Chương 175: Xử Lý ( 1 )
Trong phòng, Quân Vô Tà đã rửa miệng rất nhiều lần, cũng không thể thoát khỏi mùi máu tươi kia, nàng ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn tiểu hắc miêu trên bàn không ngừng giãy giụa, trong ánh mắt quạnh quẽ lần đầu tiên xuất hiện lo lắng.
Nàng nâng tay lên, giống như thường ngày như vậy, vuốt ve da lông mèo đen.
“Vượt qua đi.”
Mèo đen không biết chính mình đã giãy giụa bao lâu, chỉ nhớ rõ Hoàng Kim Cự Sư to lớn kia bị nó từng chút một xé rách, trong bóng đêm nó bị vết thương chồng chất, mỏi mệt bất kham, ngã xuống bên trong hư vô, nó phảng phất nghe được một thanh âm, quen thuộc đến cực điểm.
“Miêu.”
Quân Vô Tà từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, trước tiên mở to mắt, chỉ thấy tiểu hắc miêu quen thuộc, đang dán trên mặt nàng mà cọ.
“Sao lại ngủ ở nơi này?” Mèo đen chớp chớp đôi mắt, nhìn Quân Vô Tà, nó vừa mới tỉnh lập tức nhìn thấy Quân Vô Tà ghé trên bàn nặng nề ngủ.
Quân Vô Tà ngồi dậy, không vội vã đáp lại nghi vấn của mèo đen, nàng nhìn nó từ trên xuống dưới, phát hiện trước ngực mèo đen xuất hiện thêm đám lông màu vàng, đám lông màu vàng kia như là một cái dây xích khảm ở trên da lông màu đen bóng mượt của nó.
Mèo đen nghiêng đầu, theo tầm mắt của Quân Vô Tà nhìn lông của chính mình, lúc này mới thấy dấu vết của đám lông màu vàng kia.
“Ách, như thế nào lại nhìn giống như cái của con to kia vậy?” Mèo đen thầm nói.
“Hiện tại có cảm giác như thế nào?” Quân Vô Tà nói.
“Thần thanh khí sảng! Sư tử kia không biết như thế nào lại chạy vào trong giấc mộng của ta, ta lại đem nó ăn một lần nữa, ha ha.” Tiểu hắc miêu kiêu ngạo ngẩng đầu, phảng phất dấu vết màu vàng trước ngực nó, là huy chương anh hùng.
Quân Vô Tà duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của nó, trái tim treo ở giữa không trung, lúc này mới buông xuống.
Mèo đen cũng không có cảm giác biến hoá khác trên người mình, vì thế cũng không nghĩ nhiều.
***
Hai ngày sau, Thái tử Mặc Thiển Uyên đăng cơ, toàn quốc ăn mừng, hoàng đế mới lên ngôi, đại xá thiên hạ, trong lao ngục những trường hợp phạm tội nhẹ toàn bộ được phóng thích.
Ngày đầu tiên đăng cơ, Mặc Thiển Uyên lập tức cải cách chế độ triều đình, đem một đám sâu mọt tham ô nhận hối lộ từ vị trí cao nhất đuổi xuống, sau đó lại đề bạt đệ tử con nhà nghèo.
Tân đế phân công quan viên không xem trọng nơi sinh ra, không coi trọng gia thế, chỉ lấy năng lực bản thân làm tiêu chuẩn, rất được lòng dân.
Trong khi đang diễn ra lễ chúc mừng, một thân ảnh chật vật bị hai gã Thụy Lân Quân mạnh mẽ túm kéo đứng ở bột góc trong triều, trơ mắt nhìn Mặc Thiển Uyên mặc long bào ngồi ở trên vương vị chỉ điểm giang sơn.”Một màn này, không đẹp hay sao?” Quân Vô Tà từ nơi âm u đi ra, nhìn lão giả mặt xám như tro tàn.
Tiên đế sắc mặt tái nhợt, đáy mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn đã từng vẫn luôn cẩn thận bảo vệ vương vị, hiện giờ lại bị nhi tử mà hắn chán ghét nhất ngồi lên, mà bản nhân hắn, lại bị Thụy Lân Quân ép buộc, xem hết toàn bộ quá trình đăng cơ.
Ngân châm của Quân Vô Tà đâm vào hai mắt hắn, không làm hắn mù, ngược lại làm hắn lúc nào cũng phải trợn tròn mắt, mặc dù hắn không muốn xem, nhưng ngân châm trong mắt cũng làm hắn không nhắm mắt được.
Quân Vô Tà muốn hắn trơ mắt nhìn chính vị trí hoàng đế mà mình coi trọng nhất, bị chính nhi tử mình trơ trẽn cướp đi!
Từ một quân vương đứng ở vị trí trên vạn người, trở thành một kẻ tù nhân, sự đả kích này, khiến tiên đế trong vòng mấy ngày ngắn ngủn, sinh ra một đầu bạc trắng, cả người thoạt nhìn, phảng phất già hơn mấy chục tuổi.
“Quân Vô Tà, được làm vua thua làm giặc, ta bại trong tay ngươi, nhận thua! Bất quá ngươi không cần quá đắc ý, Mặc Thiển Uyên nếu có thể giết cha đoạt vị, chờ hắn đăng cơ, sao có thể tha cho Lân Vương phủ ngươi phát triển an toàn!” Tiên đế ác độc nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, hắn biết rất rõ Mặc Thiển Uyên có bao nhiêu khả năng.
Chương 176: Xử Lý (2)
Nếu như không có sự giúp đỡ của Quân Vô Tà, Mặc Thiển Uyên cả đời này cũng đều không đăng cơ được!
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quân Vô Tà một cái, hoàng đế như chó nhà có tang, đôi mắt nhanh chóng dừng lại trên người Mặc Thiển Uyên ngồi ở vị trí ở trên vương vị kia, phấn chấn anh khí bừng bừng.
“Ngươi cho rằng, vì sao hắn phải làm như vậy?”
Tiên đế hơi sửng sốt, sau đó hắn cắn răng nói: “Lòng muông dạ thú, cần gì lý do?”
Quân Vô Tà ánh mắt không di chuyển, “Hắn vốn là con chó trung thành, lại bị ngươi dưỡng thành lang sói. Ngươi giết mẫu thân hắn, diệt cả nhà ngoại tổ hắn, lại hạ độc hắn, ngươi nếu chặt đứt đường sống của hắn, cắt đứt quan hệ phụ tử, hiện giờ còn có thể diện gì mà tự xưng mình là phụ thân hắn?”
Tình huống như vậy, thật giống như đã từng quen biết, một đời trước người nọ không hề đối xử với nàng như quan hệ huyết thống, chỉ giống như đối đãi với một con chó, cả ngày nhốt lại. Một đời này nàng lại từ trên người Quân Tiển minh bạch, gia gia nguyên lai là cái dạng này.
Chính mình gieo hạt, tất nhiên là chính mình muốn ăn trái cây này nhất.
Mặc Thiển Uyên đi đến một bước này, không phải chính là tiên đế đã bước trước một bước hay sao?
Tiên đế cứng họng, biểu tình tuyệt vọng.
“Cũng đã đến thời điểm nên xử lý các ngươi.” Quân Vô Tà nhìn thoáng qua hoàng đế, hướng một cái ánh mắt với Thụy Lân Quân đang hộ giá hắn.Trong lòng Tiên đế giật mình, sợ hãi đối với Quân Vô Tà đã như sóng gió động trời, hắn muốn há mồm kêu gọi, lại bị Thụy Lân Quân mạnh mẽ bịt miệng lại, mạnh mẽ kéo đi từ một góc trong đại điện.
Địa lao trong hoàng cung, vĩnh viễn là nơi hoang vu nhất trong gia đình hoàng tộc, nơi này tối tăm mà ảm đạm, ngoại trừ hoàng đế và thành viên hoàng tộc, rất ít người biết một chỗ như thế này tồn tại. Qua nhiều thế hệ quân vương cai trị, ở chỗ này không biết đã xử quyết bao nhiêu tai họa tâm phúc (ý chỉ những người bên cạnh phản đối). Ngày đó Quân Tiển đó cũng bị ép vào địa lao trong này, chờ đợi bị giết bất cứ lúc nào.
Tiên đế bị Thụy Lân Quân kéo vào địa lao, xích sắt ở trên hai chân hắn kéo xuống sàn, phát ra thanh âm của kim loại đánh vào tảng đá, tiếng vang ở nơi địa lao trống rỗng, vang lên rất rõ ràng.
Tại hai sườn địa lao, phía sau song sắt, Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên bị tách ra nhốt riêng, thanh âm xích sắt va chạm đưa bọn họ sợ hãi từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, trong giây lát bọn họ mở to mắt, hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Lúc này Mặc Huyền Phỉ sớm đã không có tôn quý cao nhã của Nhị hoàng tử ngày xưa, Giới Linh bị hủy, hai chân đã phế, đôi tay hắn bị còng ở trên xe lăn, khi ngủ cũng chỉ có thể nghiêng đầu, không được nằm xuống, quần áo trên người hắn đã dơ bẩn bất kham, vết máu cùng bụi bẩn bao trùm không phân biệt được nhan sắc, đầu tóc hỗn độn còn kèm theo mấy sợi rơm lủng lẳng, sắc mặt bị đau nhức sau khi bị tra tấn biến thành một mảnh xám trắng, hai má hõm sâu, hai mắt không có cảm xúc, chỉ có nỗi kinh hoàng.
Người không ra người quỷ không ra quỷ, một phế nhân đầu bù tóc rối như thế liền tính ném ở trên đường cái, cũng không ai sẽ tin tưởng hắn chính là Nhị hoàng tử thân như ngọc.
Hắn bị tiếng đánh từ dây xích mà bừng tỉnh, trên mặt xám xịt tràn đầy sợ hãi, hắn nhìn thấy phụ hoàng mình bị Thụy Lân Quân túm kéo trở về địa lao, bị lôi đi giống như gia súc, tùy ý ném vào bên trong nơi giam giữ.
“Nhị hoàng tử, lâu rồi không gặp.” Thình lình một thanh âm mang theo một tia lạnh lẽo truyền tới từ bên ngoài song sắt, đồng tử của Mặc Huyền Phỉ chợt rụt lên, toàn thân không thể khống chế run rẩy.
Hàm răng hắn phát run quay đầu lại, nhìn thấy Quân Vô Tà đang đứng một mình ngoài hành lang.
Nàng mặc một bộ váy sam màu xanh nhạt, màu mát mẻ phù hợp với tính cách lạnh lùng của nàng, khuôn mặt nhỏ tinh tế không mang theo một tia biểu tình, con ngươi như giếng cạn nhìn hắn, tựa như nhìn một con chó đã chết.
Chương 177: Xử Lý (3)
Mặc Huyền Phỉ muốn trốn về phía sau, nhưng ngồi ở trên xe lăn nên hắn không thể lùi.
“Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?” Mặc Huyền Phỉ sợ, thật sự sợ, nỗi thống khổ khi Giới Linh bị hủy chẳng những tra tấn thân thể hắn, còn phá hủy linh hồn của hắn, cỗ đau đớn kia tuy rằng đã qua đi, nhưng vừa nhìn thấy Quân Vô Tà, cỗ đau đớn kia lại tựa hồ quay lại lan tràn đến toàn thân.Quân Vô Tà liếc mắt quét qua hắn một cái, cũng không nói gì với hắn, mà chỉ xoay người nhìn về phía sau địa lao.
Ở nơi đó, một bạch y nữ tử đang cuộn tròn hai chân, cố gắng co rụt mình trong một góc của địa lao,
dưới thân nàng tràn đầy rơm rạ khô khốc, theo nàng run bần bật truyền đến một chuỗi ồn ào.
Với khuôn mặt tiều tụy, đầu bù tóc rối so với Mặc Huyền Phỉ, đãi ngộ của Bạch Vân Tiên có thể nói là tốt hơn nhiều.
Tuy rằng bị nhốt bên trong địa lao này, không được tự do. Nhưng Thụy Lân Quân đều đưa cho nàng toàn là thức ăn mới mẻ, rửa mặt dùng nước ấm và quần áo sạch sẽ cũng chưa bao giờ thiếu, lúc này mới khiến cho đệ tử Khuynh Vân Tông này, nhìn không giống như tội phạm.
Điểm đãi ngộ khác biệt này, làm Bạch Vân Tiên trong nhiều ngày qua đã ẩn ẩn bốc cháy lên một tia hy vọng, Quân Vô Tà có lẽ sẽ không giết nàng.
Nhưng dù vậy, nàng cũng lại không dám đối nghịch cùng Quân Vô Tà.
“Kéo ra đây.” Quân Vô Tà nói với Thụy Lân Quân ở một bên.
Thụy Lân Quân lập tức mở cửa nhà giam ra, đem Bạch Vân Tiên kéo ra tới, Bạch Vân Tiên rụt cổ, run run rẩy rẩy nhìn Quân Vô Tà.
Nàng không biết Quân Vô Tà rốt cuộc muốn đối xử với nàng như thế nào, nàng chỉ cầu nguyện, Quân Vô Tà đừng giết nàng.
“Đem hắn ra đây.” Quân Vô Tà chỉ vào Mặc Huyền Phỉ nói.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Huyền Phỉ đã bị người kéo xe lăn mang ra ngoài, tiên đế chịu đả kích lớn ngồi ở bên trong phòng giam, kinh hồn nhìn Quân Vô Tà bên ngoài.
“Y thuật của ngươi ở trong Khuynh Vân Tông như thế nào?” Quân Vô Tà đột nhiên đối diện với Bạch Vân Tiên sắc mặt trắng bệch nói.
Bạch Vân Tiên cả người run lên, nhìn Quân Vô Tà không dám hé răng, sự tự tin về y thuật của nàng sớm đã bị Quân Vô Tà tàn phá một chút dư thừa cũng không còn.
Quân Vô Tà không thấy nàng trả lời, cũng không nóng nảy, nàng nói với Thụy Lân Quân: “Bẻ miệng của Nhị hoàng tử ra.”
Trong lòng Mặc Huyền Phỉ cả kinh, muốn giãy giụa, đáng tiếc hai chân đã bị phế, hai tay còn bị còng ở trên xe lăn, căn bản không thể động đậy, binh lính Thụy Lân Quân mạnh mẽ bẻ miệng hắn ra, hắn chỉ có thể từ cổ họng, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Quân Vô Tà giơ tay đem một viên đan dược đen nhánh ném vào trong họng Mặc Huyền Phỉ, buộc hắn nuốt vào.
“Nhìn.” Quân Vô Tà nhìn Bạch Vân Tiên nói.
Bạch Vân Tiên âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Nhưng mà giây tiếp theo, Mặc Huyền Phỉ bị trói ở trên xe lăn bắt đầu điên cuồng kêu rên, trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Huyền Phỉ bắt đầu xuất hiện một dải màu xanh lá cây, những ấn ký màu xanh lá đó nhanh chóng bắt đầu sưng to, làn da trướng ra như là bị nước đun sôi, màu thịt non đỏ tươi từ miệng vết thương hiển lộ, ẩn ẩn biến thành màu đen, vệt màu xanh lá cây kia không ngừng lan ra từ trên mặt Mặc Huyền Phỉ tràn đến cổ, sau đó là toàn thân. Nhị hoàng tử nguyên bản sống trong nhung lụa, trong nháy mắt liền biến thành một quái vật cả người tràn đầy thịt thối. Hắn không ngừng kêu la thảm thiết, thịt thối trên người rớt xuống tí tách trên mặt đất, phát ra từng đợt tanh tưởi.Bạch Vân Tiên nhìn hết thảy một màn trước mắt bị dọa choáng váng, nếu không phải có Thụy Lân Quân đỡ nàng, chỉ sợ chân nàng sớm đã mềm nhũn và ngã ngồi ở trên mặt đất.
Nam nhân ngày xưa tuấn dật tiêu sái, thế nhưng ở ngay trước mắt nàng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Hiện tại thoạt nhìn Mặc Huyền Phỉ, giống như một khối thi thể đang không ngừng thối rữa!
Chương 178: Xử Lý (4)
“Bẻ miệng nàng ra.” Âm thanh Quân Vô Tà đột nhiên lạnh lùng nói.
Bạch Vân Tiên đang đắm chìm trong sợ hãi, sau khi nghe được lời nói này của Quân Vô Tà, hoàn toàn điên rồi, nàng bắt đầu không ngừng giãy giụa, gào rống, nước mắt không ngừng chảy xuống, khốn khổ chật vật.
“Không cần...... không cần...... ta không muốn chết...... ta không muốn chết, cầu xin ngươi buông tha ta, ta cũng không dám đối nghịch cùng ngươi nữa......” Bạch Vân Tiên khóc rống cầu xin tha thứ, nàng rốt cuộc minh bạch, Quân Vô Tà để Mặc Huyền Phỉ dùng độc dược kia trước, vì chính là muốn nàng nhìn rõ ràng hiệu quả sau khi ăn vào độc dược kia.
Cả người hư thối, giống như một khối thi thể đang...... Kia quả thực rất là đáng sợ!
Mặc dù xuất thân từ Khuynh Vân Tông, Bạch Vân Tiên cũng chưa thấy qua độc dược âm độc như vậy.
Bạch Vân Tiên gào đến khản giọng, cũng không cách nào chạy thoát khỏi vận mệnh, binh lính Thụy Lân Quân đem độc dược nhét vào trong miệng nàng, sau khi buộc nàng nuốt vào, cả người Bạch Vân Tiên như bị sét đánh, cứng đờ ở nơi đó, cả người run rẩy giống như sẽ tan ra bất cứ lúc nào.
“Độc dược này sẽ không lấy đi tính mạng ngươi, chỉ là da thịt của ngươi sẽ bị hư thối rơi xuống từng chút một, không cần lo lắng, ngươi sẽ không chết, chờ đến khi chỉ còn lại xương cốt, thịt sẽ một lần nữa được tái sinh trở lại, cho nên ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không chết được.” Ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn Bạch Vân Tiên xấu xí, tiếng nói lạnh băng vang lên, nháy mắt lại làm nước mắt của Bạch Vân Tiên đông cứng.
Bất tử như vậy...... không bằng hoàn toàn chết đi......
Đây chẳng phải có ý là, cả đời này của nàng, đều phải sống giống như ác quỷ?
Không biết sức lực tới từ đâu, Bạch Vân Tiên tránh thoát sự kiềm chế của Thụy Lân Quân, nàng gục xuống ở cạnh chân Quân Vô Tà, lệ rơi đầy mặt khóc lóc cầu tình: “Ta cầu xin ngươi buông tha ta, ta cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi! Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì...... ta...... sư tỷ của ta bọn họ sẽ lập tức đến Thích Quốc, ngươi đừng giết ta, ta cam đoan cái gì cũng đều sẽ không nói......”
Bạch Vân Tiên thật sự luống cuống, nàng đã thả Mẫn Điệp ra và truyền tin tức đi, người của Khuynh Vân Tông, nhiều nhất chỉ còn năm ngày nữa sẽ đến hoàng thành Thích Quốc. Nàng vốn tưởng rằng đây là hi vọng cuối cùng của nàng, nhưng hiện giờ xem ra, Quân Vô Tà cho nàng ăn độc dược vào, chính là mạnh mẽ chặt đứt mơ tưởng của nàng.
Nếu như cả đời này, chỉ có thể lấy bộ dáng như quỷ kia mà sống, nàng tình nguyện đi tìm chết!
Quân Vô Tà vừa lòng nhìn Bạch Vân Tiên cầu xin, hơi nâng tay với Thụy Lân Quân một bên, hai gã binh lính kia lập tức đỡ Bạch Vân Tiên đứng lên lần nữa.
“Dược này có thể ức chế độc trong cơ thể ngươi, ngươi phải duy trì liều lượng, nếu không thối rữa sẽ bắt đầu, đến khi ấy nếu lại ăn vào cũng sẽ vô dụng.” Quân Vô Tà lấy ra một viên đan dược nho nhỏ đặt ở trước mắt Bạch Vân Tiên, Bạch Vân Tiên cơ hồ là không chờ nổi liền há mồm nuốt xuống.
Nhìn Bạch Vân Tiên đã nuốt giải dược vào, đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên một tia lạnh lùng vừa lòng.
“Nhớ rõ những gì hôm nay ngươi đã đáp ứng, nếu như đổi ý, ta sẽ làm ngươi so với Mặc Huyền Phỉ càng thống khổ hơn.” Quân Vô Tà lạnh lùng ném ra cảnh cáo.
Bạch Vân Tiên vội vàng gật đầu, nếm thử qua một số thủ đoạn tàn nhẫn của Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên sớm đã mất đi tư tưởng đấu với Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà để Thụy Lân Quân đem Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phỉ nhét lại vào bên trong nhà giam, hơn nữa lại khiến Bạch Vân Tiên nói ra thông tin về các thành viên của Khuynh Vân Tông tiến đến hoàng thành lần này.
Bạch Vân Tiên ngồi quỳ tại địa lao, trong tay nắm bút, trải giấy trên mặt đất, bên tai đều quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Mặc Huyền Phỉ, chỉ cần nàng vừa nhấc đầu, liền có thể nhìn thấy gian phòng giam đối diện, Mặc Huyền Phỉ đã lộ ra xương cốt, mỗi một cái liếc mắt, đều làm nàng kinh hồn táng đảm.