Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 366: Chương 366: Cửu Long Sơn Mạch




- Đúng vậy, sau khi đánh một trận thì gã liền bỏ đi!

Lâm Phong tùy ý nói, sau đó lại đưa mắt nhìn Đoàn Hân Diệp.

- Ta đi cùng Ngạo Tuyết, nàng về trước đi!

- Ừm, được rồi!

Đoàn Hân Diệp nhu thuận gật đầu, sau đó nàng kéo tay Lâm Phong, lộ vẻ không nỡ, nói:

- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút!

- Yên tâm đi!

Lâm Phong nhu hòa cười nói. Sau đó, Đoàn Hân Diệp chậm rãi buông tay, đi về trong Hoàng cung, thỉnh thoảng nhịn không được mà quay đầu, giống như là sợ Lâm Phong sẽ chạy mất vậy.

Lần đầu tiên nhận được lời hứa của Lâm Phong, luôn cảm giác sợ mất đi, bởi vì quá quan tâm cho nên mới sợ mất.

Lâm Phong vẫn mỉm cười, đến khi bóng người Đoàn Hân Diệp biến mất mới quay đầu lại. Lúc này, Vấn Ngạo Tuyết cười khá mập mờ, như cười như không nhìn Lâm Phong.

Nhiều ngày không gặp, thực lực Lâm Phong đã đạt Huyền Vũ cảnh, trở thành đệ nhất nhân trong Thiên Nhất học viện, được mọi người sùng bài. Hơn nữa, còn được công chúa yêu thương, thằng này thật là ngon a!

- Tại sao phải dùng xe ngựa?

Lâm Phong không để ý tới nụ cười mập mở của Vấn Ngạo Tuyết, nhìn xe ngựa hỏi, Lâm Phong hắn cũng không phải là đàn bà con gái, vậy mà Vấn Ngạo Tuyết lại dùng xe ngựa tới đón.

- Ai biết ngươi có thể mang theo sư muội ta bỏ trốn hay không!?

Vấn Ngạo Tuyết cười nói, làm cho Lâm Phong đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới hắn ta, trực tiếp leo lên xe ngựa.

Vấn Ngạo Tuyết ngồi phía trước xe ngựa, roi mềm quất lên, nhất thời xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

- Đoạn thời gian này, ngươi đi đâu?

Lâm Phong ngồi ở bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết, hỏi một tiếng.

- Cửu Long sơn mạch, đỉnh Quan Kiếm!

Vấn Ngạo Tuyết tùy tiện nói:

- Ở nơi đó, bế quan một đoạn thời gian, cho tới hôm nay bước vào Huyền Vũ cảnh mới có thể ra ngoài mà trở lại.

- Cửu Long sơn mạch, đỉnh Quan Kiếm!

Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ, ở phía đông hoàng thành có một Yêu Thú sơn mạch liên miên mênh mông, cũng giống như Hắc Phong Lĩnh, vô biên vô hạn, ở một phía khác chính là thuộc lãnh địa của nước khác của Tuyết Vực.

Hơn nữa, Lâm Phong còn nghe nói, Nguyệt gia hùng mạnh tọa lạc ở trong một chỗ núi rừng bên cạnh Cửu Long sơn mạch, về phần đỉnh Quan Kiếm trong miệng Vấn Ngạo Tuyết, chính là một tòa núi cao trong sơn mạch.

- Đúng, là đỉnh Quan Kiếm, thích hợp với kiếm tu. Ở một vài ngày trong đỉnh Quan Kiếm, thành tựu kiếm đạo của ta đã tinh tiến không ít, có cơ hội, ngươi cũng có thể tới nhìn một chút.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong giải thích, một vài tên kiếm tu hùng mạnh trong hoàng thành đều thích tới đỉnh Quan Kiếm mà tu luyện kiếm thuật. Nhưng mà, nghe nói nơi đó cũng không thích hợp tới nhiều lần, tốt nhất chỉ với những người đã có chút lĩnh ngộ trên kiếm đạo nhưng còn chưa đột phá. đỉnh Quan Kiếm có thể giúp ngươi đột phá cảnh giới kiếm đạo, nhưng mà tới nhiều thì có hiệu quả ngược lại, làm cho kiếm tâm không ổn định.

Đương nhiên, điều này cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

- Dẫn ta tới đó!

Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói, làm cho Vấn Ngạo Tuyết có chút kinh ngạc.

- Hiện tại?

Vân Ngạo Tuyết liếc qua, ánh mắt xinh đẹp lộ ra ý tứ hỏi thăm nhìn Lâm Phong.

- Đúng, hiện tại.

Lâm Phong khẳng định gật đầu, Vấn Ngạo Tuyết trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong không chút nhúc nhích, cực kỳ kiên định.

- Kẻ điên, biết thế không nói cho ngươi!

Vấn Ngạo Tuyết buồn bực nói thầm một tiếng, sau đó hắn đột nhiên vung roi, bánh xe xoay mạnh, xe ngựa chuyển về một hướng khác, theo phía đông hoàng thành mà lao đi.

Hoàng thành vô cùng mênh mông, Vấn Ngạo Tuyết thúc ngựa chạy như điên, cuốn lên một mảnh bụi đất trong hoàng thành, nhưng vẫn đến ngày thứ hai mời tới được Cửu Long sơn mạch.

Nhìn Yêu Thú sơn mạch vô biên vô hạn trước mắt, Vấn Ngạo Tuyết duỗi lưng một cái, trong mắt lộ ra mấy phần buồn ngủ, tu luyện không mệt, nhưng mà cưỡi xe ngựa điên cuồng mà chạy như vậy, một chút cũng không ngừng nghỉ, thật sự có chút hành hạ người ta.

Nhìn Lâm Phong, Vấn Ngạo Tuyết chỉ thấy hắn đã nhảy xuống xe, nhìn Yêu Thú sơn mạch trước mắt, ánh mắt mang theo ánh sáng, phi thường hữu thần.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tới Cửu Long sơn mạch, cùng với Hắc Phong Lĩnh đều thuộc Yêu Thú sơn mạch, nhưng lại có cảnh trí khác nhau.

Hắc Phong Lĩnh thì nhiều rừng rậm sườn núi, địa thế không cao chót vót như Cửu Long sơn mạch trước mắt, cao thấp chập chùng rộng lớn, nhưng hai mảnh Yêu Thú sâm lâm này đều vẫn mang yêu khí, yêu khí phi thường nồng nặc.

Dù vậy vẫn có không ít người ra vào Cửu Long sơn mạch, đối với võ tu mà nói, Yêu Thú sâm lâm chính là nơi mạo hiểm, gặp nguy hiểm cũng mang theo kỳ ngộ. Ở bên trong Yêu Thú sâm lâm, thông qua chiến đấu cùng yêu thú, có thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, lịch lãm kinh nghiệm sinh tử, ma luyện tâm chí cùng độ nháy bén của mình, đồng thời, ở bên trong Yêu Thú sâm lâm, thỉnh thoảng còn có một vài kỳ ngộ.

Vì vậy, ngay cả Yêu Thú sâm lâm tràn đầy nguy hiểm, nhưng vẫn có không ít người thâm nhập, người trước ngã xuống thì kẻ sau tiến lên.

- Đỉnh Quan Kiếm ở đâu?

Lâm Phong nhìn Vấn Ngạo Tuyết hỏi.

- Thẳng hướng vào trong sơn mạch mà đi, đại khái hơn trăm dặm, lúc đó ngươi sẽ thấy.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn về phía trước, đạm mạc nói một tiếng:

- Ta mới từ cái nơi quỷ quái này chui ra, sẽ không giúp ngươi đâu, tạm biệt!

Nói xong, Vấn Ngạo Tuyết rất tiêu sái mà xoay người vọt lên xe, vung lên roi ngựa, theo đó là tiếng vó ngựa dồn dập xa dần, rất là bựa.

Lâm Phong nhìn thoáng qua phương xa đã khuất dấu Vấn Ngạo Tuyết, một kẻ thật đáng yêu, xinh đẹp như yêu, không câu chấp, không kiềm chế.

Vấn Ngạo Tuyết cũng là một kẻ rất có thiên phú, ngươi đầy ngông nghênh, nhưng không giống với mấy tên kia, vừa xuất hiện thì giống như là tài trí hơn người, triển lộ hết tài trí ra ngoài, dường như sợ người ta không biết được thực lực của mình mạnh cỡ nào, địa vị của mình cao quý bao nhiêu.

Rất nhanh, Lâm Phong cũng xoay người đi vào trong Cửu Long sơn mạch, hắn vốn tình toán tu luyện một phen, tăng lên tu vi.

Dù sao, hôm nay trong Hoàng thành đã bắt đầu nổi lên sóng gió, Lâm Phong cũng đã gây không biết bao nhiều thù oán, hắn phải đối kháng Xà Quỳnh, muốn giết Lăng Thiên, những điều này, không thể nghi ngờ là phải dùng thực lực mạnh mẽ mà thực hiện. Vì vậy, khi nghe được Vấn Ngạo Tuyết nói đỉnh Quan Kiếm có thể giúp tăng lên kiếm đạo, hắn lập tức không chút lựa chọn mà trực tiếp nhờ Vấn Ngạo Tuyết mang tới nơi này.

Tu luyện là vô cùng tận, kiếm của hắn đã bước vào Nhân Kiếm Hợp Nhất nhưng còn chưa đủ. Tại cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất cũng không còn vững chắc hoàn toàn, huốn chi, trên Nhân Kiếm Hợp Nhất còn phải có cảnh giới mạnh hơn, chỉ là chưa đến lúc chạm tới mà thôi.

Bên trong Cửu Long sơn mạch, ánh sáng mặt trời bị từng mảnh rừng rậm che khuất, tia sáng chỉ có thể theo những khe hở nhỏ mà chiếu xuống.

Phong Đình cẩn thận rón rén đi về phía trước trong rừng rậm, mà ở xung quanh thân nàng, có không ít hộ vệ gia tộc bảo vệ vòng quanh.

- Tiểu thư, chúng ta đã tiến sâu vài chục dặm trong sơn mạch, nếu tiến sâu hơn nữa, kể tiếp có thể gặp phải Linh yêu thú lợi hại hơn, nhất định phải cẩn thận mới được.

Ở bên cạnh Phong Đình, một lão già nhắc nhở nói.

- Ừm, ta biết rồi!

Phong Đình gật đầu, dù trong lòng có mấy phần khiếp đảm, nhưng vì bệnh của cha, nàng vẫn phải tiến tới, nhất định phải tìm được Cửu Dương thảo mới được.

- Tiểu thư, nếu không được thì chúng ta nên bỏ cuộc đi thôi, lão gia cũng sẽ không trách tiểu thư đâu. Cửu Dương thảo, sao có dễ dàng tìm được như vậy.

Lão già thở dài một tiếng, Cửu Dương thảo chứa đựng dương khí cùng sinh mệnh lực khổng lồ, chỉ sinh trưởng ở nơi có nguyên khí cực kỳ nồng nặc, là một loại linh thảo mà chỉ có chỗ như nguyên khí địa mạch mới có thể dựng dục ra được. Loại bảo địa cùng với bảo vật này, sao có thể đến phiên bọn họ tìm được, cho dù có, e rằng sớm đã bị người khác lấy rồi.

Phong Đình nhẹ nhàng lắc đầu, muốn nàng buông bỏ, không thể nào.

- Cửu Dương thảo!

Vừa đến phụ cận, Lâm Phong nghe được ba chữ Cửu Dương thảo liền dừng chân. Cửu Dương thảo là trời đất linh thảo chân chính, sử dụng trực tiếp có thể lớn mạnh nội tức, để nội tức võ tu càng thêm cường hãn, liên miên không dứt, theo đó mà thực lực không ngừng trở nên mạnh mẽ. Ngoài ra, dược liệu chủ yếu để chế luyện Lạc Thần đan cũng cần phải có Cửu Dương thảo.

Lâm Phong cũng không quên thiếu nữ Vân Hi cô độc mà tinh khiết bị đóng băng kia, vẫn còn phải chờ Cửu Dương thảo mà phục hồi thanh tỉnh.

Nhìn thoáng qua hộ về xung quanh Phong Đình, Lâm Phong nhíu nhíu mày, bọn hộ về này là gì có thực tâm hộ vệ an toàn của thiếu nữ kia, có vài tên lộ ra ánh mắt tham lam dục vọng nhìn đường cong thướt tha của thiếu nữ, không chút hảo ý. Thiếu nữ kia không cảm giác được, nhưng Lâm Phong hắn có cảm giác nhạy bén nhường nào, sao có thể không phát hiện được.

Nhưng Lâm Phong chỉ là một người ngoài, cũng không nên quản nhiều như vậy làm gì.

Nhanh chóng bước tới mấy bước, Lâm Phong đi tới bên cạnh thiếu nữ, làm cho đám hộ vệ cùng lão già kia đều giật mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Ngươi là ai?

Lão già kia chắn trước người Phong Đình, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, ở bên trong Cửu Long sơn mạch, một vài tên võ tu lợi hại thường giết võ tu yếu hơn mà cướp lấy bảo vậy, những chuyện này có rất nhiều, vì vậy, nếu có người xa lạ đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận.

- Ngươi biết chỗ nào có Cửu Dương thảo?

Lâm Phong nhìn thiếu nữ hỏi.

Phong Đình đánh giá Lâm Phong, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nhưng lại mang theo vài phần thâm thúy, tuất dật phi phàm.

- Không biết!

Phong Đình lắc đầu, nàng chỉ là muốn đi tìm Cửu Dương thảo mà thôi.

Lâm Phong cũng không hỏi gì thêm, hắn cũng chỉ tùy ý hỏi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.