Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 102: Chương 102: Thu lưới




Chương 322: Thu lưới (1)

Rất nhanh, trong Khuynh Vân Tông lập tức lan truyền một tin tức, Kha Tàng Cúc tới Nhiếp Vân Phong mạnh mẽ mang một đệ tử rời đi, mà chưởng quản Nhiếp Vân Phong là Mộ Thần đơn thương độc mã xông vào Tàng Vân Phong cứu người. Kết quả, sau khi trở về cả người lập tức không khoẻ, sốt cao không khỏi, ngay cả Tần Nhạc cũng ra mặt trị liệu, nhưng vẫn nằm ở trên giường ba ngày không thể xuống giường, cả người đều trở nên tiều tụy.

Từ sau khi quay về từ Tàng Vân Phong lập tức biến thành tình trạng thế này, những trưởng lão khác lập tức hiểu được nguyên do. Đó còn không phải Kha Tàng Cúc am hiểu độc dược khó lòng phòng bị? Mộ Thần và Kha Tàng Cúc bất hòa đã lâu, Mộ Thần có thể mang đệ tử của mình về từ Nhiếp Vân Phong, nhất định đã bị Kha Tàng Cúc gây khó dễ mọi bề. Chỉ sợ căn bệnh này của Mộ Thần vốn là do Kha Tàng Cúc đã hạ độc với hắn mà thành!

Các trưởng lão vốn còn đang tò mò, ngày đó Mộ Thần làm thế nào có thể mang đệ tử về, nháy mắt liền quay về khẩu vị cũ.

Mà chuyện này, cũng khiến bất mãn trong lòng các trưởng lão đối Kha Tàng Cúc tăng lên tới đỉnh điểm!

Mặc dù Kha Tàng Cúc bất hoà với Mộ Thần, nhưng Mộ Thần dù nói thế nào cũng là một vị trưởng lão, địa vị tương đương với Kha Tàng Cúc, Kha Tàng Cúc dám hạ độc không lưu tình chút nào đối Mộ Thần, đây căn bản là không để vào mắt những trưởng lão khác!

Ngay cả những trưởng lão không có thù hận gì với Kha Tàng Cúc, cũng bởi vì chuyện này mà cảm thấy bị uy hiếp.

Kha Tàng Cúc dám hạ độc đối với Mộ Thần, đảm bảo sau này cũng dám đối phó với bọn họ như vậy. Hiện tại dám đoạt đệ tử trước mặt bọn họ, sau này sẽ làm gì hơn?

Những trưởng lão tưởng tượng về sự hỗn loạn và sợ hãi đã lan rộng trước đó, các đệ tử của mình sa sút tinh thần và ánh mắt thất vọng, lập tức hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi đối Kha Tàng Cúc.

Cũng có trưởng lão muốn tìm hiểu Mộ Thần đã gặp phải điều gì ở nơi Kha Tàng Cúc ngày đó, cố ý mang đồ bồi bổ tới, vẻ mặt giả bộ quan tâm đến Nhiếp Vân Phong để gặp Mộ Thần.

Kết quả là Mộ Thần lại mang vẻ mặt đáng thương, thờ ơ nói câu: “Kha trưởng lão nắm giữ tín nhiệm của tông chủ, ta bất quá là một trưởng lão hữu danh vô thực. Hắn đoạt đệ tử của ta, hoặc làm điều gì với ta, ta đều chỉ có thể chịu đựng và chấp nhận. Sau lưng hắn chính là tông chủ, ta có thể làm gì đây? Chỉ có thể chờ chết mà thôi.”

Những lời nói thê thảm bi tráng, khiến người có cảm giác tuyệt vọng rất sâu sắc.

Đồng thời, cũng đưa ra một vấn đề khác. Hiện giờ chỉ là Mộ Thần gặp nạn, nhưng nếu sau này Kha Tàng Cúc càng ngày càng thêm càn rỡ, ai dám đảm bảo tai họa này sẽ không rơi đến trên đầu bọn họ?

Đến lúc đó, chẳng lẽ bọn họ cũng phải giống như Mộ Thần, ngồi chờ chết, mặc kệ để Kha Tàng Cúc khi dễ hay sao?

Không thể!

Tuyệt đối không thể!

Báo động đã kéo vang trong lòng tất cả các vị trưởng lão. Những trưởng lão vốn thờ ơ với việc này, sau những tin đồn này cũng cảm thấy được nguy cơ.

Trong khoảng thời gian ngắn, hỗn loạn vừa mới yên ổn được mấy ngày lại bùng nổ một lần nữa, mà cường độ bùng nổ lúc này, thậm chí càng đáng sợ hơn so với những lần trước.

Ngay cả Tần Nhạc cũng có chút đứng ngồi không yên, thường xuyên phái người chạy tới Tàng Vân Phong nhân tiện nhắn “Kha Tàng Cúc”, để hắn một vừa hai phải, chớ khuấy động thêm bất kỳ thị phi nào nữa.

Nhưng “Kha Tàng Cúc” đã thay đổi người, nơi nào sẽ quan tâm tới lời cảnh cáo của Tần Nhạc.

Chưa đầy hai ngày, trên những cánh cổng lớn dẫn lên các núi, xuất hiện từng cặp thi thể đã bị rách nát tung toé. Những thi thể đó, đúng là những đệ tử lúc trước bị “Kha Tàng Cúc” mang về Tàng Vân Phong.

Thời gian ngắn ngủn nửa ngày, toàn bộ Khuynh Vân Tông lập tức nổ tung nồi!

Những trưởng lão khi nhìn thấy những thi thể đệ tử của mình tàn khuyết không được đầy đủ, mặt mũi đều trở nên trắng bệch!

“Kha Tàng Cúc, ngươi là đồ vương bát đản! Ta...... sẽ không ở cùng chiến tuyến với ngươi!” Những lời nguyền rủa như muốn bùng nổ cùng lúc từ trong miệng các vị trưởng lão Khuynh Vân Tông!

Chương 323: Thu lưới (2)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Trong Tàng Vân Phong, Kiều Sở ngồi dựa ở trên ghế, bắt chéo hai chân, nhìn Quân Vô Tà đang vuốt ve bộ lông của mèo đen, trong ánh mắt tràn ngập thú vị. “Tiểu Tà Tử, ngươi thật sự quá ác liệt, còn đem những thi thể đó ném dưới các đỉnh núi. Nếu như những trưởng lão đó nhìn thấy được, không tức chết mới là chuyện lạ.”

Không lâu sau khi các đệ tử bị người giáp mặt cướp đi, những đệ tử bị cướp đi đó liền biến thành người chết, còn bị ném ở dưới chân núi. Càng khiến cho người hộc máu chính là, Quân Vô Tà còn thả một phong thư ký tên “Kha Tàng Cúc” ở trên từng thi thể đó.

Trong thư chỉ có mấy chữ —— “Đệ tử đã được trả về đúng chỗ, sau này sẽ tuyển tiếp!”

Mấy chữ này, muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu khiêu khích cũng có bấy nhiêu, đừng nói trong lòng những trưởng lão đó vốn dĩ đã bùng nổ vì tức giận rồi, ngay cả Kiều Sở sau khi đọc được những lời này cũng thiếu chút nữa hộc máu!

Quả thật là thiếu đạo đức! Đã tàn phá thi thể nhân gia đến tình trạng thảm hại như thế, còn không biết xấu hổ nói “đã trả về đúng chỗ”, còn có “sau này sẽ tuyển tiếp“...... Đây không phải là đang buộc những lão bất tử đó bùng nổ hay sao!

“Những người đó là trừng phạt đúng tội.” Quân Vô Tà nhẹ nhàng mở miệng. Ngoại trừ Nhiếp Vân Phong, đệ tử nội môn Khuynh Vân Tông đều không có một thứ nào tốt. Những thôn xóm dưới chân núi đó biến mất, những thôn dân đó mất tích, đều do những người này tạo thành. Càng thêm phát rồ chính là, thông qua đệ tử Tàng Vân Phong, Quân Vô Tà bọn họ biết được, năm đó tất cả nữ nhân trong thôn xóm, trước khi chết đều gặp vũ nhục kinh hoàng. Tất cả đều là sự tàn ác của bọn người được gọi là đệ tử nội môn Khuynh Vân Tông.

Trong kiếp trước của Quân Vô Tà gần như không có nhiều thứ để vui vẻ hay hận thù, nhưng duy nhất khiến nàng không thể chịu đựng được, chính là nhục nhã nữ nhân.

Ngay cả khi năm đó nàng vẫn đang ở trong tổ chức, nếu như có thành viên làm ra loại sự tình thế này, cho dù lãnh đạo tổ chức đã tự mình mở miệng, nàng cũng sẽ không ra tay cứu trị, chỉ dùng mắt lạnh nhìn những người đó chết đi trong thống khổ.

Bởi vậy, xuống tay đối những đệ tử đó, Quân Vô Tà căn bản không có chút mềm lòng nào.

Ông trời nếu như không thể trừng phạt bọn họ, vậy nàng sẵn lòng cho mượn một tay!

“Tắc tắc, ta đoán chừng sẽ không bao lâu nữa, những trưởng lão đó sẽ tới Tần Nhạc bên kia nháo sự. Đến lúc đó cũng là thời gian chúng ta nên thu lưới.” Kiều Sở sờ sờ cằm. Hắn đi theo Quân Vô Tà làm những việc này, thật sự rất mạo hiểm kích thích, thật sự rất khó tưởng tượng. Một tiểu gia hỏa ngày thường ngay cả lời nói đều lười nói, khi làm ra loại chuyện thế này lại chặt chẽ chu đáo như thế.

Hắn thật sự muốn bổ cái đầu nhỏ của Quân Vô Tà ra, nhìn xem bên trong chứa đựng cái gì.

“Mọi thứ đều đã sắp đặt xong?” Hoa Dao ở một bên dò hỏi. Hắn không phải là người không tim không phổi như vậy. Hắn biết tính nghiêm trọng của sự tình, nếu như không thể một kích đánh bại địch nhân, xui xẻo chính là bọn họ.

“Đã sớm sắp đặt xong! Sự tình do tiểu Tà Tử giao phó, ta sao có thể không tận tâm an bài.” Kiều Sở cười ha hả và đập mạnh vào bộ ngực.

“Không quá ba ngày, những trưởng lão đó chắc chắn sẽ hành động, chuẩn bị sẵn sàng cho Mộ Thần trước, ta không muốn có bất luận điều gì phát sinh ngoài ý muốn.” Quân Vô Tà ngẩng đầu. Đã chuẩn bị hơn một tháng, cũng nên là thời điểm thu lưới.

Những tội ác của Khuynh Vân Tông, nàng sẽ trả lại hết tất cả cho bọn họ.

Đã đi ra ngoài lâu như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên cảm giác nhớ nhà.

Gia gia, tiểu thúc...... Quân Vô Dược......

Đã đến lúc nàng cần phải trở về.

Chờ sau khi sự tình kết thúc, nàng muốn đi một chuyến về Lân Vương phủ trước, sau đó mới đi theo bọn Kiều Sở luyện chế đan dược.

“Được, buổi tối ta sẽ đi một chuyến tới Nhiếp Vân Phong. Ban ngày ta không dám đi! Hiện tại đệ tử Nhiếp Vân Phong đang tràn đầy oán hận đối Tàng Vân Phong.” Kiều Sở gãi gãi đầu, Quân Vô Tà hợp tác với Mộ Thần chỉ có bốn người bọn họ biết được, những đệ tử trong Nhiếp Vân Phong, vẫn còn đang nghĩ trưởng lão nhà mình bị ủy khuất rất lớn khi ở Tàng Vân Phong. Hiện giờ bọn họ nhìn thấy bất luận người nào của Tàng Vân Phong đều sẽ mang vẻ mặt căm hận, không do dự nhào lên đánh một trận.

Chương 324: Thu lưới (3)

Edit & Dịch: Emily Ton.

Càng buồn bực hơn chính là, ngay cả khi Kiều Sở bị đệ tử Nhiếp Vân Phong đánh, hắn cũng không thể đánh trả. Nếu không, với tính bao che cho đệ tử kia của Mộ Thần, không liều mạng với hắn mới là lạ!

Hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ một khắc khi mưa gió đến.

Quả nhiên, hai ngày sau, các trưởng lão tức muốn hộc máu rốt cuộc đứng ngồi không yên. Bọn họ tụ lại với nhau, cùng nhau chạy tới Thanh Vân Phong, tìm kiếm câu trả lời thoả đáng cho đệ tử nhà mình!

Bọn họ đều bị tát tới trên mặt, bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa, sau này cũng không có mặt mũi tiếp tục làm trưởng lão nữa.

Tất cả các trưởng lão Khuynh Vân Tông đều đã xuất động, ngay cả Mộ Thần còn chưa khỏi hẳn cũng bị kéo đi, chỉ để lại một mục tiêu duy nhất bị thảo phạt lần này là “Kha Tàng Cúc“.

Tần Nhạc đang ngồi ở trong đại điện Thanh Vân Phong, giờ này khắc này đầu óc đều muốn nổ tung.

Mười một vị trưởng lão Khuynh Vân Tông, ngoại trừ Khương Thần Thanh đã bỏ mạng không lâu trước đây, cùng với đầu sỏ gây nên tội Kha Tàng Cúc ra, toàn bộ đều đến trình diện!

Chín vị trưởng lão an vị ở hai sườn đại điện, một đám đều mang sắc mặt âm trầm gần như tích ra nước.

Thái Trác là người lớn tuổi nhất, làm trưởng lão lâu đời nhất, là người đầu tiên lên tiếng, sắc mặt tái nhợt đứng lên không vững.

“Tông chủ, Kha Tàng Cúc bụng dạ khó lường! Hắn nói phụng mệnh ngươi, mượn một số đệ tử từ các núi chúng ta tới hỗ trợ Tàng Vân Phong. Chúng ta đã miễn cưỡng đồng ý, vì rốt cuộc đây là ý của ngươi. Nhưng hắn đã làm gì? Những đệ tử đó bị hắn mang đi, hiện giờ đều chết thảm không nỡ nhìn, thậm chí thi thể còn bị vứt trước đại môn mỗi đỉnh núi chúng ta!”

Thái Trác thở dài nặng nề, giọng hơi nghẹn lại nói: “Những đệ tử đó đều do chúng ta tự mình bồi dưỡng nên! Hiện giờ lại bị Kha Tàng Cúc làm nhục đến chết như thế! Thi thể bọn họ không có một khối hoàn hảo! Cứ như vậy bị vứt bỏ ở trên núi. Bọn họ chính là đệ tử Khuynh Vân Tông chúng ta! Nhưng lại bị trưởng lão Khuynh Vân Tông giết chết! Điều này không phải rét lạnh trái tim những nhóm đệ tử khác hay sao?! Ghê tởm hơn chính là, Kha Tàng Cúc còn dám lưu lại thư từ, nói đã trả đệ tử về đúng chỗ, còn nói sau này muốn tiếp tục tiến đến chọn lựa đệ tử! Tông chủ! Thiên hạ nào có đạo lý khi dễ người như vậy!”

Tần Nhạc đỡ trán, huyệt Thái Dương bỗng nhiên đau đớn, đánh chết hắn, hắn cũng không nghĩ tới, Kha Tàng Cúc có thể làm ra những chuyện khác người như vậy.

Cũng khó trách những trưởng lão khác tức giận, chỉ cần những việc làm này của hắn, ngay cả Tần Nhạc cũng không nhịn nổi nữa.

Ngươi nói ngươi giết người thì cứ việc giết người, thật sự còn ném thi thể đến dưới những ngọn núi của các trưởng lão. Đây không phải là đang đánh vào mặt các trưởng lão hay sao?

Lúc trước Kha Tàng Cúc mang người đi, hắn còn có thể khuyên bảo, những đệ tử đó chỉ tới hỗ trợ Tàng Vân Phong, sẽ không có nguy hiểm gì. Cho dù đã chết, chỉ cần đừng để cho những trưởng lão đó tận mắt nhìn thấy thi thể, bọn họ đều có thể chết vô đối chứng.

Nhưng Kha Tàng Cúc đã làm gì vậy?!

Hắn rõ ràng là e sợ thiên hạ chưa đủ loạn!

Tìm tới cửa đánh vào mặt các vị trưởng lão!

Lần này, ngay cả Tần Nhạc cũng không biết nên che chắn cho hắn như thế nào. Loại tình huống trước mắt này, các trưởng lão đã giận tới cực điểm rồi. Tôn nghiêm và uy quyền của bọn họ đều đang bị khiêu khích, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu buông tay!

“Chuyện này, ta sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Đi! Mời Kha trưởng lão tới đây.” Tần Nhạc minh bạch, chuyện này nếu như hắn lại tiếp tục thiên vị, chỉ sợ những trưởng lão này sẽ sinh ra tâm phản nghịch. Hắn sẽ triệu hồi Kha Tàng Cúc tới đây, để tự hắn ta giải quyết hết thảy này!

Chỉ một lát sau, các đệ tử lập tức tiến đến Tàng Vân Phong, mời Kha Tàng Cúc tới đây.

Tuy nhiên, ngoại trừ bản thân Kha Tàng Cúc ra, hắn lại còn mang theo hai gã đệ tử đi cùng. Ba thân ảnh cứ như cây gai lớn, đứng thẳng ở bên ngoài đại điện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.