Kỳ mặt không có biểu tình đem Ngô Vương bất kham kéo đi!
Thiếu nữ tuyệt sắc mang theo đại đội nhân mã, dừng chân lại trước đại môn hoàng cung.
Tâm hoàng đế bị kinh hoảng vì Lăng Vân Vang, xuống tới hoàng cung nơi mọi người đang vây quanh. Hắn mở to hai mắt, nhìn Quân Vô Tà đang đứng trước Thụy Lân Quân!
Đã từng ở trong lòng mọi người, tiểu thư ngang ngược không đáng để nhắc tới, hiện giờ lại mang theo rất nhiều Thụy Lân Quân chắn ở trước đại môn hoàng cung. Từng cụm ánh lửa kia, lan tràn các nơi trong hoàng thành, liếc mắt nhìn lại một cái lại giống như có vài hỏa long, chiếm cứ ở cả bên trong tòa hoàng thành!Mặc Thiển Uyên đứng ở bên trong đám người, trên tường cao bên ngoài cung điện nhìn xuống Quân Vô Tà, ánh mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Chương 113: Lăng Vân Vang ( 4 )
Thụy Lân Quân toàn quân xuất động!
Phải chăng ánh lửa khuếch tán tại các nơi trong toàn hoàng thành, chính là cho bọn họ thấy, Thụy Lân Quân đã hoàn toàn khống chế các nơi trong hoàng thành?
“Quân Vô Tà! Ngươi muốn làm cái gì!” Mặc Huyền Phỉ đi theo phía sau hoàng đế, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn hoảng sợ quát.
Quân Vô Tà ngẩng đầu, ánh lửa chiếu xuống người nàng, khuôn mặt nhỏ xinh của nàng làm người hít thở không thông, nhưng trong cặp con ngươi kia lại tràn đầy sát ý lãnh khốc.
“Lân Vương phủ, phụng mệnh bệ hạ truy xét, hung thủ ngày đó đánh lén Nhị hoàng tử.” Quân Vô Tà âm thanh lạnh lùng nói.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!” Mặc Huyền Phỉ trừng mắt Quân Vô Tà.
Chuyện Nhị hoàng tử bị tập kích đã qua lâu rồi, việc này tuy rằng là giao cho Quân Tiển truy xét, nhưng đã qua rất lâu lại không có bất luận cái kết quả gì, sớm bị mọi người vứt ra sau đầu.
“Lân Vương phủ đã hoàn thành sứ mệnh, đã đem kẻ cắp đền tội.” Quân Vô Tà căn bản không để ý tới kêu gào của Mặc Huyền Phỉ, cặp con ngươi châm hỏa kia từ đầu chí cuối, nhìn về phía vị đang mặc long bào.
Giọng nói của nàng vừa rơi xuống đất, Thụy Lân Quân phía sau liền có hành động, trên trăm thi thể tàn khuyết không được đầy đủ bị binh lính ném tại trước cửa cung, máu còn chưa đọng lại, nhiễm hồng mặt đất trước hoàng cung!
Thi thể nhiễm huyết chồng chất ở trước cửa cung, người sặc mùi máu tươi, theo gió khuếch tán.
Khi nhìn đến những cái thi thể hắc y nhân đó, sắc mặt của hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ rõ ràng cả kinh.
“Đây là những thích khách ngày đó đánh lén Nhị hoàng tử. Ông nội của ta phụng mệnh tróc nã bọn họ, lại không nghĩ bọn họ đối với gia gia nổi lên ý đồ xấu, muốn giết trên dưới Lân Vương phủ ta, hiện tại bọn họ đã bị dân nữ tử hình ngay tại chỗ.” Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn lên nơi hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ đang đứng. Ngày đó Mặc Huyền Phỉ bị tập kích, trừ bỏ đương sự ở ngoài, chỉ có Quân Vô Tà biết, công kích bọn họ căn bản là không phải là cái gì rất nhiều thích khách, mà là Quân Vô Dược một người.
Mặc Huyền Phỉ cố ý đem ra manh mối sai lầm cấp cho Quân Tiển, hiện giờ nàng nhưng thật ra muốn nương theo đốm lửa này, làm cho người nào đó biết cái gì gọi là dẫn lửa thiêu thân!
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ sửng sốt, hắn không thể tưởng tượng được, những lời ngày đó lừa gạt Quân Tiển, hôm nay cư nhiên bị Quân Vô Tà lấy tới đốt lửa! Những cái thi thể đó căn bản không phải là người ám sát hắn ngày đó, tử thi rõ ràng chính là những người bị phái đến Lân Vương phủ!Ba trăm tử sĩ, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền biến thành thi thể!
Thị vệ Lân Vương phủ không phải đều đã rời đi sao? Chẳng lẽ chỉ bằng vào mười lăm Thụy Lân Quân kia, là có thể giết sạch ba trăm tử sĩ?
Hoàng đế âm thầm nhìn thoáng qua thần sắc của Mặc Huyền Phỉ, trong lòng hiểu rõ, hắn đang áp chế nội tâm chấn động, trên mặt hòa ái tươi cười nói: “Ngươi làm rất tốt, nếu kẻ cắp đã đền tội, công trạng của Lân Vương phủ trẫm tự nhiên tưởng thưởng.” Mười vạn Thụy Lân Quân thâm nhập vào hoàng thành, hoàng đế liền tính ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám ở ngay lúc này tức giận cùng Quân Vô Tà.
Thụy Lân Quân xưa nay là một lưỡi đao sắc bén của Thích Quốc, nhưng nếu là đem lưỡi dao sắc bén này treo ở chính trên cổ mình, hoàng đế chính là một chút cũng cười không nổi.
Quân Tiển làm người trung hậu, mặc dù là bắt giữ thích khách, cũng quả quyết sẽ không đem Thụy Lân Quân dẫn vào hoàng thành.
Ngự Lâm Quân trên tường cung điện cùng nhóm hoạn quan đều kinh tâm động phách nhìn Quân Vô Tà, đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không thể tưởng được, người đầu tiên đem Thụy Lân Quân xâm nhập hoàng thành, cư nhiên sẽ là đại tiểu thư vô năng của Lân Vương phủ!
Ngay Quân Tiển cùng Quân Khanh đều không có lá gan lớn như vậy, Quân Vô Tà này là không muốn sống nữa hay sao?
Bọn họ đều đã nhìn thấy, trên tay Hoàng đế bệ hạ nổi lên gân xanh!
Quân Vô Tà này thật sự là gan lớn kinh người, chẳng lẽ nàng không sợ hành động lần này sẽ làm người cảm thấy nàng đang mưu đồ gây rối hay sao?!
Hoàng đế hiện giờ mà nói, rõ ràng là đang lo lắng Thụy Lân Quân tạo phản, mới có vẻ mặt ôn hoà như thế. Một khi chờ đến lúc Thụy Lân Quân rời khỏi hoàng thành, chỉ sợ cơn giận của thiên tử, liền sẽ buông xuống Lân Vương phủ!
Chương 114: Lăng Vân Vang ( 5 )
Đáng tiếc, hiện giờ đã không tới phiên hoàng đế phát uy, Quân Vô Tà phảng phất không nghe được lời hoàng đế nói, tiếp tục nói:
“Những tên côn đồ này giảo hoạt dị thường, đại bộ phận người đã chạy trốn khắp nơi, ẩn nấp tại các nơi trong hoàng thành, dân nữ đã lệnh cho Thụy Lân Quân lùng bắt toàn thành, thỉnh bệ hạ yên tâm! Lân Vương phủ ta, tuyệt đối sẽ không cho phép những kẻ côn đồ như vậy gây họa tới bá tánh.” Quân Vô Tà con ngươi hơi nheo lại, như là được lấy ra từ hàn đàm, làm người cảm thấy ớn lạnh tận xương.
Quân Vô Tà thường là không mở miệng, nhưng một khi mở miệng, tuyệt đối là làm người á khẩu không nói được.
Dám thiết kế Quân gia? Nàng nhưng thật ra muốn nhìn, hoàng đế có thể có bao nhiêu đại năng!
Đốm lửa này nếu đã dám phóng, cũng đừng trách nàng mượn gió nổi lên như thế!
Hoàng đế thiếu chút nữa nôn ra một búng máu, những cái thi thể trên mặt đất đó, chính là những tử sĩ Mặc Huyền Phỉ phái đi. Tuy rằng thi thể đã tàn khuyết không được đầy đủ, nhưng nhìn số lượng, cũng cùng ba trăm tương đối không xa, xem đến những vết thương hung tàn trên thi thể đó, liền có thể biết bọn đã gặp phải địch thủ đáng sợ cỡ nào. Hoàng đế tuyệt đối không tin, trong trận lôi đình của Lân Vương phủ, đám tử sĩ đó còn có người có thể sống mà từ Lân Vương phủ chạy đi!
Quân Vô Tà nói, rõ ràng là có ý đồ khác.
Nàng căn bản không phải vì bắt giữ những kẻ ám sát, mà là mượn cơ hội tạo áp lực cho hắn!
Mười vạn Thụy Lân Quân, xâm chiếm phố lớn ngõ nhỏ toàn hoàng thành, từng cụm ánh lửa kia, không có chỗ nào mà không phải là gõ vang tiếng chuông cảnh báo cho các thành viên của hoàng thất!
Hoàng đế muốn làm Quân Vô Tà lui binh, lại căn bản không tìm thấy lý do thích hợp.
Bởi vì Thụy Lân Quân đại động vào thành, bá tánh bên trong thành đều đã bừng tỉnh từ trong lúc mơ ngủ, bên ngoài hoàng thành không ít bá tánh đều hiếu kỳ vươn đầu nhìn xung quanh, mới vừa rồi đối thoại giữa hoàng đế cùng Quân Vô Tà, một chữ cũng không thoát rơi vào lỗ tai của những người này.
Bọn họ không chút nào cảm kích, chỉ cho là Lân Vương phủ tận trung với việc nước, bắt giữ kẻ tội phạm.
Bọn họ nào biết đâu rằng, này hết thảy đều là một tay Quân Vô Tà chuẩn bị, vì muốn bức hoàng đế nên dùng chiêu tàn nhẫn!
Ngươi muốn duy trì uy vọng ở trong bá tánh, ta đây sẽ thành toàn ngươi! Ta phụng ý chỉ của ngươi ở trong thành bắt giữ kẻ tội phạm, ngươi tổng không lời gì để nói đi?
Hoàng đế bị chính nhiệm vụ mà mình ném cho Quân Tiển lúc trước, trước mặt mọi người bị một cái tát vang dội, đánh một miệng máu, lại chỉ có thể đè nén nuốt vào.
Làm Quân Vô Tà lui binh? Chẳng phải là tự vả miệng sao? Lúc trước nhiệm vụ kia chính là hắn tự mình giao cho Quân Tiển!
Nếu không lui binh?
Nhìn Thụy Lân Quân trên thành, tâm của hoàng đế đều bị nắm lên.
Người khác không biết nội tình, nhưng hắn cùng Mặc Huyền Phỉ còn có thể không biết?
Bọn họ hôm nay đối với Quân gia nổi lên sát tâm, chỉ sợ Quân gia đã biết được, cách làm của Quân Vô Tà hôm nay, chính là vì gõ sơn chấn hổ!
“Kế hoạch với Quân Tiển bên kia đã hoàn thành?” Hoàng đế mắt thấy tình huống càng thêm bất lợi với mình, lập tức lui ra phía sau một bước, không dấu vết hướng Mặc Huyền Phỉ hỏi.
Mặc Huyền Phỉ thấp giọng nói: “Những người đó nói, đã đắc thủ, Quân Tiển đã bị giết, hiện tại đang âm thầm hướng về địa lao.”
Kế hoạch nhằm vào Quân gia, tổng cộng có hai cái, một là san bằng cả tòa Lân Vương phủ, hai là đem Quân Tiển dẫn ra ngoài thành, phái người bao vây tiễu trừ.
Kế hoạch với Lân Vương phủ đã thất bại, cũng may kế hoạch bắt giữ Quân Tiển còn tính là thành công.
“Phái người giám sát Quân Vô Tà, hành động hôm nay của Quân Vô Tà, chỉ sợ chính là vì muốn tìm ra Quân Tiển, ngươi nhớ cho kỹ, vô luận như thế nào, không thể để Thụy Lân Quân tìm được Quân Tiển.” Ánh mắt Hoàng đế trở nên ác độc dị thường, Quân gia hắn đã không tính toán lại lưu. Chỉ cần Thụy Lân Quân tìm không thấy Quân Tiển, như vậy ai cũng không thể chứng minh, đối với Quân gia hạ sát thủ chính là hoàng thất!