“Uy, Hoa ca, nếu tiếp tục như vậy, gia hỏa này sẽ chết.” Kiều Sở một bên nhìn thấy bộ dáng Tần Nhạc càng ngày càng suy yếu. Nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Tần Nhạc ngậm chặt răng như vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ, Tần Nhạc chết đi không quan trọng, nhưng nếu như hắn chết rồi, bọn họ có thể sẽ không thể tìm thấy bản đồ kia ở đâu.
Hoa Dao cau mày, khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện sự bối rối.
Khuynh Vân Tông lớn như vậy, nếu như Tần Nhạc chết cũng không chịu nói ra, bọn họ tự mình tìm kiếm, chỉ sợ mười ngày nửa tháng đều không thể tìm ra.
“Giao cho ta.” Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.
Hoa Dao kinh ngạc nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Ta nói, chỉ có nửa canh giờ.” Quân Vô Tà nhẹ nhàng mở miệng. Nàng muốn Tần Nhạc chết lúc nào, hắn sẽ chết lúc đó, nhiều thêm một khắc cũng không được.
Lâu Xà hai đầu của Hoa Dao đang quấn quanh Tần Nhạc đặt hắn ở trên mặt đất, máu tươi đầm đìa đã bao phủ Tần Nhạc, hơi thở thoi thóp, đừng nói là mở miệng, ngay cả động động khóe miệng cũng đều cực kỳ khó khăn.
Quân Vô Tà ngồi xổm thân mình xuống, nhìn Tần Nhạc nửa chết nửa sống, lấy ngân châm ra trong tay, đâm vào mười hai chỗ đại huyệt quanh thân Tần Nhạc. Trong nháy mắt, máu đang đổ ra từ những chỗ bị thương của hắn đột nhiên dừng lại. Tiếp đó nàng bẻ cổ họng Tần Nhạc ra, ném ba viên đan dược vào trong miệng hắn, buộc hắn nuốt vào, sao đó đứng lên.
Hoa Dao không hiểu nhìn Quân Vô Tà. Hắn từng chứng kiến thủ đoạn của Quân Vô Tà, tất nhiên tin tưởng Quân Vô Tà nếu như đã mở miệng, tất nhiên có thể làm được.
Nhưng vì sao nàng chỉ dừng máu chảy ra, cho ăn đan dược xong, cũng không thèm hỏi gì?
Kiều Sở duỗi dài đầu nhìn Tần Nhạc đang nằm quay đơ ở trên mặt đất. Đối với những đan dược kỳ quái của Quân Vô Tà, hắn vô cùng tò mò, ngay như độc dược thần khí “Mỹ Nhân Diện” mà nàng cũng có thể làm ra, còn có gì nàng làm không nổi?
Thời gian phảng phất như dừng lại tại một khắc này, các trưởng lão run rẩy tránh ở một bên không dám hé răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nhạc vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Quân Vô Tà giống như người không có việc gì, dùng khăn tay mang theo bên người lau chà đôi tay mình.
Tất cả mọi người không biết, Quân Vô Tà rốt cuộc đã cho Tần Nhạc ăn cái gì, vì sao hiện tại không có bất luận động tác gì.
Nhưng rất nhanh, hình ảnh phát sinh ở trước mặt mọi người, đều khiến cho tất cả bọn họ hít hà một hơi!
Chỉ thấy thân thể Tần Nhạc đột nhiên co giật, chân tay bắt đầu vặn vẹo theo hình thái kỳ quặc, âm thanh rắc giòn vang lên cực kỳ rõ ràng ở trong đại điện yên tĩnh! Chân tay Tần Nhạc giống như bị một lực lượng mạnh mẽ bẻ gãy, hoàn toàn mất đi bộ dáng bình thường. Nhưng, hết thảy này lại dường như chỉ mới bắt đầu. Ngón tay Tần Nhạc bỗng nhiên trở nên quỷ dị, lòng bàn tay rách toạc tạo thành một vết nứt nho nhỏ. Bột phấn nhỏ vụn màu trắng, trộn lẫn với thịt nát và máu tươi từ vết nứt kia chảy ra ngoài. Thân thể Tần Nhạc bắt đầu run rẩy kịch liệt không thể khống chế, cả người co giật giống như bị sét đánh.
“Toái cốt?” (“碎骨: Xương tan”)
Kiều Sở mở to hai mắt nhìn, nhìn hỗn hợp chất quỷ dị chảy ra thành dòng từ vết nứt. Bột phấn màu trắng, căn bản chính là xương cốt đã bị nghiền thành những hạt cực kỳ nhỏ!
Xương ngón tay Tần Nhạc không biết vì nguyên nhân gì đã bị nghiền thành bột phấn, mang theo máu thịt, chảy xuống đầy đất.
Tay đứt ruột xót, chỉ nhìn cũng khiến người cảm thấy đau đớn không thôi.
Sắc mặt Tần Nhạc vốn đỏ lên, hiện tại đã trở nên trắng bệch giống như tờ giấy. Hai mắt hắn trừng lớn đỏ ửng, nước mắt nước mũi từ trên gương mặt hắn nhỏ giọt xuống dưới, tiếng cắn răng kèn kẹt khiến mọi người có thể thấy được, giờ này khắc này hắn đau nhức thế nào.
“Đầu tiên là tay, tiếp đó là chân. Bắt đầu từ tay chân, sau đó sẽ đến xương sống và xương sườn của ngươi. Ngươi yên tâm, đầu ngươi sẽ không có việc gì, chỉ cần có ta ở đây, ngươi tuyệt đối không chết được.” Quân Vô Tà rốt cuộc mở miệng, khóe miệng gợi lên một nụ cười tàn nhẫn.