- Lâm Phong!
- Lâm Phong, thì ra người nàng yêu gọi là Lâm Phong!
Có thể có được giai nhân như vậy nhớ mãi không quên, thậm chí trước
khi chết còn muốn giải thích với hắn, không biết là kẻ nào có phúc như
vậy.
Mọi người âm thầm nghĩ, nếu có thể có được giai nhân đối với họ như vậy, đó là một chuyện may mắn bực nào.
- Nàng ta đang gọi Lâm Phong!?
Tử Linh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Đoàn Hân Diệp, không đúng,
không thể là hắn được, Lâm Phong trong miệng nàng ta, nhất định không
phải là Lâm Phong mà nàng biết.
Lâm Phong mà nàng biết, sao có thể có được giai nhân yêu thương như thế.
Lúc này, đứng trong đám người, thân thể Lâm Phong cực kỳ chấn động.
- Lâm Phong, ta thật sự không biết!
Bi thương nhường nào mới có thể làm cho Đoàn Hân Diệp trước khi chết cũng phải muốn giải thích với hắn.
- Ta hiểu lầm nàng rồi!
Lâm Phong đột nhiên cảm thấy lòng mình có chút đau đớn, giống như là bị cái gì đâm trúng.
Là hắn giết những tên Phó thống lĩnh Hắc Sát vệ kia, là hắn làm cho
tất cả những người bảo vệ nàng đều rời đi, nhưng cuối cùng, hắn lại hiểu lầm Đoàn Hân Diệp, bỏ lại một mình Đoàn Hân Diệp, tạo nên kết cục hôm
nay, Đoàn Hân Diệp bị Tử Phủ bức bách phải gả cho Tử Quỳnh.
Hôm nay, công chúa Đoàn Hân Diệp phải dùng dao găm đặt trên cổ mình
để giữ lấy tấm thân thanh bạch của nàng. Hơn nữa, đến chết vẫn không
quên giải thích một tiếng với Lâm Phong hắn.
Nàng cần gì phải giải thích với hắn, là hắn hiểu lầm nàng!
- Đợi một chút!
Lâm Phong mở miệng nói to, thân hình bật lên, đạp chân trong hư không mà trực tiếp nhảy lên trên hành lang.
Trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Phong đã hấp dẫn mọi người, tất cả đều
giương mắt tập trung lên người hắn, hắn với một thân áo trắng, đơn giản, sạch sẽ, mặt mũi thanh tú, tuấn dật.
Mà Đoàn Hân Diệp cũng đưa mắt nhìn Lâm Phong, trong lòng nàng mãnh liệt run lên.
Là hắn!
Thân ảnh phóng khoáng không câu chấp này, thật sự rõ ràng xuất hiện trước mắt nàng, đây không phải là ảo tưởng?!
Phía dưới hành lang, Tử Linh cùng Tử Y thấy Lâm Phong nhảy lên trên
hành lang, thân hình hai người cũng khẽ run lên. Lâm Phong, chẳng lẽ Lâm Phong trong miệng Đoàn Hân Diệp thật sự là Lâm Phong này sao?
Vì sao, vào lúc này hắn vẫn mang mặt nạ màu bạc kia.
- Tử Y tỷ, người nàng yêu thương chính là Lâm Phong?
Tử Linh lẩm bẩm nói nhỏ, có chút không dám tin tưởng.
Lúc này, Tử Y đã thoát ra từ trong bóng ma tuyệt vọng, trong lòng chỉ có hận, nhìn thân ảnh Lâm Phong mà lạnh lùng nói:
- Sao có thể chứ, nhất định không phải là hắn!
Mà ở trên hành lang, Lâm Hạo Kiệt cũng nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe
lên, người này, hình như có chút quen thuộc, nhưng y cảm thấy chưa từng
gặp qua Lâm Phong, nếu không y cũng không thể nào mà không nhận ra.
Về phần Đoàn Hân Diệp, nàng vẫn trầm mặc, ánh mắt nhìn Lâm Phong, dao găm trong tay cũng khẽ buông lỏng.
- Lâm Phong!?
Đoàn Hân Diệp vẫn có chút không tin được, Lâm Phong sẽ xuất hiện trước mắt nàng, lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng.
- Là ta, thật xin lỗi, là ta để nàng phải chịu khổ!
Lâm Phong than khẽ một tiếng, trong mắt lộ vẻ xin lỗi.
Nghe được lời của Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp phát ra một tiếng nức nở,
hai hàng lệ theo gương mặt xinh đẹp mà không ngừng lăn dài. Mà trong mắt nàng, lại lộ ra nét cười, nín khóc mỉm cười, lệ vẫn chảy, giờ khắc này, thiên địa dường như mất đi ánh sáng, Đoàn Hân Diệp, đẹp, đẹp đến mực
làm người run rẩy.
Keng một tiếng, dao găm trong tay Đoàn Hân Diệp rơi xuống mặt đất,
nàng chậm rãi nhấc chân, đi tới trước người Lâm Phong, khuôn mặt giãn
ra, cười nói:
- Ta không trách huynh, thật đó!
Lâm Phong nhìn ánh mắt thâm tình của Đoàn Hân Diệp, thần sắc lộ vẻ
phức tạp. Trong hoàng thất Đoàn gia, thái tử Đoàn Vô Đạo bá đạo vô đạo,
nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai tâm cơ thâm trầm, vô cùng lợi hại. Mà công
chúa Đoàn Hân Diệp lại đơn thuần tinh khiết, thiện lương như thế.
Dù nàng là công chúa cao cao tại thượng, nhưng đồng dạng, nàng cũng là một cô gái xinh đẹp.
Thấy một màn như vậy, trong lòng mọi người đều có chút cảm khái, một
đôi tình lữ xứng đôi, có lẽ bọn họ mới là trời sinh một đôi.
Ánh mắt Tử Linh cùng Tử Y cũng tập trung ở đó, Lâm Phong, thật sự là Lâm Phong!
Lâm Phong vẫn luôn bị các nàng coi thường, lại được một cô gái xinh
đẹp như thế đem lòng yêu thương, buồn cười cho Tử Y còn tưởng rằng Lâm
Phong sẽ làm gì với các nàng, so với Đoàn Hân Diệp, các nàng thì tính
cái gì?!
Ngay cả Lâm Hạo Kiệt cũng có thể vì một Tử Hà mà triệt để vứt bỏ ả, tùy ý bỏ rơi, thậm chí một câu nhắn nhủ cũng không có.
Thực tế, luôn tàn khốc như vậy, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Mà thực tế, lại mộng ảo như thế, tất cả mọi chuyện tại trên hành lang này, thật sự làm ả khó có thể tin.
Lâm Phong, hắn có tư cách gì mà để một giai nhân yêu thương như thế, hắn dựa vào cái gì?
Người Tử Phủ đều có thần sắc cực kỳ khó coi.
Đoàn Hân Diệp vốn phải làm đám cưới với Tử Quỳnh, hẳn phải làm thê tử của Tử Quỳnh, mà bây giờ nàng lại ở chung một chỗ với nam nhân khác,
điều này làm cho Tử Phủ làm sao chịu nổi.
Tử Phủ, sau này sẽ bị người đời âm thầm cười nhạo, mất sạch mặt mũi.
Đoàn Hân Diệp cùng Lâm Phong, làm trò trước mặt mọi người mà quất cho Tử Phủ một bạt tai.
- Các ngươi thân mật xong chưa?
Tử Quỳnh âm lãnh nói, lúc này, sắc mặt gã thật sự không chịu nổi,
không thể nghi ngờ, Tử Quỳnh gã phải là nhân vật chính trong ngày hôm
nay, cưới Đoàn Hân Diệp, thế nhưng mà thê tử còn chưa qua cửa đã làm cho danh tiếng của gã hoàn toàn mất hết.
Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đồng thời quay đầu nhìn Tử Quỳnh, Lâm
Phong khẽ kéo thân thể Đoàn Hân Diệp về sau lưng mình, ánh mắt nhìn Tử
Quỳnh mang theo lạnh lùng.
Một chi tiết nho nhỏ này làm cho trong lòng Đoàn Hân Diệp trở nên ấm
áp, lẳng lặng đứng sau lưng Lâm Phong, nàng rất hưởng thụ cảm giác này.
Ngày đó, Lâm Phong truy đuổi ngàn dặm, không để ý tới tính mạng mà cứu
nàng, nàng cũng có cảm giác như vậy.
- Đoàn Hân Diệp, Tử Quỳnh ta đối đãi với ngươi không tệ, mấy ngày
qua, ngươi nói thế nào thì liền như vậy, ta chưa bao giờ đụng vào ngươi. Ngày hôm nay, ngươi lại thông đồng với người khác, đã như vậy, Tử Quỳnh ta cũng không tiếc thương gì, thân thể ngươi, ta nhất định lấy.
Tử Quỳnh nhìn chằm chằm Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp, lạnh lùng nói.
- Người Tử Phủ, đều không biết xấu hổ như vậy sao?
Lâm Phong cảm thấy có chút buồn cười, theo suy luận của Tử Quỳnh, gã
bắt Đoàn Hân Diệp làm thê tử, chẳng lẽ Đoàn Hân Diệp còn phải cảm tạ hắn mới đúng?
- Dựa theo ý ngươi, nếu có người bắt em gái ngươi làm vợ, trước lúc
đám cưới sẽ không đụng vào nàng, vậy em gái ngươi có nên cảm ân đái đức
với người đó hay không? Tự nguyện trở thành thê tử của người ta? Đây
chính là suy luận của người trong Tử Phủ?
Lâm Phong lạnh lùng nói, sắc mặt tất cả người trong Tử Phủ đều trở nên âm trầm, ngó chừng Lâm Phong.
- Ngươi tên là Lâm Phong, thật là to gan, ở trong Tử Phủ ta mà còn dám lớn lối như thế, ta sẽ để ngươi chết thật khó coi.
Trong ánh mắt Tử Quỳnh lộ ra sát cơ, tuổi của Lâm Phong cũng không
lớn hơn gã, lại dám càn rỡ tại trong Tử Phủ gã, thật sự là không biết
sống chết.
- Ngươi có thể thử một chút!
Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, một người, áo trắng, cổ kiếm giắt lưng, không sợ, không hãi!
Gió nhẹ lướt qua, áo trăng phất phơ, tóc dài bay múa, giờ phút này,
Lâm Phong lại lần nữa trở nên khinh cuồng, phóng đãng, không câu chấp.
Tử Linh cùng Tử Y không chút nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Hắn thay đổi, giờ phút này, Lâm Phong hoàn toàn thay đổi thành một
người khác, không còn nửa điểm nhút nhát, nhẫn nhịn như trong mắt hai
người. Giờ phút này, Lâm Phong tràn đầy nhuệ khí, một thân nghông nghênh mà đứng đó, một mình đối mặt với tất cả người trong Tử Phủ.
Giờ khắc này, Lâm Phong mang theo khí phách cùng phong độ của một
tuyệt thế cường giả, giống như một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.
- Thật là một kẻ càn rỡ, Tử Quỳnh huynh, để ta cống hiến chút lực đi!
Lâm Hạo Kiệt nhấc chân bước ra, tiêu sái nói, giờ phút này chính là cơ hội biểu hiện.
- Vậy liền phiền toái Lâm huynh rồi!
Tử Quỳnh khẽ gật đầu, sau đó Lâm Hạo Kiệt liền đạp chân mà ra, trong
nháy mắt đã tới trước người Lâm Phong, áo quần màu vàng lóe lên tia
sáng, tuấn lãng, quý phái.
- Tại sao ta cảm giác được ngươi có chút quen thuộc?
Lâm Hạo Kiệt cau mày hỏi.
Lâm Phong cười một tiếng, đạm mạc mở miệng:
- Ra tay đi!
- Ngươi đã vội vã tìm chết, ta thành toàn cho ngươi, nhớ kỹ, người giết ngươi gọi là Lâm Hạo Kiệt, Kim Vũ kiếm khách!
Lâm Hạo Kiệt cuồng ngạo nói, nhảy tới một bước, mưa vàng hoa mỹ nở rộ trong không gian, mưa vàng đầy trời hóa thành từng điểm kim quang, ánh
sáng chói mắt vô cùng.
Mưa kiếm tỏa ra, kiếm quang màu vàng hoàn toàn bao trùm lấy thân thể Lâm Phong.
Lâm Phong vẫn đứng đó, thân hình không chút di động, bàn tay tùy tiện đưa lên, một khí tức sắc bén bễ nghễ chợt lóe lên rồi biến mất, quang
mang chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi tiêu tán.
Nhưng Lâm Hạo Kiệt lại phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết,
trường kiếm đã rơi trên mặt đất, cánh tay cầm kiếm của Lâm Hạo Kiệt đã
bị trực tiếp chém rụng.
Mọi người đều co quắp run rẩy, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn kỹ mà vẫn không rõ Lâm Phong đã chặt tay Lâm Hạo Kiệt như thế nào.
Lúc này, Lâm Phong vẫn đứng ở một chỗ, giống như là từ trước đến giờ
đều không có chút động tác nào. Nhưng cánh tay Lâm Hạo Kiệt lại chân
thật bị chém rụng trên mặt đất.
- Kim Vũ kiếm khách, ngươi mà cũng có tư cách xưng là kiếm khách, ngươi, không xứng dùng kiếm.
Giọng nói đạm mạc của Lâm Phong vang lên, tất cả mọi người lại run lên lần nữa.
Nhất là hai người Tử Linh cùng Tử Y, thân hình run rẩy không cách nào ngừng lại, các nàng thật sự quá khiếp sợ.
Lâm Hạo Kiệt, kiếm tu?
Lâm Phong, chết nhát? Phế vật?
Ở trước mặt Lâm Phong, Lâm Hạo Kiệt, ngay cả tư cách dùng kiếm cũng không có, Lâm Hạo Kiệt, không xứng!