Hình ảnh mỹ thiếu niên biến thành sửu bát quái quá đẹp, tới mức Kiều Sở cảm thấy chính mình sắp say.
“Sau đó, tiếp theo nên làm thế nào?” Hoàn toàn không để ý tới vẻ xấu xí bên ngoài của mình, Hoa Dao nhìn về phía Quân Vô Tà, chờ đợi động tác tiếp theo của nàng.
Quân Vô Tà không nói gì, chỉ lấy ra một dược phẩm từ túi tiền của mình.
Hình ảnh kế tiếp, Kiều Sở thật sự nhìn xem đến nỗi choáng váng.
Những nước thuốc kỳ kỳ quái quái đó, khi bôi trên trên mặt Hoa Dao, bất quá chỉ một cái chớp mắt, làn da mịn màng lập tức trở nên thô ráp, nước da trắng nõn đã được làn da ngăm đen thay thế. Dưới cặp con ngươi mỹ lệ đều sưng to một đống thịt, trở nên xấu xí bất kham. Quân Vô Tà ngay cả làn da trên cổ và tay Hoa Dao cổ đều không hề bỏ qua, tất cả những nơi có thể bị người nhìn thấy, đều đã được thay đổi mới.
Sau một lát, Hoa Dao hoàn toàn đã biến thành “Kha Tàng Cúc“.
“Thay quần áo của hắn.” Quân Vô Tà chỉ vào thi thể Kha Tàng Cúc.
Hoa Dao nhìn thoáng qua Kiều Sở, Kiều Sở nhận mệnh đi qua, phiết miệng rồi lột quần áo người chết......
Thay một thân trường bào màu đen, Hoa Dao lắc mình biến hoá, trở thành trưởng lão Tàng Vân Phong —— Kha Tàng Cúc, bất luận là thân hình cao lớn, hình thể hay là dung mạo, đều không có nửa điểm khác nhau. Kiều Sở nhìn hồi lâu mới phát ra một tiếng cảm thán.
“Thật sự nhìn qua, sẽ khiến người có một chút xúc động.”
Kha Tàng Cúc đã bị lột chỉ còn lại áo trong, nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt, khuôn mặt đông cứng hiện lên nuối tiếc và tuyệt vọng sâu sắc.
Quân Vô Tà từ trên giá một bên, lấy ra một lọ nước Hóa Thi, đổ vào trên thi thể Kha Tàng Cúc.
Thi thể Kha Tàng Cúc, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, bị ăn mòn từng một chút, cuối cùng hóa thành một bãi máu loãng, biến mất vô tung vô ảnh.
“Đi thôi, ngươi nên đi nhìn xem Tàng Vân Phong của ngươi, Kha trưởng lão.” Quân Vô Tà nhìn lướt qua Hoa Dao, ý cười trên khóe miệng hoàn toàn biến mất, lại một lần nữa hóa thành tiểu thiếu niên lạnh như băng.
Tàng Vân Phong của hắn? Hoa Dao hơi hơi mỉm cười, chỉ cảm thấy tiểu tử gọi là Quân Tà này thủ đoạn rất lợi hại, lặng yên không một tiếng động đã thay đổi chủ nhân của Tàng Vân Phong. Nghĩ đến với năng lực của nàng, nói ra muốn tiêu diệt Khuynh Vân Tông, chỉ sợ là thật sự có thể làm được.
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Hai gã đệ tử Tàng Vân Phong đang canh giữ ở bên ngoài gác mái, nhàn tản dựa vào ngoài cửa. Bỗng nhiên cửa phòng đang đóng chặt bị người mở ra, hai người lập tức đứng thẳng người lên.
Cửa được mở ra, “Kha Tàng Cúc” đi ra từ phía sau với gương mặt xấu xí âm trầm. Hai gã đệ tử vội vàng cúi đầu thỉnh an, nhưng khi bọn hắn chú ý tới hai thân ảnh phía sau Kha Tàng Cúc, lại ngây ngẩn cả người.
Hai người này không phải một canh giờ trước đã bị ném vào gác mái giống như dê béo hay sao? Như thế nào hiện giờ vẫn êm đẹp đi ra từ gác mái?
Phải biết rằng, phàm là “dê béo” đã bị ném vào trong gác mái, sẽ không thể sống mà đi ra, chỉ có sau khi chết, mới có thể bị người nâng ra từ tầng hầm ngầm, thi thể sẽ được chôn nơi dược phố.
Nhưng hôm nay nhưng thật sự rất kỳ quái!
Ánh mắt hai gã đệ tử nghi hoặc khiến “Kha Tàng Cúc” rất không vui, hắn nheo mắt lại, lạnh lùng trừng mắt hai gã đệ tử kia, âm trầm nói: “Còn nhìn tiếp, ta sẽ đào đôi mắt hai người các ngươi ra.”
Hai gã đệ tử kia, lập tức giật mình một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt tìm kiếm, không dám tiếp tục xen vào việc người khác.
Kha trưởng lão hỉ nộ bất thường, giết người không chớp mắt, nếu như thật sự khiến hắn giận thật, ngay cả khi bọn họ là đệ tử chính phái của Tàng Vân Phong, cũng chỉ có một con đường chết.
Sau khi hai gã đệ tử nhiều chuyện nhận ra vị trí của mình, “Kha Tàng Cúc” lập tức banh mặt, mang theo hai người Kiều Sở và Quân Vô Tà đi ra từ trong lầu các, lúc gần đi, hắn còn ném lại một câu cho hai người kia.
“Xuống tầng hầm ngầm xử lý, đem làm phân bón cho hoa.”
Hoa Dao mang theo Kiều Sở cùng Quân Vô Tà đi tới chỗ ở của Kha Tàng Cúc, dọc theo đường đi gặp được không ít đệ tử Tàng Vân Phong, nhìn thấy Hoa Dao đều tất cung tất kính. Nơi nào có ở đệ tử cao ngạo đắc ý? Một đám đều hận không thể kẹp chặt cái đuôi làm người, nịnh nọt không thể chịu được. Tuy nhiên, thời điểm bọn họ nhìn thấy Quân Vô Tà và Kiều Sở đi theo phía sau”Kha trưởng lão”, biểu tình đều thập phần tinh tế.
Quân Vô Tà và Kiều Sở sáng sớm đã cùng nhau trình diễn tiết mục té xỉu ở trong sân, các đệ tử chính phái của Tàng Vân Phong cơ hồ đều nhận ra được hai gương mặt này. Bọn họ vốn tưởng rằng đời này, hai khuôn mặt này sẽ không xuất hiện ở trước mắt bọn họ nữa, nhưng nào hiểu được, vừa mới qua hơn một canh giờ (2h), hai thiếu niên này chẳng những tung tăng nhảy nhót xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hơn nữa còn đi theo bên người Kha trưởng lão!!
Phải biết rằng, mặc dù những đệ tử này trên đành nghĩa là đệ tử của Kha Tàng Cúc, nhưng trong toàn bộ Tàng Vân Phong, cũng không có ai dám lởn vởn ở quanh người Kha trưởng lão.
Tính tình Kha trưởng lão rất cổ quái, đều rất có tiếng trong Khuynh Vân Tông, ngoại trừ mỗi ngày thỉnh thoảng xuất hiện một khoảng thời gian ngắn ở trước mặt các đệ tử ra, những thời điểm khác, Kha trưởng lão ghét nhất là đệ tử tiến đến bên người hắn.
Càng đừng nói tới ở Tàng Vân Phong, đi theo hắn di chuyển nơi nơi.
Hai tiểu tử này rốt cuộc đã rót cho Kha trưởng lão rót dược mê hồn gì? Ngay cả khi không bị mang đi làm phân bón hoa, ngược lại còn nguyên vẹn hoàn hảo đi ra từ tầng hầm ngầm?
Loại chuyện này, chưa bao giờ phát sinh ở Tàng Vân Phong!
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của chúng đệ tử, Hoa Dao mang theo Kiều Sở và Quân Vô Tà, nghênh ngang đi vào sân Kha Tàng Cúc cư trú.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Nơi ở của Kha Tàng Cúc thập phần rộng mở, trong phòng bài trí càng hết sức xa hoa. Phóng nhãn ra toàn bộ Khuynh Vân Tông, có thể so sánh sân của hắn càng hoa lệ nhất, chỉ sợ hơn cả phòng tông chủ Tần Nhạc.
Ở trong sân, vài tên người hầu ăn mặc trường bào màu xám đang cúi đầu quét tước mặt đất. Đối với đám người Hoa Dao đi đến, không có bất luận phát hiện gì, cho đến khi bọn họ đi tới trước mặt những người hầu đó, những người đó mới ngẩng đầu lên.
Vừa nhấc đầu lên, lại khiến Kiều Sở hơi sửng sốt.
Mặt của những người đó, căn bản không thể xưng là mặt, bởi vì ngoại trừ mắt và miệng của họ, không có gì khác có thể được phân biệt với khuôn mặt. Toàn bộ khuôn mặt giống như đã bị lửa đốt qua, da thịt vặn vẹo rối rắm ở bên nhau, không có một khối da hoàn hảo. Đôi môi đã bị người cắt đi, hơn nửa mồm đều bị khâu lại với nhau, chỉ để lại một chút khe hở. Lỗ tai và mũi bọn họ đều đã bị tiêu diệt, toàn bộ đầu, không có bất luận lồi lõm gì, giống như một khối thịt sau khi bị đốt cháy co lại giống như quả bóng.
Nếu như nói khuôn mặt Kha Tàng Cúc có thể xưng xấu xí, vậy thì khuôn mặt những người hầu đó, thậm chí có thể nói là buồn nôn.
“Những người này......” Kiều Sở bị đám người hầu, người không ra người quỷ không ra quỷ trước mắt làm cho hoảng sợ.
“Họ đều đã từng là đệ tử Tàng Vân Phong, bởi vì đắc tội với Kha Tàng Cúc, bị bắt vào trong sân hắn, trở thành tôi tớ của hắn.” Giọng nói của Hoa Dao lại lần nữa khôi phục âm thanh thoải thái của thiếu niên mới lớn.
“Bọn họ không thể nghe được, cũng nói không nên lời. Cho nên không cần lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ điều gì. Ở trong mắt bọn họ, ta chính là Kha Tàng Cúc.” Hoa Dao phiết phiết phiến môi.
Quân Vô Tà nhìn gương mặt những người đó, không thể tìm thấy bất luận sinh khí gì. Những lời đối thoại giữa Kiều Sở và Hoa Dao, phảng phất như không rơi vào trong tai bọn họ, bọn họ chỉ mở to cặp đôi mắt chết lặng, nhìn Hoa Dao, một bộ dáng khiếp đảm như chim sợ cành cong. Nỗi sợ hãi của bọn họ đối Kha Tàng Cúc, rõ ràng như vậy.
Chương 294: Thay thế (3)
“Kha Tàng Cúc, thật sự là chết vẫn chưa hết tội.” Kiều Sở cảm thán nói.
Ba người vào phòng, Hoa Dao từ trong ngăn tủ của Kha Tàng Cúc, tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay. Quần áo Kha Tàng Cúc đều có màu tối, đổi lấy đổi đi, cũng không có một kiện phù hợp với khẩu vị của mình.
Ở thư phòng Kha Tàng Cúc, bày các loại thư tịch y dược, nhìn từ trình độ tổn hại của sách, có thể thấy Kha Tàng Cúc hẳn là thường xuyên lật xem. Trong đó, cũ nát nhất là mấy quyển thư tịch viết về độc dược, Quân Vô Tà tùy tay lật lật, lập tức ném vào một góc.
“Hoa ca còn có bản lĩnh thay đổi giọng nói, ta thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy.” Kiều Sở ngồi xuống ghế dựa một bên, lúc vừa mới nghe thấy Hoa Dao mở miệng, giọng nói kia giống như đúc giọng của Kha Tàng Cúc.
Hoa Dao không để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía Quân Vô Tà và nói: “Kế tiếp ngươi muốn làm gì?”
Mục đích của Quân Vô Tà không có xung đột với mục đích của bọn họ, nhưng cũng không giống nhau.
“Chi bằng hãy nói trước xem, các ngươi muốn làm gì?.” Quân Vô Tà ung dung thong thả ngồi xuống một bên. Hợp tác với Hoa Dao và Kiều Sở trước mắt còn xem như thuận lợi.
Hoa Dao và Kiều Sở nhìn nhau, cuối cùng Hoa Dao mở miệng nói: “Chúng ta cần tìm một tấm bản đồ.”
Quân Vô Tà hơi nhướng mày.
“Tấm bản đồ kia, ngay từ đầu ta đã hoài nghi nó nằm ở trên tay Kha Tàng Cúc, cho nên ta mới dùng thân phận đệ tử tiến vào Tàng Vân Phong. Nhưng ta vừa mới tới trong viện này tìm một phen, cũng không phát hiện ra vật kia. Nếu như ta đoán không sai, tấm bản đồ hiện giờ hẳn là đã ở trong tay Tần Nhạc.” Hoa Dao nói.
“Ta giết người, các ngươi lấy đồ.” Quân Vô Tà tùy ý nói.
“.........” Kiều Sở không thể nói nên lời. Vị này có thể không cần dùng khẩu khí vân đạm phong kinh như vậy hay không, thảo luận sự tình giết người cướp của?
Thật sự quá bình tĩnh!
“Ngươi chuẩn bị khi nào động thủ?” Hoa Dao nói.
“Không vội, ta muốn chính là toàn bộ Khuynh Vân Tông.” Quân Vô Tà hơi rũ xuống mi mắt, nàng cũng không vội vã xuống tay. Rốt cuộc, Khuynh Vân Tông khổng lồ như thế, thậm chí là nàng, muốn hủy diệt nơi này ở trong khoảnh khắc, cũng là sự tình không hề đơn giản. Giết Tần Nhạc không khó, giết trưởng lão cũng không khó, khó nhất là trong cùng thời gian đưa toàn bộ người Khuynh Vân Tông xuống địa ngục.
....Edit & Dịch: Emily Ton....
Đệ tử trong ngoài Khuynh Vân Tông cộng số lượng lại phải chừng hơn một ngàn người, lại phân bố rải rác ở các nơi trên Vân Sơn, trên mỗi 12 đỉnh núi còn có một đám đệ tử tọa trấn. Nếu như chọc thẳng vào tổ ong, diệt Tần Nhạc, những trưởng lão trên núi khác một khi phát hiện ra, Quân Vô Tà muốn toàn thân rút lui sẽ không đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, nàng cũng không tính toán sẽ buông tha bọn họ.
Nói nàng nhẫn tâm cũng được, ác độc cũng thế.
Đệ tử Khuynh Vân Tông ở trong mắt nàng căn bản không được xem là người vô tội.
Tần Ngữ Yên chỉ vì trấn Hồn Ngọc đã không tiếc muốn huỷ diệt toàn bộ Thích Quốc, khi đó nàng ta có từng nghĩ tới mấy trăm vạn bá tánh Thích Quốc đó cũng là người vô tội hay không?
Đối với Quân Vô Tà, chỉ cần dám động tới người gia gia và tiểu thúc của nàng, nhất định phải chết. Mà nàng muốn trả thù, không chỉ chủ mưu, ngay cả gia quyến, nàng đều sẽ không bỏ qua một người!
Muốn hủy diệt cả Khuynh Vân Tông ở trong khoảnh khắc, Quân Vô Tà còn cần thời gian nhất định để làm chuẩn bị.
“Quan hệ giữa Kha Tàng Cúc và Tần Nhạc thực sự rất đặc biệt, ta có này vẻ ngoài thế này, có lẽ có thể thu thập được một số tin tức trọng yếu.” Hoa Dao đối tình huống hiện tại thập phần vừa lòng. Nếu không có Quân Vô Tà, hắn tuyệt đối không thể nào giả dạng thành bộ dáng Kha Tàng Cúc. Giết Kha Tàng Cúc đối hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không cách nào khiến mình có thể thay thế hắn ta. Tuy nhiên, Quân Vô Tà đã giúp hắn giải quyết một vấn đề rất lớn.
“Nếu như ngươi còn cần gì, cứ việc mở miệng, chỉ cần chúng ta có thể làm được, sẽ dốc toàn lực để làm.” Hoa Dao nói.
Chương 295: Thay thế (4)
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, nàng thích hợp tác cùng người thông minh.
“Tần Nhạc rất tín nhiệm đối Kha Tàng Cúc, hơn nữa cho hắn quyền hạn lớn nhất, Kha Tàng Cúc yêu độc đến mức ám ảnh, nếu như hắn yêu cầu lựa chọn đệ tử từ những ngọn núi khác tới giúp đỡ, Tần Nhạc sẽ không cự tuyệt.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng.
Ánh mắt Hoa Dao hơi sáng ngời, “Hiện tại ta xác định, ngươi thật tình muốn khiến Khuynh Vân Tông diệt môn.”
Quân Vô Tà hơi nhướng mày. Kiều Sở nhìn nhìn Quân Vô Tà, lại nhìn nhìn Hoa Dao, tỏ vẻ bản thân mình...... thật tình nghe không hiểu hai người kia đang nói điều gì!
“Chờ đã, chờ đã!” Kiều Sở đột nhiên mở miệng, “Các ngươi có thể nói trắng điểm chính hay không, chiếu cố kẻ có đầu óc không đủ thông minh này một chút?” Được thôi, hắn cần phải thừa nhận, hắn thật tình không có tâm tư kín đáo như tiểu Tà Tử và Hoa ca như vậy, nghe xong nửa ngày cũng không hiểu được những bí hiểm mà hai người này đang trao đổi.
“Ngươi rốt cuộc ý thức được, đầu óc ngươi tương đối ngu xuẩn?” Hoa Dao nhướng mày nói.
“Ngươi cho là mọi người đều giống như ngươi và tiểu Tà Tử hay sao, nói ngàn chữ giống như đánh đố người và mong người khác hiểu?.” Kiều Sở hừ hừ nói.
Hoa Dao thở dài, nhẫn nại giải thích: “Quân Tà muốn phân hoá Khuynh Vân Tông, Tần Nhạc thường âm thầm mặc kệ Kha Tàng Cúc phóng túng. Điểm này có thể nhìn ra khi Kha Tàng Cúc có thể tùy ý cướp đoạt đệ tử Mộ Thần đã nhìn trúng. Tuy nhiên, mặc dù Kha Tàng Cúc cuồng ngạo, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, hắn có thể chèn ép Nhiếp Vân Phong, nhưng đối những đỉnh núi khác lại thập phần đúng mực. Cũng bởi vì như thế, những trưởng lão khác mới mở một mắt nhắm một mắt đối cách làm của Kha Tàng Cúc. Nhưng, nếu Kha Tàng Cúc đột nhiên không thức thời như vậy, bắt đầu lợi dụng sự dung túng của Tần Nhạc đối hắn, bắt đầu đi gõ mặt các trưởng lão khác, phỏng chừng những trưởng lão khác cũng sẽ không nén giận tốt như vậy.”
Kiều Sở bừng tỉnh đại ngộ, “Ý của tiểu Tà Tử, các trưởng lão Khuynh Vân Tông đều biết Kha Tàng Cúc muốn người để làm gì, hắn công khai chạy tới đoạt đệ tử người khác như vậy, mục đích chính là thí nghiệm độc dược. Điều này sẽ khiến cho những trưởng lão khác bất mãn, đúng hay không?” Hắn nhưng xem như minh bạch vì sao lại thế này.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Đệ tử của mình, bị người mạnh mẽ cướp đi, làm sư phụ nhưng ngay cả đệ tử cũng không bảo vệ được, điều này cũng giống như tát vào mặt những vị trưởng lão kia. Cho dù tính tình tốt bao nhiêu, chỉ sợ cũng nhẫn không nổi. Nếu như Tần Nhạc chỉ thiên bị một mình Tàng Vân Phong, tất sẽ khiến mấy đình núi khác cảm thấy bất công và phản ứng lại. Khuynh Vân Tông lúc ấy sẽ không còn hài hoà giống như trước đây nữa.”
Quân Vô Tà hơi buông đôi mắt xuống, che dấu sự lạnh lẽo ở nơi đáy mắt.
Khơi mào mâu thuẫn giữa tông chủ Khuynh Vân Tông và các trưởng lão, chỉ là món khai vị. Thứ nàng muốn không chỉ là nội loạn trong Khuynh Vân Tông.
“Các ngươi làm thế nào để biết, Tần Nhạc sẽ để yên cho Kha Tàng Cúc xằng bậy? Hắn không phải ngốc tử, sẽ không nhìn không ra hành động này của Kha Tàng Cúc sẽ khiến những khác trưởng lão khác bất mãn hay sao?.” Kiều Sở nói.
“Hắn sẽ.” Quân Vô Tà nhàn nhạt mở miệng, người khác có lẽ không hiểu được nội tình, nhưng Bạch Vân Tiên thân là đệ tử thân truyền của Tần Nhạc, lại biết rất nhiều sự tình giữa Tần Nhạc và Kha Tàng Cúc không muốn người biết đến.
“Hắn nếu không mặc kệ, Kha Tàng Cúc sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.”
“Có ý gì?” Kiều Sở tò mò truy vấn, ngay cả Hoa Dao cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Tần Nhạc sở dĩ có thể trở thành tông chủ Khuynh Vân Tông, hoàn toàn dựa vào độc của Kha Tàng Cúc. Nếu năm đó không có Kha Tàng Cúc giúp hắn độc hại tông chủ đời trước, hiện tại Khuynh Vân Tông là của Mộ Thần.” Quân Vô Tà nửa híp mắt, đáy mắt lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Tông chủ đại tông môn đệ nhất thiên hạ, đã mưu hại sư phụ, cướp vị trí tông chủ. Tội danh bực này, chỉ sợ ngay cả Tần Nhạc, cũng không có can đảm thừa nhận.
Chương 296: Thay thế (5)
Năm đó Kha Tàng Cúc trợ giúp Tần Nhạc cướp đoạt Khuynh Vân Tông, tất nhiên sẽ để lại một tay chuẩn bị, nhằm ngăn chặn Tần Nhạc qua cầu rút ván. Hắn nắm mệnh môn Tần Nhạc, Tần Nhạc không thể không đối hắn nói gì nghe nấy. Dưới hạn độ khoan dung lớn nhất, Kha Tàng Cúc đã làm ra đủ loại vạn ác, hắn sợ chính là Kha Tàng Cúc sẽ hắn đẩy hắn vào nơi vạn kiếp bất phục.
Bí mật này, là do Bạch Vân Tiên trong một lần vô tình nghe được Tần Nhạc đấu khẩu với Kha Tàng Cúc. Quân Vô Tà vốn không tính toán lợi dụng điểm này, nhưng chưa từng nghĩ tới, Kha Tàng Cúc cư nhiên sẽ tự tìm đường chết, mang sát thần là nàng vào Tàng Vân Phong, điều này không thể trách nàng được.
Nếu đã chọn con đường này, Quân Vô Tà tự nhiên muốn tận dụng hết thảy để tính kế.
Bí ẩn bên trong Khuynh Vân Tông, khiến Hoa Dao và Kiều Sở rất khiếp sợ. Mặc dù bọn họ đều biết Tần Nhạc trở thành tông chủ Khuynh Vân Tông, có khả năng đã dùng thủ đoạn nào đó mà không ai nhận ra. Nhưng không ngờ, hắn thật sự đã làm ra việc khi sư diệt tổ bậc này!
Thế gian này, người sở trơ trẽn nhất, chính là mưu hại sư phụ mình.
Nếu như việc này bị truyền đi ra ngoài, đừng nói Tần Nhạc là tông chủ, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị thế nhân mắng mỏ đến nỗi cửa cũng ra không được.
“Khó trách ngươi chắc chắn như thế, có điều này, không sợ Tần Nhạc không phải.” Kiều Sở thật sự muốn vỗ tay cho Quân Vô Tà, tiểu tử này đánh từ nơi nào mà biết được sự thật kinh người như vậy, thật sự có thể nắm chặt Tần Nhạc.
Quân Vô Tà tiếp tục nói: “Chứng cứ hại chết tông chủ tiền nhiệm mà Kha Tàng Cúc giữ lại năm đó, Tần Nhạc vẫn luôn muốn tìm kiếm, nhưng vẫn chưa từng tìm được. Mặc dù chúng ta không biết vật kia ở đâu, nhưng không ngại dùng thông tin này để áp chế hắn.”
Chứng cứ có hay không cũng không quan trọng, cho dù bọn họ tìm không thấy, Tần Nhạc cũng chỉ có thể thành thành thật thật chấp nhận chịu áp chế, hắn cũng không biết được, Kha Tàng Cúc đã bị người thay thế.
Hoa Dao gật đầu, minh bạch ý của Quân Vô Tà.
“Vậy sẽ nghe ngươi an bài, trước hết khiến Khuynh Vân Tông loạn một đoàn!”
Dưới sự hỗn loạn, bọn họ mới có thể có cơ hội thừa nước đục thả câu, chờ đến khi Quân Vô Tà huỷ diệt Khuynh Vân Tông, bọn họ có thể dễ dàng lật Khuynh Vân Tông từ đáy lên trời, không sợ không tìm thấy bản đồ bọn họ muốn.
Hơn nữa, bằng vào mối quan hệ giữa Kha Tàng Cúc và Tần Nhạc, trong khi nói chuyện gian hỏi ra tin tức tấm bản đồ, có thể còn nhanh hơn nhiều so với việc chính bọn họ nghĩ cách tìm kiếm khắp nơi.
Không thể không nói, Nhị Kiều đã tìm về vị tiểu thiếu niên này, thật sự đã giúp bọn họ một đại ân!
Bất luận nàng có thể luyện chế ra đan dược bọn họ yêu cầu hay không, bọn họ đều nợ nàng một thiên đại nhân tình!
Như vậy, quyết định điên đảo thiên hạ đệ nhất đại tông môn, ngay tại trong gian thư phòng này, đã được thoả thuận. Mãi cho đến ngày sau, khi Khuynh Vân Tông đã bị hủy diệt, cũng không ai hiểu được, trận tai họa này, lần đầu tiên đã được lan tràn từ chính bên trong Khuynh Vân Tông.
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Ngoài cửa phòng, Dạ Sát vẫn luôn ẩn giấu ở trong bóng đêm, nghe không để lọt một chữ nào ra khỏi tai khi ba người đối thoại, hắn càng nghe càng thêm cảm thán.
Tâm cơ của đại tiểu thư quả nhiên không phải người bình thường có khả năng so. Nàng vừa mới đến Khuynh Vân Tông bao lâu? Sự tình phát triển đều khác với kế hoạch ban đầu của nàng, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, sau khi tình huống thay đổi, nàng đã tạo ra một kế hoạch hoàn toàn mới. Chỉ nghe ở bên ngoài thôi, nhưng Dạ Sát đã cảm thấy Khuynh Vân Tông lần này xem như xong đời!
Trêu chọc tới đại tiểu thư, chỉ có thể nói là Khuynh Vân Tông đã tự tìm đường chết, chẳng thể trách người khác.
Chính những sự tình thương thiên hại lí của Kha Tàng Cúc, cũng đã là thiên lí bất dung.
Tước gia còn bảo hắn âm thầm bảo hộ an toàn cho đại tiểu thư, nhưng theo những gì hắn đã chứng kiến, đại tiểu thư nơi nào cần người khác bảo hộ. Ngay một tay bản lĩnh thi độc xuất thần nhập hóa và tâm tư kín đáo của nàng, cũng đủ khiến Khuynh Vân Tông ra rìa.