Triệu Đình Khiêm thông qua gửi thiệp mời, phát hiện Tiêu Bách Thần những ngày sắp tới sẽ không có mặt ở Long Thế, chỉ có phó giám đốc Gia Huy đồng ý tới dự.
Tiêu Bách Thần chuẩn bị xe, trang bị đầy đủ, cùng Bạch Khởi La, A Hào, Mãn Thế và một vài thuộc hạ khác cùng nhau xuất phát đến thành phố Mã Phiêu.
Mọi việc còn lại trong tập đoàn đều giao cho Gia Huy tạm thời đứng ra lãnh đạo.
Xe xuất phát được hơn một giờ đồng hồ, đến một khúc cua nhỏ, đám người phía trước bắt đầu dừng xe.
A Hào mở cửa xe bước xuống, cúi đầu trước cửa xe Tiêu Bách Thần, thắc mắc hỏi:
“Nãy giờ em quên mất, cậu chủ, nghe nói Khương Tặc canh giữ Mã Phiêu rất gắt. Chỉ e rằng chúng ta không vào nổi đầu chào thành phố ý chứ?!”
Tiêu Bách Thần cười cợt, gương mặt vô cùng thản nhiên:
“Nếu liền lúc tất cả xe của chúng ta đều vào thành phố, Khương Tặc chắc chắn sẽ cho người kiểm tra. Vì vậy, tôi và Bạch Khởi La sẽ vào trước. Sáng sớm hôm sau các cậu mới đánh lái đến vị trí tôi dặn. Nhớ chưa?”
A Hào lập tức hiểu ý, gật gật đầu, liền sau đó cùng thuộc hạ đánh xe sang một hướng khác, hoàn toàn mất tích về phía ngoại ô thành phố.
Bạch Khởi La chưa từng nghe qua cái tên Khương Tặc, bèn quay sang Tiêu Bách Thần thắc mắc hỏi nhỏ:
“Khương Tặc là người như thế nào?”
Về đám người Khương Tặc, anh cũng chỉ mới gặp thoáng qua đúng một lần duy nhất khi cùng Tiêu Hoàng Long tới Mã Phiêu đàm phán hợp tác.
Vương Thống là tên tổ chức chính thức của chúng, do Khương Tặc đứng đầu quản lý.
Tổ chức này đứng ra làm việc dựa trên danh nghĩa bảo tồn và chăm sóc động vật quý hiếm, nhưng thực chất ngầm tiêu thụ và sản xuất ma túy lớn trong và ngoài nước.
Khương Tặc móc nối được với các công ty lân cận, tàng trữ thêm vũ khí và chất nổ. Do vậy, bọn chúng cũng là đối thủ đáng gờm mà Tiêu Bách Thần cần phải dè chừng.
Tuy Thế, Vương Thống lại không có chút hứng thú nào với vàng bạc cả. Mặc dù chúng biết Mã Phiêu chứa khối lượng vàng lớn nhưng lại không thèm khai thác.
Bạch Khởi La nghe xong, cuối cùng cũng đã hiểu ra liền gật nhẹ đầu.
Tiêu Bách Thần đánh lái, xe lao vút qua cổng chào thành phố Mã Phiêu, tiến nhanh về một ngôi nhà trọ nhỏ sâu nằm hẻo lánh trong góc thành phố.
Anh mở cửa xe, chỉnh lại quần áo, đoạn giải thích:
“Chúng ta là khách mới tới, không nên làm quá phô trương. Mã Phiêu tuy nhỏ nhưng lại được đám người Vương Thống kiểm soát rất gắt gao!”
Bạch Khởi La vốn rất đơn giản, cô có thể ở đâu cũng được, kể cả phải nằm bờ ngoài bụi.
Lễ tân thấy hai người một nam một nữ bước vào, chưa cần hỏi nhiều liền cúi người lấy một chiếc chìa khóa, ném mạnh lên bàn, hời hợt nói:
“Phòng 304, tầng ba!”
“Chúng tôi muốn thuê hai phòng!”
Chưa đợi Tiêu Bách Thần lên tiếng, Bạch Khởi La đã vội sửa lại.
Lễ tân nhai nhai miếng kẹo cao su trong miệng, thổi lên mấy cái bong bóng, nhìn hai người họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Hai người không phải một cặp tình nhân?”
Bạch Khởi La toan nói thêm gì đó liền bị Tiêu Bách Thần đưa tay kéo đi, miệng không quên cười cười:
“Thôi mà, đừng giận anh lâu như thế chứ, em yêu!”
.......
Căn phòng 304 nằm ở ngay chính giữa hành lang tầng ba. Căn phòng bày trí đơn giản gồm một chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ gỗ, đồ sinh hoạt cá nhân và một vài gói bánh được xếp ngay ngắn.
Bạch Khởi La ngồi xuống giường, hai đầu gối vắt chéo nhau, tâm trạng không mấy vui vẻ.
“Cô có trông thấy lòng bàn tay của người phụ nữ kia có vết săm hình đầu lâu không?”
Nghe anh hỏi, Bạch Khởi La mới sực nhớ lại, lúc cô ta ném chìa khóa cho hai người, trong lòng bàn tay có săm hình đầu lâu nhỏ xíu.
Tiêu Bách Thần gật đầu, nói tiếp:
“Cô ta chính là một thành viên của tổ chức Vương Thống. Nếu tôi đoán không nhầm, người của Khương Tặc cũng ở trong đây. Tốt nhất chúng ta không nên dây dưa gì nhiều với loại người này!”
Cộc...cộc...cộc...
Ngoài cửa có tiếng gõ đều đều vang lên.
Tiêu Bách Thần đánh mắt ra hiệu, liền sau đó đứng dậy mở cửa.
Là người lễ tân khi nãy.
Cô ta đích thân bê lên một hộp đồ mới, đưa cho anh, khuôn mặt nhẹ tênh nhắc:
“Hộp đồ kia bị thiếu mấy món. Anh có thể bổ sung. À, bao cao su có nhiều loại, muốn loại nào thì có thể xuống đổi!”
Nói xong, cô ta quay gót đi thẳng.
Gương mặt Bạch Khởi La lúc trắng lúc xanh bèn lờ đi, coi như mình không nghe thấy.
Dùng bữa xong, Bạch Khởi La cảm thấy trong người có chút buồn ngủ. Cô lên giường nằm trước, Tiêu Bách Thần ngủ sau.
Lúc đầu, Bạch Khởi La nằm trên, Tiêu Bách Thần ôm chăn ngủ dưới đất.
Tuy nhiên, nửa đêm, trong phòng chợt vang lên tiếng lạch cạch din thường.
Tiêu Bách Thần phản ứng vô cùng nhanh. Anh thu chăn, nhẹ nhàng lách người nằm lên giường, vòng tay ôm chặt Bạch Khởi La vào trong lòng.
Bạch Khởi La vì hành động của Tiêu Bách Thần làm cho tỉnh ngủ, toan mở miệng mắng, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh cô liền hiểu ra vấn đề, sau đó ngoan ngoãn phối hợp, vòng tay ôm lấy anh, giả vờ ngủ.
“Hai đứa nó đã ngủ say chưa?”
Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên ngoài cửa.
Thông qua khe nhòm nhỏ xíu vừa được đục lỗ, kẻ kia lập tức gật đầu, đáp:
“Đã ngủ say. Tôi thấy trong phòng tương đối im ắng!”
“Hành động thôi. Mày cùng Hoàng Thái áp chế thằng con trai trước, còn đứa con gái dễ đối phó hơn!”
Nói là làm, chúng dùng một vài thủ thuật, nhẹ nhàng tháo dỡ nắm cửa phòng ngủ, đoạn dùng lưỡi dao sắc bén khẽ lách vào khe, đẩy mạnh cánh cửa mở ra bên ngoài.
Trong phòng hết sức tăm tối.
Thông qua ánh đèn mờ ảo của chiếc đèn pin chuyên dụng, chúng thấy hai người một nam một nữ đang nằm ôm nhau thắm thiết, ngủ say sưa. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Soạt...!
Lưỡi dao sắc lạnh được giơ lên cao, phản chiếu lên gương mặt anh tuấn của Tiêu Bách Thần.
Gã đàn ông to con quay sang nhìn đàn em, gật đầu ra hiệu.
“Giết!”