Máy bay hạ cánh ngay tại thủ phủ làm việc của Tiêu Hoàng Long.
Nghe tiếng động cơ vù vù bên ngoài, ông lập tức gấp sổ sách, rảo bước nhanh về phía trước.
“Con tới sớm hơn cha dự tính!”
Tiêu Hoàng Long cười cười nói, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Khởi La.
“Chú Tiêu!”
Cô gật đầu chào hỏi.
Ba người cùng bước vào trong phòng khách. Thủ phủ nhà họ Tiêu định cư bên Ma Cao cũng vô cùng rộng lớn và có danh tiếng.
Gần như tất cả những nơi nào mà ông đặt chân qua đều để lại nơi đó ít nhất một căn biệt thự.
Nếu xét về độ giàu có so với đám nhà giàu nổi tiếng, nhà họ Tiêu cũng không phải dạng vừa.
Trên chiếc bàn ăn sang trọng, ba người vừa ăn vừa trò chuyện thân mật.
“Hamansito muốn tìm gặp con để làm gì?”
Anh vừa uống một ngụm súp táo đỏ, vừa cất giọng hỏi.
Tiêu Hoàng Long nhún vai, cười khẩy:
“Ai biết mục đích thật sự của ông ta là gì? Trước giờ Hamansito không bao giờ chịu thừa nhận cha. Nay tự động cử Bá Tổng Phong đến tìm, chắc chắn có ý đồ riêng!”
Bạch Khởi La ngồi yên không tham gia, dùng xong bữa liền xin phép lên lầu trước để hai cha con họ dễ bề bàn bạc.
Nhìn theo bóng dáng cô bước lên lầu, Tiêu Hoàng Long có chút do dự:
“Con đem Bạch Khởi La cùng sang Ma Cao, không sợ con bé sẽ gặp bất trắc à?”
Tiêu Bách Thần cười nhạt, đoạn đáp:
“Riêng Bạch Khởi La thì cha không cần lo. Cô ấy dữ như cọp, đố ai dám vồ?!”
Nghe anh nói, Tiêu Hoàng Long bật cười ha hả.
.......
“Lại là đám người nhà họ Tiêu nhúng tay vào chuyện này!”
Triệu Tư Mỗ tức điên người, ném tan bộ ấm chén cổ thượng hạng đang đặt trên bàn xuống đất.
Triệu Đình Khiêm ngồi trên ghế, nhìn cha mình bằng ánh mắt hờ hững mà đáp:
“Thằng nhãi Tiêu Bách Thần không dễ đối phó. Hắn nhận ủy thác của một gã thần bí nào đó, sống chết bảo vệ vợ chồng Lý Nghiêm Chấn bằng được.”
Nói đến đây, hắn lại nhìn xuống bàn chân bị thương đang băng bó của mình, gằn giọng nói từng câu từng chữ:
“Đợi vết thương trên chân con khỏi hẳn, bọn chúng ắt biết tay con!”
“Cha, chúng ta đã thỏa thuận, cha không được phép dẫn anh ta đến đây cơ mà!”
Triệu Hinh vừa lúc cùng Tô Thạc Hiên đi nhảy ở quán ba về, trông thấy Triệu Đình Khiêm ở trong phòng mà không khỏi bực bội, gắt gỏng lên tiếng.
Triệu Tư Mỗ không có nhã hứng tranh cãi với cô ta, đưa tay phẩy phẩy ra chiều đuổi Triệu Hinh lên trên lầu.
Hiện giờ lão ta đã có đứa con trai bảo bối, biết nghe lời, lại giỏi việc thì tội gì còn kiêng nể đứa con gái vô dụng kia nữa.
“Cha...!!! Cha không nghe con nói hay sao. Mẹ mà biết thì...”
“Xéo ngay lên lầu!”
Triệu Tư Mỗ không đợi cô ta nói hết câu liền trực tiếp đuổi thẳng.
Triệu Đình Khiêm ngồi bên cạnh quan sát toàn bộ sự việc, không quên nhếch miệng nở nụ cười châm biếm với Triệu Hinh.
Chờ hắn ta lấy trọn được lòng tin của Triệu Tư Mỗ, chắc chắn đám người này đừng hòng còn mong ở lại được trong căn nhà này!
......
“Nơi ở của Hamansito nằm ở phía Bắc thành phố. Nếu ông ta có yêu cầu gì quá đáng, con tuyệt đối không được nghe theo!”
Tiêu Hoàng Long vừa lái xe, vừa dặn dò Tiêu Bách Thần một cách cẩn thận.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại trên một con đường lớn, người người qua lại đông đúc, kinh tế vô cùng sầm uất.
“Con có trông thấy căn biệt thự cao chọc trời kia không?”
Theo hướng Tiêu Hoàng Long chỉ, anh trông thấy nằm chính giữa thủ đô là căn biệt thự cao lớn, thiết kế hình ốc xoắn, bên ngoài lớp tường phủ đá quý, dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói lòa, lấp lánh.
“Cuộc sống của Hamansito xem chừng cũng khá là dư dả, cha nhỉ?”
Họ rảo bước vào bên trong cánh cửa biệt thự. Một đám người ăn mặc theo phong cách Nhật Bản đang lom khom quét dọn, lau chùi, vô cùng bận rộn.
Từ phía xa xa, Bá Tổng Phong khoan thai bước tới, chìa tay ra chào đón hai cha con Tiêu Hoàng Long.
“Hừ!”
Tiêu Bách Thần cười nhạt, bước thẳng vào bên trong, để mặc Bá Tổng Phong đang giơ tay hờ hững ra không trung đầy tẽn tò.
Phòng tiếp khách cũng được bài trí riêng theo phong cách cổ điển, mang đậm dấu ấn bên Nhật.
Hamansito ngồi khoanh chân ngay chính giữa phòng, mái tóc dài búi gọn ra phía sau, trên tay phe phẩy chiếc quạt nhỏ.
Hai cha con Tiêu Hoàng Long toan bước vào bên trong liền bị Bá Tổng Phong gọi giật lại.
“Khoan đã!”
Hắn ta nhìn họ bằng đôi mắt đầy chế giễu.
“Thầy tôi đã căn dặn, chỉ một mình Tiêu Bách Thần được phép vào bên trong nói chuyện. Còn ông Tiêu, mời ông kiên nhẫn chờ ở bên ngoài!”
Tiêu Hoàng Long không yên tâm bèn đưa mắt nhìn con trai đầy ẩn ý.
Anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở cửa bước vào bên trong.
Hamansito nhìn thấy Tiêu Bách Thần bước vào, trên mặt tuyệt đối không nở bất cứ nụ cười nào cả.
“Gặp người lớn mà không mở miệng chào hỏi, đó là thất kính!”
Wow!
Tiêu Bách Thần cười cợt.
“Lấy trộm giấy tờ chuyển nhượng tài sản của người lớn, phản bội sư thầy thì nên xếp vào tội gì, thưa ông?”
Trước lời lẽ châm chọc của Tiêu Bách Thần, Hamansito cũng hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Ông ta chậm rãi rót từng ngụm trà, đưa cho anh một chén, đoạn cất giọng hỏi thăm:
“Tiêu Hoàng Long vẫn khỏe chứ?”
“Cảm ơn ông. Cha tôi vẫn khỏe mạnh, chí ít vài chục năm nữa!”
Hamansito bật cười, đầu hơi ngả ra phía sau mà nói:
“Tính cách của cậu và lão Tiêu chẳng khác gì nhau. Mặc dù hai người không phải ruột thịt, nhưng cũng tương đối đó!”
“Vào việc chính đi. Ông tìm tôi với mục đích gì?”
Hamansito nhướn mày, cười hề hề đáp:
“Cái chết của cha mẹ cậu, cậu nghĩ do Triệu Tư Mỗ toàn quyền đứng ra dựng trù kế hoạch và tiến hành truy sát ư?”
Tiêu Bách Thần lập tức cảnh giác, lên tiếng hỏi vặn lại:
“Ông đang nói gì thế? Tôi không hiểu?”
Chẳng lẽ, con cáo già này đã biết rõ thân phận thật sự là Tư Kiệt của anh hay sao?
Hamansito cũng không để anh đợi lâu, một lời nói thẳng:
“Cậu không cần phải giấu giếm. Tôi đã biết rõ toàn bộ thân phận thật và mục đích của cậu. Tiêu Bách Thần, năm ấy Triệu Tư Mỗ tiến hành tàn sát toàn bộ gia đình cậu là do có người sai khiến!”
Gương mặt Tiêu Bách Thần vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh nhấp thêm một ngụm trà nữa, im lặng nghe Hamansito nói tiếp.
“Kẻ đứng sau điều khiển Triệu Tư Mỗ, không phải ai khác chính là Tiêu Hoàng Long!”
Ánh mắt Tiêu Bách Thần chợt vằn lên những tia đỏ. Anh chồm người ra phía trước, đưa tay túm chặt lấy cổ áo ông ta mà gằn giọng đe dọa:
“Ông tự dựng lên một câu chuyện nhảm nhí, hòng chia rẽ tình cảm của cha con tôi à? Vô ích thôi!”
Hamansito chỉnh lại vạt áo, đứng dậy bước đến bên tủ gỗ, lôi ra một tấm ảnh cũ kỹ.
“Tự xem đi!”
Trong bức ảnh là hình Tiêu Hoàng Long đang cùng Triệu Tư Mỗ uống rượu chung với nhau, trên mặt còn lộ ra nụ cười tươi roi rói, bộ dạng vô cùng thân thiết.
Bàn tay cầm ảnh của Tiêu Bách Thần có chút run run, nhưng vẫn không để lộ bất kỳ một sự lo lắng nào ra bên ngoài.
Hamansito được đà, tiếp tục cười cợt chế giễu tiếp:
“Tôi có đầy đủ bằng chứng, chứng minh Tiêu Hoàng Long chính là kẻ đứng sau giật dây, ra lệnh cho Triệu Tư Mỗ tiến hành giết chết cha mẹ cậu, cướp trắng toàn bộ tài sản nhà họ Tư! Tiêu Bách Thần à, những năm qua, cậu đã mù quáng nhận hung thủ giết cha mẹ ruột làm cha rồi đấy!”
“Nói đi, điều kiện trao đổi là gì?”
Tiêu Bách Thần lạnh lùng đáp.
Ha..ha..
Rất thông minh!
Hamansito vỗ tay khen ngợi.
“Giúp tôi đến Tứ Cảng, đòi lại quyền sở hữu Lục Địa Trung!”