Triệu Nhạc trừng mắt nhìn thẳng vào chúng, không có chút gì gọi là hoang mang. Cô biết nếu càng tỏ ra sợ sệt, đám người này sẽ càng được nước mà lấn tới.
Gã đàn ông đứng trước mặt Triệu Nhạc bước thêm một bước, sau đó đưa tay đòi chạm vào má của cô. Triệu Nhạc nhanh chóng lùi ra phía sau, đưa mắt nhìn khắp xung quanh nhằm tìm người ứng cứu. Thế nhưng, khu này vốn là sân sau của khách sạn cho nên vắng người qua lại. Từ nãy đến giờ còn không thấy bất cứ một ai đi qua.
Trong lòng Triệu Nhạc bắt đầu trở nên bối rối, nhìn đám đàn ông to lớn đang bao vây cô bốn xung quanh này, quả thật có chút sợ hãi.
"Người đẹp, em đang sợ hay sao? Yên tâm đi, bọn anh sẽ rất nhẹ nhàng với em!"
"Kiến Minh, nói gì đi chứ!"
Gã đứng đầu cười cợt nói, ánh mắt tham lam vẫn không rời khỏi cơ thể quyến rũ của Triệu Nhạc.
Kiến Minh là một gã tóc vàng, người gầy cao đứng bên trái Triệu Nhạc đang không ngừng liếm mép mà nuốt một ngụm nước bọt. Đã lâu lắm rồi hắn chưa chạm vào đàn bà. May mắn thay hôm nay lại gặp được người đẹp chốn này, quả là sung sướng.
Triệu Nhạc không còn cách khác bèn đánh liều, nhân lúc bọn chúng không chú ý mà dốc sức rẽ đám đàn ông chạy vọt đi. Thế nhưng ngay lập tức, cánh tay của cô liền bị Kiến Minh lao tới chộp lấy, kéo mạnh vào tường. Một cảm giác đau buốt ở sau lưng truyền tới trong người cô, khiến cô vội vàng nhắn mặt.
"Muốn chạy à? Minh Triết, nhường cho anh trước!"
Kiến Minh cau mày mắng.
Minh Triết xoa xoa hai tay, cười cười đáp: "Anh định chơi bốn à. Liệu em gái có chịu nổi hay không đây!"
Gã Kiến Minh dường như đã không thể chịu nổi nữa, hai mắt bắt đầu trở lên ngây dại. Còn không mau nhanh chóng, nhỡ đâu có người đi qua lại hỏng hết việc. Hắn bèn trừng mắt nhìn lại Minh Triết cùng hai kẻ còn lại, sau đó cất giọng khàn khàn nói:
"Mẹ kiếp, chúng mày không lên thì tao lên trước. Lằng nhằng!"
Cùng với câu nói đó, Kiến Minh lao vụt tới bên cạnh Triệu Nhạc, đôi tay to lớn của hắn chộp lấy cổ của cô, ép cô nằm vật xuống đất.
Triệu Nhạc ra sức chống đỡ, đôi chân đạp thật mạnh vào bụng hắn nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, hoàn toàn không có tác dụng. Kiến Minh vừa đè cô dưới thân, vừa lên giọng mắng:
"Mấy thằng chúng mày còn đứng đó hả?!"
Nghe hắn quát, ba gã còn lại vội vàng chạy tới, giúp Kiến Minh giữ tay, chân Triệu Nhạc, còn không quên bịt miệng cô lại. Triệu Nhạc không thể kêu cứu, bất lực bị bốn gã đàn ông cao to ức hiếp.
Xoẹt...!
Tiếng vải bị xé rách nặng nề vang lên trong bóng tối. Bầu ngực trắng nõn của Triệu Nhạc lấp ló sau tấm áo lót càng thêm quyến rũ, mời gọi. Ánh mắt đê tiện của Kiến Minh cùng đám đàn em của hắn trở lên dại đi, vật đàn ông bắt đầu cương cứng, chỉ muốn phát tiết ngay lập tức.
"Đẹp quá!"
Minh Triết đang giữ chặt tay Triệu Nhạc lên tiếng khen ngợi, khẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống cuống họng, thiếu chút nữa thôi là hắn đã nhểu cả dãi ra bên ngoài.
Đột nhiên một kẻ khác đang giữ miệng của Triệu Nhạc chợt rú lên đau đớn. Thì ra Triệu Nhạc đã dùng răng cắn chặt vào ngón tay của hắn, lập tức ngón tay bật máu tươi. Bị cắn bất ngờ, hắn tức điện người, giơ tay tát thật mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Một cái tát này khiến đầu óc Triệu Nhạc trở nên choáng váng, khóe miệng chậm rãi rỉ máu, mơ màng ngất lịm đi. Trước lúc Triệu Nhạc hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh, dường như cô đã trông thấy gương mặt của Tư Kiệt hiện lên thấp thoáng ở phía trước.
Tại bãi đất hoang cách khách sạn độ chừng ba mươi mét...
Bốp, chát, chát!
Bốn gã đàn ông to lớn, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót đang quỳ rạp dưới đất, run rẩy nhìn về phía người đàn ông trước mặt mà không ngừng mở lời cầu xin thảm thiết.
"Xin anh, xin anh tha cho chúng tôi!"
"Tất cả mọi chuyện đều là do Kiến Minh làm, là hắn đòi cưỡng hiếp cô gái đó, là hắn xui chúng tôi!"
"Thằng khốn này, mày dám bán đứng tao!"
"Ngậm mồm lại!"
Giọng nói trầm mặc của người đàn ông vang trong bóng tối. Ngữ khí của anh lúc lạnh, lúc nóng, không thể nhận ra hiện tại trong lòng anh đang nghĩ điều gì.
Xung quanh người đàn ông là khoảng chừng hơn mười người vệ sĩ, toàn thân đều mặc đồ đen, tư thế đứng nghiêm chỉnh, bao trọn lấy anh cùng bốn gã lưu manh vào bên trong.
Người đàn ông uy mãnh trước mặt này không phải ai khác mà chính là Tư Kiệt. Anh vừa mua nước về đến nơi nên may mắn đã cứu được Triệu Nhạc, bằng không thì...
Hai mắt Tư Kiệt vằn đỏ, đôi tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, không nói không rằng đấm một phát thật mạnh vào mặt Minh Triết. Minh Triết lập tức co người, nôn ra một búng máu.
"Một đấm này thay cho em vợ tao trút giận!"
Tư Kiệt lạnh nhạt lên tiếng. Dám động vào Triệu Nhạc, gan chúng quả thật to bằng trời. Nếu bọn chúng biết đến gia thể khủng bố của Triệu Nhạc, có cho tiền tỉ cũng không dám động tới.
Kiến Minh cùng hai gã còn lại sợ hãi vô cùng, dập đầu lia lịa cầu xin Tư Kiệt tha mạng. Thế nhưng đối với anh, lũ khốn này không thể nào tha thứ.
Lần lượt ba tên còn lại đều bị Tư Kiệt dùng chân đạp thẳng vào mặt, thay nhau rú lên đau đớn, khắp mặt bị trầy xước đến nỗi bật máu tươi.
Kiến Minh càng bị đánh càng trở lên cùn, hắn đã tháo được dây trói tay từ lúc nào, đoạn đứng phắt dậy đá mạnh vào người Tư Kiệt hòng thoát thân.
Tuy nhiên, một đòn này của hắn đều không gây hề hấn gì cho Tư Kiệt. Anh nhanh chóng tránh được cú đá vừa rồi, né người sang một bên, liền đó giơ chân đạp một cước vào lưng Kiến Minh. Chỉ nghe thấy lưng hắn kêu lên răng rắc vài tiếng, sau đó Kiến Minh hét lên đau đớn, ngã vật xuống đất nằm giấy đành đạch.
"Đánh lén ông đây à, đâu có dễ như thế?" Tư Kiệt nhếch miệng cười khẩy, đưa tay nắm lấy tóc Kiến Minh, kéo cổ hắn ngửa ra phía sau. Kiến Minh thở thoi thóp, sức lực đã vô cùng yếu ớt, nhìn Tư Kiệt bằng đôi mắt oán hận, sau đó bèn nhổ một bãi nước bọt vào người anh.
"Mày có biết tao là ai không? Tao là con trai của Luận Ngã Sơn, tổng giám đốc tập đoàn chứng khoán KNEN. Tao thách mày dám động tới tao nữa đấy!"
Tập đoàn chứng khoán KNEN là một công ty vô cùng lớn, có tiếng trong và ngoài nước. Lợi nhuận mà công ty này đem về mỗi năm đã vượt qua doanh số hàng nghìn tỉ. Có thể nói KNEN và Triệu Thị hiện tại là hai tập đoàn lớn đứng đầu trong bảng xếp hạng tất cả những mảng kinh tế có sức ảnh hưởng lớn trong nước.
"Thì sao? Mày đang uy hiếp tao?"
Tư Kiệt dùng tay lắc lắc cái đầu sưng tấy của Kiến Minh, cong môi hỏi vặn lại.
"Phải! Cha tao sẽ không tha cho mày. Ông ấy sẽ giết chết mày!"
Hừ...
Tư Kiệt hừ lạnh, đoạn giơ tay về phía sau, lập tức lòng bàn tay anh liền cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại truyền tới.
Tư Kiệt cầm con dao nhỏ sắc bén giơ lên trước mặt Kiến Minh, nở một nụ cười xấu xa, gắn giọng đe dọa:
"Vậy thì gọi cả Luận Ngã Sơn đến đây, tao cho hai bố con chúng mày được đoàn tụ. Còn bây giờ thì, yên lặng mà chịu phạt đi!"
Luận Kiến Minh sợ hãi giãy giụa liên tục, trong miệng không phát ra được tiếng cầu cứu mà chỉ i ôi van xin khẩn khoản.
Tư Kiệt nào có chịu tha cho hắn. Phong cách làm việc dứt khoát, vô tình của anh đã được rèn giữa trong gần mười năm khi anh được Tiêu Hoàng Long nhận làm con nuôi. Kẻ nào xấu số động tới anh thì đừng hòng thoát. Giống như Mãng Quang Phiệt vậy!
Trong bóng đêm lạnh lẽo, người ta không hề nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Luận Kiến Minh. Tiếng thét trầm đục, khàn khàn mang theo bao đau đớn và thế lương.
Một đống máu tươi tanh tưởi ổ ạt chảy ra, ngay sau đó là chiếc lưỡi đỏ hỏn đã bị Tư Kiệt lạnh lùng cắt đi, ném xuống dưới đất. Luận Kiến Minh vì quá đau đớn mà nằm vật ra, không còn biết gì nữa...
- -----------------