Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 50: Chương 50: Súng lục kề đầu một đường thẳng bắn




Tiêu Bách Thần vừa xoay lưng toan rời đi, thì ngay từ phía sau anh, một loạt đạn chói tai bất ngờ vang lên, viên đạn sắc lạnh cắm thẳng một đường mà ghim chặt vào bả vai anh.

Cảm giác đau nhói thiêu đốt toàn bộ da thịt Tiêu Bách Thần, máu tươi tanh lòm chảy tràn qua lớp áo.

Mạc Đình Khiêm đứng ở phía sau anh, đắc ý giơ cao khẩu súng lục trên tay, cong miệng thổi một hơi dài.

“Được lắm, Đình Khiêm. Anh xứng đáng là bạn tốt của tôi!”

Lương Chuyên Mạnh thấy đồng minh đã đến, hai mắt sáng rực như sao, cất giọng cười khả ố.

Giờ này, Mạc Đình Khiêm đã đến ứng phó kịp thời, hơn nữa Tiêu Bách Thần cũng đã bị thương, hà cớ gì hắn ta còn phải khép nép, cúi đầu mà sợ sệt nữa?!

Tiêu Bách Thần ôm vai, mồ hôi rịn từng tầng trên trán, đau đớn ngấm sâu vào từng lớp thịt. Một đường đạn này chắc chắn đã áp sát gần tới xương của anh, cảm tưởng như toàn bộ da thịt đều nhuốm đau đến chết đi sống lại.

“Tiêu Bách Thần, thằng ranh khốn khiếp. Xem ông xử lý mày thế nào? Mau trả lại cho tao hai chiếc răng cửa, chó má!”

Lương Chuyên Mạnh dồn sức đứng dậy, há miệng mà chửi láo, để xem giờ hắn sẽ trừng trị Tiêu Bách Thần như thế nào cho phải phép.

Trận chiến vừa rồi, một mình Tiêu Bách Thần phải đối phó với hơn chục gã thuộc hạ to lớn, côn sắt đầy tay, sức lực cũng đã đuối đi nhiều phần. Hiện tại, anh còn bị thương nặng ở bả vai nữa, vết thương cực sâu khiến gương mặt anh lúc trắng lúc xanh, tái mét đến cực điểm.

Bãi đỗ xe đã hoàn toàn bị đám người của Lương Chuyên Mạnh bao kín, bóng dáng bất kỳ một người lạ nào đó cũng đừng hòng bước qua đây nổi.

Đám thuộc hạ được đà cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu chuẩn bị sẵn sàng lao vào anh một trận kế tiếp.

“Chúng mày, đứa nào lột được mặt nạ của hắn, tao sẽ thưởng nóng hai triệu nhân dân tệ. Còn nếu giết chết Tiêu Bách Thần, tao sẽ lập tức sang tên kế thừa quyền sở hữu dinh thự Lương gia tại Canada, đồng thời thưởng nóng năm triệu nhân dân tệ!”

Lương Chuyên Mạnh khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.

Phần thưởng quá đỗi béo bở như thế này, làm sao bọn chúng có thể dễ dàng mà bỏ qua?

“Anh em, xông lên! Cùng nhau giết chết Tiêu Bách Thần!”

Mạc Đình Khiêm khoan thai dựa người vào mui xe, kéo kéo gọng kính đen, đắc ý mà xem trận chiến ác liệt đang diễn ra trước mặt, tựa hồ như đang coi một bộ phim hành động sống còn vậy.

Lần này, đám thuộc hạ càng trở nên hăng máu hơn, chúng dồn hết toàn bộ chút sức lực còn lại của mình, tranh nhau đòi giết anh bằng được.

Tiêu Bách Thần đã thấm mệt, hiện tại chỉ có thể chống đỡ, xoay xoay liên tục, đầu óc bắt đầu choáng váng...

Tại dinh thự nhà họ Tiêu lúc này...

Tiêu Hoàng Long vừa dọn đồ đạc xong xuôi, ngay sớm ngày mai ông phải bay chuyến sớm nhất, do vậy mọi thứ đều gấp rút chuẩn bị cao độ.

“A Đông, đã hơn mười hai giờ đêm, cậu chủ vẫn chưa về sao?”

Nghe tiếng ông chủ hỏi, A Đông, một thuộc hạ tín nhiệm của Tiêu Bách Thần khẽ đăm chiêu một lúc, đoạn cúi đầu đáp:

“Dạ, cậu chủ có nói sẽ về sớm. Nhưng hiện tại đã quá ba giờ, cậu ấy vẫn chưa trở về!”

Động tác châm thuốc của Tiêu Hoàng Long bất ngờ dừng lại trong không trung. Đôi mắt ông nhíu lại, trầm giọng nói:

“Thằng nhóc có nói sẽ đi đâu không? Còn đám vệ sĩ kia, chúng không báo tin tức về à?”

A Đông áy náy, xoa xoa bàn tay mà đáp:

“Cậu chủ không cho họ đi theo, cũng không nói sẽ đi đâu. Ông chủ, tôi sẽ cho người kiểm tra định vị GPS ngay lập tức!”

Tiêu Hoàng Long gật đầu, đoạn dí mạnh điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn, đứng dậy bước thẳng lên lầu trên.

Căn phòng dành riêng cho Bạch Khởi La hiện giờ đang đóng kín, ánh đèn bên trong đã tắt từ lâu, có lẽ cô đã ngủ say.

Tiêu Hoàng Long chần chừ một lúc, sau đó quyết định cất giọng gọi cô. Ông nghĩ, có lẽ Bạch Khởi La may ra sẽ biết Tiêu Bách Thần đã đi đâu chăng?

“Khởi La, cháu ngủ chưa?”

Cộc...cộc...cộc...

Tiếng gõ cửa đều đều vang lên trong không gian tối tăm.

Nhưng đáp lại lời ông vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.

“Khởi La, chú có thể vào được không?”

Bình thường, mọi lần Tiêu Hoàng Long gọi, Bạch Khởi La sẽ đều trả lời nhanh gọn trong vòng vài phút.

Nhưng ông đã chờ ngoài cửa hơn hai mươi phút mà vẫn không nhận được bất kỳ một lời hồi đáp nào của cô, trong lòng Tiêu Hoàng Long chợt nổi lên một đợt sóng gợn.

Rầm!

Cánh cửa phòng lập tức bị đạp đổ sang một bên.

Ngay khi ánh điện phòng vừa được bật lên, Tiêu Hoàng Long đã chết trân ngay tại chỗ.

Bạch Khởi La cũng đã rời đi từ lúc nào.

Chăn đệm trên giường cô đã lạnh, điều đó cho thấy cô đã rời đi từ lâu, chí ít cũng phải vài tiếng trước.

Tiêu Hoàng Long tức khắc chạy nhanh xuống dưới lầu, đạp cửa nhảy lên chiếc xe mui trần sáng bóng, lái xe phóng vút vào trong màn đêm.

Mười lăm chiếc xe oto con phía sau cũng lần lượt nối đuôi, bám theo sát nút...

Ha...haha...

“Sao nào, Tiêu Bách Thần, mày cảm thấy tinh thần đã khá lên chưa?”

Lương Chuyên Mạnh gằn giọng đe dọa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh không rời.

Tiêu Bách Thần dựa lưng vào tường, ngửa cổ thở từng hơi đứt đoạn, khắp người chằng chịt vết thương bầm tím.

“Hửm! Có giỏi thì tự mình lên đây, đấu tay đôi với tao. Làm gì mà phải trốn chui trốn lủi như một con chó thế kia?!”

Anh hừ lạnh, nhếch miệng khiêu khích.

Lần này, Lương Chuyên Mạnh không còn vì một vài ba câu nói kháy của anh mà nổi điên lên nữa. Hắn chỉ cười cười, giật lấy khẩu súng lục trên tay Mạc Đình Khiêm, dí dí mũi súng lên trán Tiêu Bách Thần, khinh bỉ đáp:

“Thời gian không còn nhiều, mày cũng bớt nói mấy câu nhảm nhí lại đi. Hãy để tao tiễn mày một đoạn xuống suối vàng, người anh em!”

Ngón tay hắn đang đặt trên cò súng chậm rãi bóp chặt lại, thái độ của Tiêu Bách Thần vẫn không hề suy chuyển, cả người chỉ toát lên vẻ lạnh lùng, sâu xa khó đoán.

“Bai bai, Tiêu- Bách- Thần!”

Bốp!!!

Keng!!!

Khẩu súng trên tay Lương Chuyên Mạnh bất ngờ bị đá tung, văng xa khoảng chừng gần ba mét.

Cánh tay hắn cũng vì cú đá mạnh mẽ kia mà lập tức tê rần.

“Mẹ kiếp, là kẻ nào?!”

Mạc Đình Khiêm cũng vừa vặn trông thấy, kẻ vừa đá văng khẩu súng trên tay Lương Chuyên Mạnh kia có thân thủ nhanh nhạy vô cùng, không hề thua kém Tiêu Bách Thần.

Y mặc bộ đồ thể thao màu xám tro, trên đầu đội một chiếc mũ phớt, che bớt gần nửa khuôn mặt.

Thân hình của y không lớn, cao khoảng độ mét bảy, khắp người toát lên khí chất lạnh băng mà vô tình.

Tiêu Bách Thần khẽ nhướn mắt lên nhìn người đang đứng phía trước mình, trong đầu dần định hình một cái tên, nhưng vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn.

Tình thế khác thường này là gì đây?

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.