Edit & Dịch: Emily Ton.
Thật sự là một mưu kế rất thâm! Căn bản khiến người không thể nào phòng bị!
Tần Nhạc chỉ cảm thấy một búng máu tắc ở cổ họng, bị ba thiếu niên ngược đãi không hề có lực đánh trả, khuất nhục thế này, nháy mắt đánh nát lòng tự trọng của Tần Nhạc.
Loại sai lầm trí mạng này, lại chính do một tay hắn thúc đẩy.
Đừng nói các trưởng lão khác, hiện giờ ánh mắt tràn ngập oán hận kịch liệt bao nhiêu, ngay cả bản thân Tần Nhạc, cũng bị tức muốn chết.
Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, hắn có thể đoạt được vị trí tông chủ Khuynh Vân Tông, nhưng lại thua ở trong tay ba thiếu niên này!
Hơn nửa canh giờ nữa qua đi, tất cả đệ tử nội môn Khuynh Vân Tông đều phải chết, duy nhất may mắn còn tồn tại cũng chỉ có Nhiếp Vân Phong của Mộ Thần. Hiện tại bên trong đại điện, ba con Giới Linh đều đang chắn ở trước mắt mọi người. Bọn họ chắc chắn không có khả năng sống sót rời đi.
Đến lúc đó, toàn bộ Khuynh Vân Tông cũng chỉ còn lại một vị trưởng lão là Mộ Thần. Hắn nói cái gì thì chính là cái đó. Những khách nhân trong Vân Sơn căn bản sẽ không đoán được phát sinh hết thảy trên đỉnh núi, tất cả chân tướng đều sẽ bị vùi lấp, và Khuynh Vân Tông sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Tử vong chưa bao giờ tới gần như thế!
Một vị trưởng lão đột nhiên đứng lên, thần sắc sợ hãi nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Ta nguyện ý từ bỏ Khuynh Vân Tông, ta không làm trưởng lão này nữa! Cầu xin ngươi, buông tha ta. Ta bảo đảm sẽ không bao giờ nói gì ra ngoài!” Vị trưởng lão kia gần như đang mở miệng cầu xin.
Khuynh Vân Tông là gì, trưởng lão là gì, ngay cả mạng đều không có, muốn những cái đó còn có ích lợi gì.
“Ta cũng nguyện ý!”
Càng ngày càng nhiều trưởng lão tỏ vẻ nguyện ý từ bỏ Khuynh Vân Tông, chỉ cần Quân Vô Tà tha cho bọn hắn một mạng.
Sắc mặt Tần Nhạc càng ngày càng khó coi, da thịt trên mặt đã bắt đầu run rẩy.
Hắn giận dữ nâng một chân lên, trực tiếp đá văng tên trưởng lão đã mở miệng trước tiên, hung tợn nói: “Các ngươi cho rằng các ngươi từ bỏ Khuynh Vân Tông, bọn họ sẽ buông tha các ngươi! Các ngươi đừng ngây thơ như thế! Chẳng lẽ các ngươi không nhớ rõ, lúc trước hắn nói gì sao?! Chúng ta không chết sạch, bọn họ tuyệt đối sẽ không dừng tay!”
Các trưởng lão bị rống như vậy, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Quân Vô Tà cầu xin. Nhưng khi bọn họ nhìn đến, lại thấy Quân Vô Tà vẫn tươi cười như cũ, đáy mắt lấp lánh sát ý.
Trong nháy mắt, tuyệt vọng ập vào trước mặt, các trưởng lão ngã ngồi trên mặt đất, không có sức lực.
Bọn họ, chết chắc rồi.
“Không tệ, hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi đây. Các ngươi đều hiểu, đạo lý nhổ cỏ nhổ tận gốc.” Quân Vô Tà nói, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cho các trưởng lão lâm vào bên trong tĩnh mịch.
Tần Nhạc nhìn Quân Vô Tà, hắn thề mình chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt này. Nhưng vì sao, đối phương lại muốn đưa hắn vào chỗ chết? Thậm chí muốn tiêu diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông?
“Ngươi rốt cuộc là người nào? Khuynh Vân Tông rốt cuộc có ân oán gì với ngươi?! Vì sao ngươi muốn xuống tay tàn nhẫn như thế?!”
Quân Vô Tà nhẹ nhàng nói:“ Thích Quốc, Quân gia.”
Tần Nhạc cảm thấy giống như một tia sét bổ vào trong đầu, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Vô Tà, một luồng khí lạnh bỗng nhiên chạy qua toàn thân hắn.
“Là các ngươi, đã giết nữ nhi ta!” Thích Quốc, Quân gia...... hung thủ giết chết Tần Ngữ Yên!
Quân Vô Tà hơi nhún vai, “Nếu như Khuynh Vân Tông không cho ta đường sống, ta tất nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, không có gì kỳ lạ, là các ngươi tự tìm đường chết.”
Quân Vô Tà vốn không có liên quan gì tới Khuynh Vân Tông, nếu không phải Khuynh Vân Tông khinh người quá đáng, nàng sao sẽ xa rời quê hương, đi xa ngàn dặm bên ngoài?
Hết thảy những gì nàng làm, bất quá là vì muốn bảo vệ người nhà không bị tổn hại.
Nói đến cùng, nếu Khuynh Vân Tông không dừng ở trong tay Tần Nhạc, đệ tử Khuynh Vân Tông không ương ngạnh như vậy, căn bản sẽ không phát sinh hết thảy này.
Tuy nhiên, quả xấu đã gieo, trái cây sinh ra, cũng chỉ có thể khiến người Khuynh Vân Tông tự mình nuốt vào.