Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 72: Chương 72: Dụ dỗ




Lâm Phong khẽ nhún vai mỉm cười, không thể trách hắn tự sướng nghĩ lung tung, mà quả thực biểu hiện của Liễu Phỉ quá không bình thường.

Liễu Phỉ đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ không thèm đếm xỉa của Lâm Phong, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, phải nghiến chặt răng mới có thể nén cơn giận trong lòng xuống được.

- Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện!

Trầm mặc giây lát, mặt Liễu Phỉ trướng đỏ lên, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

- Chuyện gì? Lâm Phong hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi có biết trong nước Tuyết Nguyệt chúng ta, thế lực nào là mạnh nhất không? Liễu Phỉ hỏi.

- Đương nhiên là cái gia tộc kia ở Hoàng thành Tuyết Nguyệt! Lâm Phong tùy tiện nói. Hắn cũng có chút hiểu biết về nước Tuyết Nguyệt, gia tộc đó có thể xưng Hoàng, thực lực đương nhiên là mạnh nhất, điểm này không cần phải bàn. Có thể nói chư hầu thời cổ đại, ai cường mạnh sẽ liền có thể xưng bá thiên hạ, cướp đoạt ngôi vị, thời thế hiện nay lại càng thêm rõ rệt, chỉ công nhận thực lực. Lâm Phong thì lại không nhận thấy cái gia tộc đó có thể trở thành gia tộc hoàng đế, càng không thể có được thực lực chấn nhiếp Tuyết Nguyệt.

Liễu Phỉ sửng sốt, không ngờ được Lâm Phong cũng có ít kiến thức này, có thể một câu nói trúng.

- Không sai, trong nước Tuyết Nguyệt, thế lực hoàng gia là mạnh nhất, cho dù Tuyết Nguyệt cũng có không ít các thế lực cùng gia tộc cường mạnh khác, ví dụ như Vân Hải tông của chúng ta, nhưng vẫn không đủ để đối kháng lại hoàng gia. Liễu Phỉ chậm rãi nói: - Nhưng chính lúc này, quân chủ Tuyết Nguyệt đang muốn tụ tập anh tài Tuyết Nguyệt, xây dựng Tuyết Nguyệt thánh viện! Đến lúc đó, đệ tử ưu tú của các tông môn lớn như Vân Hải tông, Hạo Nguyệt tông đều sẽ tụ lại một nơi, đạt được những tư nguyên tốt nhất, có người chỉ đạo tốt nhất, trở thành những cao thủ thực sự.

Nói đến đây Liễu Phỉ dừng lại một lát, hướng ánh mắt về phía Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn Liễu Phỉ, uể oải cười một tiếng, nói: - Việc này có liên quan gì đến ta sao?

Liễu Phỉ nguýt Lâm Phong một cái, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc này thông minh như vậy, Liễu Phỉ không tin hắn không hiểu lời của mình.

- Chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành thành viên của Tuyết Nguyệt thánh viện sao, chỉ cần vào được đó, đủ loại linh đan vũ khí, dung mãi không hết, công pháp võ kỹ tùy ý lựa chọn. Liễu Phỉ nói đầy vẻ dụ dỗ.

Đến giờ phút này, Lâm Phong sao có thể không rõ ý của Liễu Phỉ, chỉ là hắn hiện giờ đang suy đoán, cô gái Liễu Phỉ này rốt cuộc có thân phận gì, sao lại muốn chiêu mộ nhân tài cho hoàng thất.

Nhớ lại hôm trước gặp được Xích Huyết thiết kỵ dưới chân núi, Lâm Phong càng thêm xác định, thân phận của Liễu Phỉ không hề tầm thường.

Nhận ra ánh mắt lóe lên của Lâm Phong, Liễu Phỉ cười nói: - Thế nào, có phải là động lòng rồi không??

Lâm Phong khẽ vuốt cằm nhìn Liễu Phỉ, như cười như không nói: - Có được tặng mỹ nữ như cô không?

Nhìn sắc mặt lúc hồng lúc xanh của Liễu Phỉ, Lâm Phong cười sang sảng, bước đi về phía trước.

- Hoàng thất tuy mạnh, nhưng những thế lực tông môn khác cũng đầy dã tâm, không một người nào cam chịu bị kéo vào. Muốn khiến bọn họ đem giao những đệ tự ưu tú ra, tặng cho hoàng thất đưa vào Tuyết Nguyệt thánh viện, có thể đơn giản như vậy sao?

Tiếng nói của Lâm Phong truyền đến khiến Liễu Phỉ ngẩn người ra, thằng nhóc này còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng ta, chẳng trách thiên phú lại mạnh như vậy. Còn về lúc nãy, chẳng qua là hắn muốn trêu chọc nàng ta mà thôi

Nghĩ đến đây Liễu Phỉ liền cảm thấy khó chịu bực dọc, nếu như có cơ hội nhất định phải đánh cho tên khốn này một trận tơi tả, khiến hắn không dám tuỳ tiện đùa cợt mình, còn bây giờ Liễu Phỉ sải bước, lại đuổi theo Lâm Phong.

Đỉnh Cửu Hàn, nơi tụ họp của đệ tử nội môn.

Trên đỉnh Cửu Hàn có một động phủ cực lớn, là nơi đệ tử nội môn thường lui tới, bởi vì giữa động phủ này có một bức thạch bích.

Phía trên thạch bức, khắc tên của từng người, mỗi một hàng chín cái tên, có tất cả chín hàng, tổng cộng tám mươi mốt cái tên, đại biểu cho tám mươi mốt đệ tử nội môn mạnh nhất.

Càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, toàn bộ tấm thạch bích này giống như một bàn cờ, còn tám mươi mốt cái tên kia chính là quân cờ, có thể tuỳ ý di chuyển, thay đổi vị trí.

Toàn bộ đệ tử nội môn đều hy vọng tên của mình có thể lên trên, không ngừng nhảy lên phía trên, điều này có nghĩa là xếp hạng của bọn họ cũng gần đứng đầu.

Lúc này, tên của Đồ Phu đã bị gỡ xuống khỏi vị trí trên cùng, nhưng mọi người đều biết rõ, trong bảng tên của đệ tử trung tâm sắp xuất hiện tên của Đồ Phu.

Còn cái tên thay thế Đồ Phu, nằm trong số ba cái tên đứng đầu trên thạch bích nhìn có thể vô cùng chói mắt.

- Văn Nhân Nham.

Cái tên này giống như sao chổi quật khởi, chỉ dùng thời gian một năm ngắn ngủi đã đứng trong hàng ngũ cao nhất của đệ tử nội môn. Hơn nữa, không một ai nghi ngờ, chỉ cần Văn Nhân Nham đồng ý, y lần này chắc chắn sẽ có tên trong đệ tử hạch tâm. Có điều Văn Nhân Nham lại không như vậy, mọi người đều biết y quá kiêu ngạo, y sẽ không để tên mình xếp cuối cùng trong bảng xếp hạng của tệ tử hạch tâm.

Văn Nhân Nham, năm mười sáu tuổi chính thức xuất hiện trong Vân Hải tông, hơn nữa không hề trải qua ngoại môn mà trực tiếp tiến vào nội môn. Sau đó trong một năm này, y không ngừng vượt lên trước trong bảng xếp hạng. Đến giờ, trọn vẹn một năm trôi qua, tên của y đã được khắc vào vị trí chói mắt nhất kia.

Rất nhiều người đều tin rằng thành tựu của Văn Nhân Nham thậm chí sẽ cao hơn cả Lệnh Hồ Hà Sơn và Đồ Phu.

Lúc này, bên ngoài động phủ thạch bích, một hàng người đang tiến bước vào trong, đệ tử nội môn xung quanh đều lần lượt nhường đường, trong ánh mắt lộ ra vẻ sung kính.

- Văn Nhân Nham, hắn đến rồi.

Trong hàng người này, người đi ở giữa thân mặc trường bào màu trắng, anh tuấn phóng khoáng, hai mắt của y lại mang màu lam xanh thẳm, có vẻ đặc biệt dị thường, y chính là Văn Nhân Nham.

- Văn Nhân, chúc mừng. Một thanh niên bên cạnh Văn Nhân Nham cười nói.

- Chẳng qua chỉ là đứng đầu nội môn mà thôi. Vẻ mặt Văn Nhân Nham không chút biểu cảm, liếc nhìn bảng xếp hạng trên thạch bích một cái, nói: - Thần Tinh, với thực lực hiện giờ của ngươi, lần này cũng có thể khắc tên trên thạch bích rồi.

- Ừm, nhất định là như vậy. Thần Tinh gật gật đầu, lần trước bị bại dưới tay Lâm Thiên trước mắt bao người, gã đã luyện tập càng thêm khắc khổ, cách đây không lâu thực lực cũng đã có bước đột phá, đến nay đã là Linh Vũ cảnh tầng hai, thiên phú xuất chúng, trong nội môn danh tiếng cũng không hề nhỏ. Điểm này đã được Văn Nhân Nham để ý tới.

- Ha ha. Văn Nhân Nham thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt lập tức quét nhìn đám người xung quanh, con ngươi xanh lam ánh lên vẻ cực kỳ yêu diễm.

- Từ hôm nay, ta tuyên bố, Liễu Phỉ chính là người của Văn Nhân Nham ta! Nếu kẻ nào dám có ý đồ với Liễu Phỉ, chính là đối đầu với Văn Nhân Nham ta.

Giọng nói của Văn Nhân Nham vang lên, đám người xung quanh thổn thức không thôi. Sớm đã nghe nói Văn Nhân Nham có ý với Liễu Phỉ, quả nhiên không giả, mà Văn Nhân Nham lúc này lại tuyên bố Liễu Phỉ là người của y trước mặt mọi người, quả thật bá đạo.

Phải biết rằng, ngay cả trong đám đệ tử hạch tâm cũng có người để ý đến Liễu Phỉ, Văn Nhân Nham sau khi đứng đầu trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn đã liền dám nói những lời ngông cuồng như vậy, thực sự đã không còn coi người theo đuổi Liễu Phỉ ra gì.

Tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, nhưng chính lúc này, một giọng nói không hợp thời bỗng nhiên vang lên.

- Liễu Phỉ không phải là cô gái của ngươi, ngươi nói không được tính, phải là tự Liễu Phỉ nói. Hàn Man biết Liễu Phỉ hiện giờ đang ở cùng Lâm Phong, nghe thấy lời ngông cuồng vừa rồi của Văn Nhân Nham vô cùng khó chịu.

- Ồ? Ánh mắt của mọi người đều dồn vào một điểm.

- Kẻ nào to gan như vậy, dám nghi ngờ Văn Nhân Nham, chẳng lẽ muốn tìm chết đường sao?

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, hiện giờ Văn Nhân Nham không chỉ thực lực cường mạnh, đồng thời nhờ thiên phú mà y cũng được tông môn vô cùng coi trọng, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng không dám làm gì y.

- Được lắm. Ánh mắt Văn Nhân Nham chuyển hướng, hơi nhích chân lên, con ngươi màu xanh phát ra luồng sáng kỳ dị, bàn tay trắng nõn đánh ra như một con rắn độc.

Ầm! Cơ thể Hàn Man va chạm dữ dội với vách tường, máu tươi từ miệng trào ra, nhưng ánh mắt gã vẫn kiên định vẻ không phục.

-Ngươi nói thêm một câu, ta sẽ giết ngươi. Văn Nhân Nham giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại vô cùng bá đạo.

- Mẹ nó chứ. Hàn Man nhổ ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn Văn Nhân Nham: - Đừng tưởng là chỉ trong một năm có thể đứng đầu được để tử nội môn mà đã là tài giỏi, cho huynh đệ ông đây thời gian một năm, cũng có thể giết chết mày.

- Ồ? Huynh đệ ngươi là ai, nói ra xem nào. Văn Nhân Nham lộ ra vẻ trêu tức.

- Lâm Phong, người trong mộng của Liễu Phỉ.

Hàn Man cố ý nói như vậy. Với biểu hiện của Lâm Phong trên đài sinh từ hôm nay, Hàn Man không tin tông môn sẽ để Văn Nhân Nham động vào hắn. Chỉ cần cho Lâm Phong thời gian, thì nhất định có thể giống như Văn Nhân Nham, Hàn Man tin tường vào Lâm Phong còn hơn cả tin tưởng vào chính gã.

- Lâm Phong là ai?

Văn Nhân Nham thản nhiên hỏi, hôm nay y không hề đến Sinh Tử đài, với thực lực của y, cũng không thể nào có ai dám khiêu chiến hắn.

- Chỉ là một tên tiểu tử mới bước vào Linh Vũ cảnh, lĩnh ngộ được vài phần kiếm thế mà thôi, so với huynh còn kém xa, ngay ta cũng đủ để đạp chết hắn rồi.

Thần Tinh đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường nói.

- Vậy sao?

Đúng lúc này, bên ngoài động phủ, một giọng nói thản nhiên truyền đến, phóng đãng, bất kham

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.