Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 33: Chương 33: Vả Mặt Lần Thứ Nhất




Chương 90: Vả Mặt Lần Thứ Nhất ( 1 )

Dược liệu để luyện chế đan dược của thế giới này, cùng kiếp trước của Quân Vô Tà thập phần tương tự. Ở chỗ này nàng tất nhiên không cách gì làm ra thuốc tây, nhưng là dược truyền thống lại có thể dễ như trở bàn tay. (ý ở đây là: thuốc Tây nàng không tạo ra được nhưng thuốc Bắc thì Ok)

Nhìn những thảo dược đó từng cái được xử lý, tiểu hắc miêu đong đưa cái đuôi, tổng cảm thấy hình ảnh trước mắt giống như đã từng quen biết.

Mười mấy năm qua trong quá khứ, không phải Quân Vô Tà chính là như thế này sao? Cả ngày ngốc tại trong phòng, chuyển những cái dược liệu không đếm được đó?

Trong thư phòng, Bạch Vân Tiên vẫn luôn mang một khuôn mặt lạnh, Mặc Huyền Phỉ cùng Mặc Thiển Uyên đấu võ mồm, kịch liệt không có gì tốt.

Ánh mặt trời dần phai, ánh nắng chiều bao phủ cả tòa hoàng thành, hoàng hôn dương quang, vì tòa cung điện xa hoa này phủ lên một tầng say mê lòng người.

“Đây là còn phải chờ tới khi nào?” Mặc Huyền Phỉ nhìn sắc trời ngoài cửa, kiên nhẫn dần biến mất.

Đã qua nửa ngày, Quân Vô Tà còn chưa xuất hiện, Mặc Huyền Phỉ hoài nghi Mặc Thiển Uyên vì bảo hộ Quân Vô Tà, đã âm thầm đem người giấu đi, hắn đứng dậy muốn tiến đến xem xét.

“Không có kiên nhẫn, Nhị đệ?” Mặc Thiển Uyên nhìn Mặc Huyền Phỉ, khóe môi treo lên cười lạnh.

Mặc Huyền Phỉ hiện giờ ỷ vào sau lưng Bạch Vân Tiên có Khuynh Vân Tông nên càng ngày càng quá phận, đã hoàn toàn đem địa vị Thái tử này của hắn trở thành không khí.

“Nơi này là Lâm Uyên Điện của hoàng huynh, hoàng huynh nếu muốn làm chút gì, chúng ta cũng không thể nào biết được, chỉ là hy vọng hoàng huynh không cần dùng kế tiểu nhân, cũng không phải đắc tội với Khuynh Vân Tông là tốt rồi.” Mặc Huyền Phỉ nói.

“Ôm góc váy nữ nhân, làm ngươi đắc ý như vậy?” Giọng nói lạnh lẽo của nữ nhân thình lình vang lên, thanh âm kia có chút non nớt, nhưng giống như nước đá xách ra tới.

Ngoài cửa, Quân Vô Tà lặng yên mà đứng, hoàng hôn sái lạc ở phía sau nàng, ở quanh thân nàng quanh quẩn vầng sáng nhàn nhạt, một thân bạch y in lại ánh sáng của hoàng hôn, có vẻ không rõ ràng như vậy. Miêu nhi màu đen ngoan ngoãn ghé vào đầu vai nàng, đen bắt mắt, đối ứng với bạch y, trong tay trắng nõn của thiếu nữ nắm bình sứ màu trắng, giống như từ trong mộng đi tới.

“Vô Tà.” Mặc Thiển Uyên theo bản năng đứng dậy, hoàng hôn buông xuống trên người Quân Vô Tà, mỹ lệ làm tầm mắt người không thể dời ra.

Một phần mỹ lệ này, đồng dạng ảnh hưởng tới trong lòng Mặc Huyền Phỉ, hắn khẽ run lên, Bạch Vân Tiên ngồi ở một bên chú ý tới phản ứng của Mặc Huyền Phỉ, khẽ cắn môi đỏ.Quân Vô Tà đạm nhiên đi vào trong phòng, đem bình sứ trắng trong tay đặt ở trên bàn, ôm tiểu hắc miêu ở một bên ngồi xuống.

“Bồi cho ngươi.” Quân Vô Tà không nhìn đến Mặc Huyền Phỉ, mà là nhìn về phía Bạch Vân Tiên.

Bạch Vân Tiên mày nhăn lại.

Mặc Huyền Phỉ hoảng hốt lấy lại tinh thần, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt Bạch Vân Tiên không vui nhìn lại đây, trong lòng cứng đờ, hắn lập tức hỏi.

“Đây là cái gì?”

“Ngọc Lộ Hoàn.” Quân Vô Tà nói.

“..........” Mặc Huyền Phỉ khóe miệng run rẩy, hắn cho rằng Quân Vô Tà đã bị Mặc Thiển Uyên giấu đi, không nghĩ tới nàng cư nhiên còn ở Lâm Uyên Điện, hơn nữa thế nhưng thật đúng là dám lấy ra một bình đan dược còn nói là Ngọc Lộ Hoàn.

“Quân Vô Tà, ngươi không cần ba hoa chích choè, thứ này là Ngọc Lộ Hoàn?” Đánh chết Mặc Huyền Phỉ, hắn cũng không tin, Quân Vô Tà thật sự sẽ luyện chế đan dược.

“Có phải hay không, Bạch Vân Tiên biết.” Quân Vô Tà lười cùng hắn giải thích, nếu không phải là hai người này chuyện bé xé ra to, nàng cũng không có hứng thú lãng phí thời gian.

Mặc Huyền Phỉ há miệng thở dốc, còn muốn nói cái gì, nhưng Bạch Vân Tiên đã đứng dậy, đem bình dược trên bàn cầm lên.

“Quân tiểu thư, ngươi dung túng Miêu nhi của ngươi hủy đi đan dược của ta là một chuyện, ta cũng không ngại, nhưng ngươi hiện giờ tùy tiện lấy vài thứ tới vũ nhục thanh danh của Khuynh Vân Tông ta, ta liền không thể mặc kệ.” Bạch Vân Tiên nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.

Chương 91: Vả Mặt Lần Thứ Nhất ( 2 )

“Không nói đến Ngọc Lộ Hoàn là bí phương bất truyền (phương pháp bí mật không truyền ra ngoài) của Khuynh Vân Tông ta, chỉ nói đến thời gian luyện chế, cũng không đúng. Muốn luyện chế thành Ngọc Lộ Hoàn, chậm thì yêu cầu dăm ba bữa, ngươi lấy nửa ngày này tới lừa gạt chúng ta, chẳng lẽ là xem ta như tiểu hài tử dễ lừa gạt?” Bạch Vân Tiên cười lạnh, nàng căn bản không tin cái chai này chính là Ngọc Lộ Hoàn.

Phương pháp luyện chế Ngọc Lộ Hoàn là độc hữu của Khuynh Vân Tông, người khác căn bản không biết Ngọc Lộ Hoàn yêu cầu luyện chế phải mất bao lâu, Quân Vô Tà muốn tùy tiện tìm chút đan dược để trong cái chai, lại dùng chút thời gian đi lừa gạt người, thật sự là đáng chê cười.

Chỉ là thời gian luyện chế này hoàn toàn không đúng!

“Mới vừa rồi, nếu như ngươi nhận sai, nói lời xin lỗi, ta sẽ không tính toán. Nhưng ngươi lấy hàng kém thay hàng tốt, bại hoại thanh danh Khuynh Vân Tông ta, việc này đã có thể không đơn giản như vậy. Nếu như mỗi người đều có thể tùy tiện này đó, nói là đồ vật của Khuynh Vân Tông ta, kia đem Khuynh Vân Tông chúng ta đặt ở chỗ nào?” Bạch Vân Tiên cười lạnh. Mặc Thiển Uyên nhìn lướt qua muốn mở miệng, lời nói của nàng, là muốn Mặc Thiển Uyên mở miệng.”Ba đến năm ngày?” Quân Vô Tà nâng mắt lên, nhìn Bạch Vân Tiên hùng hổ doạ người.

Bạch Vân Tiên cười lạnh.

“Không bằng ngươi nghiệm chứng rồi lại nói.”

Cùng với hao hết môi lưỡi giải thích, không bằng dùng sự thật chứng minh hết thảy.

“Không có cái tất yếu kia.” Bạch Vân Tiên hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn đem bình dược trong tay ném văng ra.

Mặc Thiển Uyên lập tức đứng dậy, con ngươi thâm thúy hiện lên kiên quyết, “Bạch cô nương cần gì phải võ đoán như thế, khúc chiết thị phi, chỉ cần nghiệm chứng một cái liền có thể biết được, hay là Bạch cô nương lo lắng, chính mình nhận không ra Ngọc Lộ Hoàn?” Tay của Mặc Thiển Uyên giấu ở trong tay áo âm thầm nắm lại, đối với lời nói của Bạch Vân Tiên về thời gian luyện chế Ngọc Lộ Hoàn, làm hắn trong lòng xáo trộn.

Nhưng khi Mặc Thiển Uyên nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Quân Vô Tà, tâm hắn vừa động lại không biết vì sao buông xuống.

Biểu tình của nàng vẫn như cũ, phảng phất cái gì cũng đều chưa từng phát sinh, càng không có hoảng loạn sau khi mưu kế bị chọc thủng.

Hắn nên tin nàng, Mặc Thiển Uyên nói như vậy với chính mình.

Đối với Quân Vô Tà là tín nhiệm vô điều kiện, Mặc Thiển Uyên ngăn trở Bạch Vân Tiên nói, thậm chí còn dùng miệng lưỡi nghi ngờ, bức Bạch Vân Tiên nghiệm chứng.

Không sai, là bức nàng.

“Thái Tử điện hạ, lời này của ngươi là có ý tứ gì?” Sắc mặt của Bạch Vân Tiên càng thêm khó coi.

“Đan dược của Khuynh Vân Tông tự nhiên lợi hại, nhưng ta tin tưởng lý lẽ của Khuynh Vân Tông là minh bạch, bất luận Vô Tà nàng có hay không luyện chế ra Ngọc Lộ Hoàn, Bạch cô nương đều hẳn là nên nghiệm chứng, nếu không chẳng phải là làm người hoài nghi Bạch cô nương là bởi vì không có cách chuẩn xác nghiệm chứng Ngọc Lộ Hoàn thật giả, mới nóng lòng tiêu hủy chứng cứ như vậy?” Mặc Thiển Uyên đưa ra quyết định, liền hoàn toàn quán triệt đi xuống.

Bạch Vân Tiên đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu như nàng không nghiệm chứng, chẳng phải là muốn để mọi người cho rằng sự thật đúng là theo như lời của Mặc Thiển Uyên?

“Thái Tử điện hạ đây là có tâm muốn bao che Quân Vô Tà? Một khi đã như vậy, ta đây liền như ngươi mong muốn, chỉ là nếu nghiệm ra thứ này là giả, như vậy Thái Tử điện hạ cũng giống như Quân Vô Tà, cố ý bôi nhọ Khuynh Vân Tông ta.” Bạch Vân Tiên lạnh lùng mở miệng.

“Có thể.” Mặc Thiển Uyên âm thầm cắn răng, hắn muốn đánh cuộc một phen.

Mặc Huyền Phỉ âm thầm cười lạnh, hắn không phải là không mở đường cho Mặc Thiển Uyên, mà đây là Mặc Thiển Uyên tự đưa chính mình tới cửa tìm chết.Bất luận Mặc Thiển Uyên có hay không quyền thế của Thái tử, hoàng đế cùng Mặc Huyền Phỉ vì thanh danh bên ngoài nhất định không thể tự mình động thủ, nhưng nếu là Mặc Thiển Uyên chọc tới Khuynh Vân Tông, như vậy không cần bọn họ ra tay, trực tiếp dựa vào danh tiếng của Khuynh Vân Tông, liền có thể áp chết Thái tử.

Mặc Thiển Uyên a Mặc Thiển Uyên, ngươi thật sự là ngu xuẩn không có thuốc chữa, vì một nữ nhân như vậy, cư nhiên dám bức bách Bạch Vân Tiên?

Chương 92: Vả Mặt Lần Thứ Nhất ( 3 )

Không ai tin tưởng Quân Vô Tà có thể thật sự làm ra Ngọc Lộ Hoàn, cho dù là nghiệm hay không nghiệm dược cũng không có gì khác nhau.

Quân Vô Tà nhìn Mặc Thiển Uyên, Bạch Vân Tiên nếu như không muốn nghiệm dược, nàng thật ra có biện pháp làm nàng ta nghiệm chứng, bất quá hiện giờ nếu Mặc Thiển Uyên ra tay, nàng cũng không cần lao lực.

Có Mặc Thiển Uyên cường ngạnh, Bạch Vân Tiên vì danh dự của Khuynh Vân Tông chỉ có thể nghiệm dược, nhưng nàng lại ngầm hận Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên, chưa từng có người nào dám cùng nàng nói chuyện như vậy.

Bạch Vân Tiên cười lạnh, mở bình dược ra.

Sau nháy mắt cái nắp bình được mở ra, một cổ thanh hương tràn ngập, mùi hương kia quen thuộc như vậy, cùng Ngọc Lộ Hoàn mới vừa rồi đánh rớt trên mặt đất giống nhau như đúc.

Bạch Vân Tiên trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

“Sao có thể......” Thân là đệ tử Khuynh Vân Tông, Bạch Vân Tiên luyện chế không thiếu Ngọc Lộ Hoàn, đối với khí vị của Ngọc Lộ Hoàn, tâm nàng có thể nói sớm đã chín rục.

Khí vị từ cái chai này vụt ra, thế nhưng cùng Ngọc Lộ Hoàn giống nhau như đúc?

Bạch Vân Tiên kinh ngạc, làm khuôn mặt của Mặc Huyền Phỉ đang ngồi chờ xem kịch vui cứng đờ, hắn căng người ngồi thẳng thân mình, đen mặt lại.

“Như thế nào?” Quân Vô Tà hơi nhướng mày, mang chén trà trên bàn thong thả ung dung uống.

“Chờ ta nghiệm qua lại nói.” Bạch Vân Tiên cắn chặt răng.

Viên thuốc bạch ngọc từ trong bình lăn xuống, cùng những viên trên mặt đất giống y như nhau, Bạch Vân Tiên đem những viên thuốc đó lăn qua lộn lại xem xét, càng xem càng kinh hãi.

Này rõ ràng cùng Ngọc Lộ Hoàn của Khuynh Vân Tông giống nhau như đúc!

“Tại sao lại như vậy......” đôi môi Bạch Vân Tiên khẽ run lên, căn bản không thể tin kết quả do chính mình nghiệm chứng.

Mặc Huyền Phỉ thấy ánh mắt của Bạch Vân Tiên tràn ngập khiếp sợ, trong lòng hắn chấn động, thình lình đứng dậy, ngấm ngầm hại người nói. “Cho dù bộ dáng hay khí vị giống nhau, thứ này chung quy là giả, Vân Tiên ngươi chớ có tức giận, Quân Vô Tà lừa gạt ngươi như thế, lại lấy loại đồ vật này bôi đen Khuynh Vân Tông, ta nhất định sẽ vì ngươi chủ trì công đạo.”

Tuyệt đối không thể để Bạch Vân Tiên thừa nhận mấy thứ này là Ngọc Lộ Hoàn!

Bạch Vân Tiên sửng sốt, nghe ra ý tứ trong lời nói của Mặc Huyền Phỉ, nàng lập tức tỉnh táo tinh thần.

Đúng vậy, Ngọc Lộ Hoàn là thật là giả, còn không phải đều là từ miệng nàng nói ra sao. Nếu nàng nói đây là giả, mặc dù là thật, cũng sẽ trở thành giả!

Lập tức, trên mặt Bạch Vân Tiên thu liễm khiếp sợ, lại lần nữa khôi phục cao lãnh (cao ngạo, lạnh lùng) ngày xưa.

“Quân tiểu thư, thứ này của ngươi căn bản không phải là Ngọc Lộ Hoàn của Khuynh Vân Tông ta.”

“Đệ tử của Khuynh Vân Tông, đức hạnh nguyên lai là như thế này.” Con ngươi của Quân Vô Tà lạnh băng đảo qua trên gương mặt đang cố trấn định của Bạch Vân Tiên.

Bạch Vân Tiên bị cặp mắt kia của nàng nhìn chằm chằm trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

“Nếu không phải là Ngọc Lộ Hoàn, vậy đó là cái gì?” Quân Vô Tà hơi nghiêng đầu, nhìn Bạch Vân Tiên.

“Chẳng qua là đồ vật lẫn lộn với hương liệu, ngay cả đan dược đều không được tính.” Bạch Vân Tiên cương cổ.

“Nga?” đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên một tia lạnh thấu xương.

“Quân tiểu thư, ngươi nếu là muốn lấy loại đồ vật vàng thau lẫn lộn này nói là đồ thật, không phải là quá khinh thường ta sao.” Bạch Vân Tiên nhìn Quân Vô Tà, đối phương không phản bác làm nàng cảm thấy sự tình đã đều đã ở trong lòng bàn tay nàng.

Quân Vô Tà chỉ là thong thả ung dung vuốt lông mèo đen, khi Bạch Vân Tiên đang muốn tiếp tục cưỡng từ đoạt lí thì nàng đột nhiên nói, “Ta đã gửi một lọ cho thánh thượng.”

Bạch Vân Tiên đứng dậy há miệng ra, hoàn toàn run rẩy.

Nàng ta nói cái gì!

“Hiện tại, hẳn là đã trải qua nghiệm chứng của các ngự y, đưa đến trên tay thánh thượng.” Quân Vô Tà giương mắt, nhìn khuôn mặt cứng đờ của Bạch Vân Tiên.

Đôi môi Bạch Vân Tiên run rẩy, thân ảnh có chút lay động.

Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ cũng hoàn toàn đen, hắn vạn lần không ngờ, Quân Vô Tà cư nhiên còn phòng bị một tay như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.