Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 47: Chương 47: Thứ quý giá nhất của tôi anh dám không




Lương Chuyên Mạnh xắn vội tay áo, rẽ đám người đang túm tụm lại với nhau chờ xem kịch hay kia ra, đoạn chạy tới bên cạnh Tiêu Bách Thần, không nói không rằng vo tròn bàn tay mà đấm thẳng vào mặt anh một cú thật mạnh.

“Thằng khốn này, mày định giở trò gì ở đây hả?”

“Chuyên Mạnh, mau câm mồm ngay!”

Đằng Thiết Giáp cũng vừa vặn bước đến nơi, dùng gậy chống chân mà quật vào lưng đứa cháu ngỗ nghịch một cái.

Tiêu Bách Thần xoa xoa một bên má đã sưng đỏ, nhếch miệng hừ lạnh:

“Phiền ông chủ Đằng mời vị thiếu gia nóng tính này ra bên ngoài cho tôi!”

Lương Chuyên Mạnh không cam tâm, chỉ vì một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà chú ruột của hắn dám đánh cả hắn.

Chưa đợi Đằng Thiết Giáp lên tiếng, Lương Chuyên Mạnh đã tóm chặt lấy cổ áo của Tiêu Bách Thần, gằn giọng đe dọa:

“Chín giờ tối nay, tao đợi mày tại quán bar Châu Bảo, không gặp không về!”

Trước khi rời đi, hắn còn không quên đưa mắt liếc Bạch Khởi La một lần nữa, sau đó lái xe lao vút ra bên ngoài.

Tiếng động cơ đi xa dần, Đằng Thiết Giáp mới thở phào yên tâm, bèn quay sang nhìn con trai, nhỏ giọng an ủi:

“Con à, phải cố gắng chịu đau một chút thì mới mau khỏi bệnh được chứ!”

Đằng Thiết Quang cả người không mặc quần áo, ngâm mình trong bồn thuốc, cảm giác bứt rứt ở các mạch máu như bị kiến cắn khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Mười đầu ngón tay đều bị cắt những vết nhỏ, kỳ lạ là máu theo miệng vết thương nhỏ tong tong xuống bồn tắm, chưa có dấu hiệu tạm ngừng chảy.

“Cô cũng mạnh tay thật. Máu đen trong người anh ta cứ tích tụ ngày càng nhiều. Nếu tôi không chữa kịp, chắc chắn không qua nổi đêm nay!”

Tiêu Bách Thần lặng lẽ đứng một bên quan sát, không quên thì thầm vào tai Bạch Khởi La cười cười châm biếm.

Máu tươi từ đầu ngón tay của Đằng Thiết Quang nhỏ xuống là một màu đen, khoảng độ hai mươi phút sau mới ngả dần sang màu đỏ tươi như bình thường.

Mặc dù thời gian nhỏ máu có dài, nhưng chỉ làm anh ta thấm mệt một chút, không ảnh hưởng gì nhiều tới nội tạng.

Chờ thêm năm phút nữa, Tiêu Bách Thần lại tiếp tục cầm một chiếc kim châm nhỏ, sau đó cắm vào chính giữa trán Đằng Thiết Quang.

Tức khắc cả người anh ta rung lên, trong người nóng rực như thiêu như đốt, có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi đang không ngừng túa ra qua từng lớp biểu bì.

“Nóng quá!”

Đằng Thiết Quang khó chịu mà vặn vẹo cơ thể, cứ mỗi lần anh ta định đứng lên là lại bị Tiêu Bách Thần ấn mạnh đầu xuống lần đó.

Trải qua hơn ba mươi phút, cuối cùng Tiêu Bách Thần mới rút châm, phẩy tay sai người tới kéo Đằng Thiết Quang ra khỏi bồn.

Anh ta vừa được kéo dậy, vết bầm tím khổng lồ trên bụng cũng đã lập tức tan hết, không còn để lại bất cứ dấu vết gì.

Chỉ còn bồn nước vừa ngâm hiện tại đã chuyển sang màu đen, bốc mùi hôi thối vô cùng lợm họng.

Đằng Thiết Giáp tò mò cúi xuống nhìn, bị đống nước bầy nhầy và thứ mùi tanh tưởi kia sộc thẳng vào cánh mũi, không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo, mặt mũi xanh lét.

“Mẹ kiếp! Tởm lợm quá đi!”

Tiêu Bách Thần lau mồ hôi trên trán, ung dung giải thích:

“Tôi cắt mười đầu ngón tay của nhị thiếu gia là để cho các mạch máu xấu chảy ra bên ngoài. Để cậu ấy ngâm mình trong bồn thuốc bởi khi máu chảy, cơ thể sẽ càng suy kiệt, mà những loại thuốc này đều có tác dụng bổ máu, điều hòa cơ thể, làm tăng thêm sức đề kháng cho nhị thiếu gia.”

Đằng Thiết Quang vừa đi vừa gật gù thán phục. Ông ta đã nghe danh Tiêu Bách Thần rất nhiều, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến mới cảm thấy khuất phục hoàn toàn.

“Vậy thằng bé từ giờ có thể trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường rồi, phải không cậu Tiêu?”

Anh gật đầu xác nhận, không quên đưa mắt ra hiệu cho ông ta nhìn vào bên trong phòng Đằng Thiết Quang.

Anh ta đang dùng hai tay bốc thức ăn bỏ vào miệng, ăn như bị chết đói đã lâu, miệng còn liên tục sai giúp việc đem cơm lên tiếp.

Trông thấy cảnh tượng đó, Đằng Thiết Giáp vui như mở cờ trong bụng, đích thân dâng lên cho Tiêu Bách Thần hai cặp vali xếp đầy tiền bên trong, còn không quên tặng cho anh một viên dạ minh châu cẩm thạch to bằng lòng bàn tay, nhưng đã có tuổi đời trên hai trăm năm.

“Đây là một chút lòng thành của tôi. Mong cậu Tiêu hãy nhận. Cảm ơn cậu rất nhiều!”

Ông ta vừa nói vừa bắt tay với anh, nở nụ cười rộng đến nỗi không buồn khép lại.

Rời khỏi nhà họ Đằng, Tiêu Bách Thần lái xe đưa Bạch Khởi La trở về dinh thự nhà họ Tiêu ngay lập tức.

Trên xe, cô hoàn toàn giữ thái độ im lặng, gương mặt xinh đẹp suy tư ngẫm nghĩ, tạm thời quên mất cả sự hiện diện của Tiêu Bách Thần bên cạnh.

“Tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người chữa bệnh. Việc còn lại của cô, tôi không tham gia, cũng không có liên quan. Ok?”

Chữ “ok” được anh cố tình ngân dài ra khiến Bạch Khởi La bĩu môi khinh bỉ.

Nhà họ Đằng cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là đã xong, nhưng thực ra đấy mới chỉ là khởi nguồn cho chuỗi bi kịch sắp xảy ra tiếp theo.

Tiêu Bách Thần cầm vali tiền ném cho thuộc hạ đem gửi vào thẻ ngân hàng của anh, đoạn cầm viên dạ minh châu trên tay mà cẩn thận ngắm nghía.

“Cô thử nói xem, lão già Đằng Thiết Giáp sẽ định làm gì tiếp theo?”

Bạch Khởi La không buồn ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ hừ lạnh mà đáp:

“Cho dù hai cha con lão định giở trò gì đi chăng nữa, trò chơi mà tôi tạo ra cho chúng chỉ mới bắt đầu. Anh nghĩ, tôi sẽ dễ dàng để bọn chúng tùy ý thích làm gì thì làm hay sao? Haha, đâu có dễ dàng thế!”

“Đưa đây?!”

Tiêu Bách Thần bất ngờ chìa bàn tay ta phía trước mặt cô, nở nụ cười xấu xa mà nói.

“Hửm?”

Bạch Khởi La ngơ ngác, không hiểu ý của anh, hết nhìn bàn tay đang giơ về phía mình, lại nhìn Tiêu Bách Thần bằng gương mặt khó hiểu.

“Trả tiền phí sinh hoạt trong những ngày cô ăn, ở nhà tôi!”

Thực ra, Tiêu Bách Thần không có ý định lấy tiền của cô, chỉ là nhìn Bạch Khởi La giương giương tự đắc như thế, đột nhiên trong lòng muốn trêu chọc cô một chút.

Bạch Khởi La nhún vai, đáp lại bằng ngữ khí lạnh tanh:

“Không có!”

Tiêu Bách Thần vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, càng thêm tham lam mà đê tiện nói tiếp:

“Chả nhẽ trên người cô không có thứ gì đáng giá hay sao? Tôi cũng phải kiếm tiền cật lực, chứ đâu thể nuôi không một bà cô già?!”

Gương mặt Bạch Khởi La tức thì chuyển đỏ, gã bỉ ổi này còn dám mở miệng gọi cô là “bà cô già”.

Cô nhếch miệng cười khẩy, ung dung kéo hai dây váy xuống, bờ vai trần trắng nõn, mềm mại hiện ra trước con mắt của Tiêu Bách Thần.

Dây áo trễ xuống, phần ngực váy cũng buông lỏng thêm một chút, đôi gò bồng đảo cao vút nhấp nhô ẩn hiện dưới lớp vải voan, kiều diễm mà có phần điên loạn.

Ực...!

Tiêu Bách Thần không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, máu mũi như muốn nổ tung ngay lập tức.

“Thứ quý giá nhất của tôi, anh dám không?”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.