Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 109: Chương 109: Lạc Tuyết công tử




Thật mạnh, thực lực chí ít phải là Huyền Vũ cảnh!

Mọi người chỉ cảm thấy thân thể mình đều bị đóng băng, nhất là thiếu nữ kiêu ngạo ở gần Mộng Tình kia, trên người ả ta chậm rãi lan ra một tầng băng tinh, chính là vì khí thế lạnh lẽo này đóng băng người khác, loại thực lực này thật đáng sợ.

Huyền Vũ cảnh, ở bất kỳ nơi nào trong Tuyết Nguyệt đều được coi là cường giả, có thể làm trưởng lão của tông môn lớn, thậm chí là cả tông chủ.

Mà nữ tử che mặt cả người lạnh lùng và khí chất thánh khiết này, nàng mới bao nhiêu? Vậy mà vừa rồi không ai chú ý tới cô gái này cả, ánh mắt nàng không ngờ lại đẹp như thế.

Thanh Tâm chấn động, nàng không thể nhìn Lâm Phong thay đổi, mà ánh mắt nàng lại biến hóa, lộ ra vẻ kinh hãi. Nàng lần đầu nhìn thấy Mộng Tình đã cảm thấy Mộng Tình không hề tầm thường, có ít người không nhìn thấy mặt thật mà có thể suy đoán ra nàng ta đẹp bao nhiêu, nhưng Mộng Tình hiển nhiên là loại đó, chỉ riêng khí chất thôi đã ngây ngất lòng người.

Nhưng đáng sợ hơn là, thực lực của nàng ta càng làm cho người ta chấn động, chỉ một bước mà cả tửu lâu dường như muốn đóng băng.

Lúc này, Lâm Phong đứng ở sau Mộng Tình, nên khí tức lạnh lùng băng phong này cũng không có giáng xuống người hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy một bước này của Mộng Tình có uy thế rung động cỡ nào.

Trong đôi mắt Lâm Phong không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, cô gái xinh đẹp không cách nào hình dung được này lại có thực lực biến thái tới mức này?

- Ta nên nghĩ ra sớm, người ở sâu trong Hắc Phong Lĩnh sao có thể thực lực không cường hãn cho được.

Lâm Phong mỉm cười, có cô gái biến thái thế này đi cùng, xem ra cuộc sống sau này sẽ tốt hơn nhiều.

Nhưng cần phải nhờ phụ nữ bảo vệ, Lâm Phong sao cứ thấy là lạ thế nào đó!

- Ngọc nhi.

Người trung niên quát một tiếng, bước đến cạnh thiếu nữ kiêu ngạo kia rồi ôm ả ta tránh xa Mộng Tình ra.

Cô gái này thật đáng sợ.

- Các ngươi còn chưa cút?

Mộng Tình lạnh lùng nói, làm cho sắc mặt người trung niên kia vô cùng khó coi.

- Đi!

Phất phất tay, người trung niên trực tiếp phá cửa sổ bỏ đi, những người khác cũng theo sát phía sau.

- Các ngươi, cũng cút!

Mộng Tình nhìn về phía Thanh Tâm và hai người bên cạnh nàng ta, âm thanh vẫn lạnh lùng như trước, không có nửa điểm dao động.

- Đây là tửu lâu của ta.

Sắc mặt Thanh Tâm cứng đờ, phản bác.

- Tửu lâu của ngươi, nhưng lại chẳng thấy ngươi tôn trọng bọn ta, nếu như vậy ta mặc kệ nó là tửu lâu của ai.

Mộng Tình bước lên một bước, giơ bàn tay ngọc ngà vẽ trên không trung một nét, ngay sau đó ánh sáng hàn băng lóe lên, một luồng hơi thở hủy diệt truyền ra. Không có bất kỳ tiếng vang nào, nhưng toàn bộ không trung tửu lâu đều bị chấn thành chân không, bị xóa nhòa, ánh sáng trực tiếp chiếu vào.

Mộng Tình phất tay một cái mà cả tửu lâu đều bị phá hủy, thậm chí không phát ra tiếng động nào, loại thực lực này làm cho Lâm Phong kinh ngạc há hốc miệng

Cô gái này, dường như quá cường hãn rồi!

Ngoài tửu lâu, trên con đường chính của ngoại thành, mọi người chỉ cảm thấy một chum sáng chói mắt phóng lên, ngay sau đó, một hơi thở tịch diệt truyền đến. Bọn họ nhìn thấy không trung trên Thanh Tâm tửu lâu bị trực tiếp phá hủy, ai nấy đều dừng lại, lòng đầy kinh hãi.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Thanh Tâm tửu lâu bị người ta phá hủy?

- Thật to gan, lại có kẻ dám trực tiếp phá hoại Thanh Tâm tửu lâu!

Mọi người đều khiếp sợ, nhìn về phía Thanh Tâm tửu lâu, chỉ có đám người Đoàn Liệt thì ngưng mắt lại, lưng chảy mồ hôi lạnh, một ả con gái thật mạnh mẽ bá đạo, xem ra là không có hy vọng báo thù rồi.

Nhưng người trên tầng ba tửu lâu cũng không phải kẻ dễ chọc như vậy.

Lúc này, trên không trung tửu lâu đã bị hủy kia, một bóng người phiêu diêu hạ xuống tầng hai.

Người này mặc áo đen, sắc mặt lạnh lùng tuấn tú, tuổi chừng hai mươi, trong ánh mắt nhìn đám người Lâm Phong lại mang theo chút lạnh nhạt.

- Nghe Đoàn Phong nói, Thái tử Đoàn Vô Đạo vô cùng bá đạo, kẻ thuận thì sống, kẻ nghịch thì chết! Kẻ này tuy lạnh lùng, nhưng trên người không có loại khí chất đó, hẳn không phải là Thái tử! Mà Nhị hoàng tử điện hạ thì tính cách ôn hòa, rất được lòng người, người hẳn là phải nho nhã; kẻ này cũng không phải là y, như vậy gã là ai?

Lâm Phong suy đoán trong lòng, hắn vốn tưởng kẻ nói lời ngông cuồng này sẽ là một trong hai người kia, nhưng xem ra không phải, có lẽ là con cháu hoàng thất khác thôi.

- Huyền Vũ cảnh!

Nam tử áo đen khẽ nói, ánh mắt sắc bén:

- Thực lực của cô rất mạnh, nhưng ở ngoại thành này, Huyền Vũ cảnh chưa có cái tư cách muốn làm gì thì làm.

Mộng Tình nghe thấy lời uy hiếp của nam tử áo đen kia, vẻ mặt khá quái dị, hàn ý trên người lại lạnh thêm một tầng, hỏi:

- Còn chưa cút?

Lời vừa dứt, Mộng Tình lại lần nữa nâng tay lên.

- Đi!

Nam tử áo đen thấy vậy thì cả người căng thẳng, dẫn Thanh Tâm trực tiếp bay đi.

- Lắm lời thật!

Mộng Tình hạ tay xuống, thì thầm một tiếng. Nam tử áo đen trên không trung nghe nàng nói vậy thì sắc mặt căng thẳng, tức giận mà không dám làm gì.

Lâm Phong cười cười, cô gái này vốn không thích nói chuyện, trực tiếp ra tay luôn. Tên nam tử áo đen kia ở thế yếu mà còn nói lời đe dọa, không thể nghi ngờ là tự chuốc nhục, cái cảnh gã chạy kia thật làm cho người ta cười nhạo.

Xoau người, Mộng Tình liền thấy ba người Lâm Phong đang nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái, trong mắt không khỏi hiện lên chút khác thường.

- Mộng Tình tỷ, tỷ… thật mạnh!

Đoàn Phong cười cười, gã tưởng Lâm Phong đã quá yêu nghiệt rồi, nhưng thật không ngờ Mộng Tình còn yêu nghiệt hơn, thật không biết là bọn họ tu luyện như thế nào.

Tĩnh Vân cũng tròn xoe đôi mắt nhìn, rồi tự thấy xấu hổ, Mộng Tình đẹp đến mức nàng không thể sánh nổi, thực lực nhưng lại khiến nàng không thể theo kịp.

- Nàng là người hay là yêu vậy!

Lâm Phong thì thầm một tiếng, cô gái này làm cho hắn không biết nói gì.

May hôm đó ngồi chung ngựa với nàng không làm gì quá đáng, không thì chắc cũng bị hành thảm rồi.

- Nhiếp Tiểu Thiện.

Mộng Tình trầm mặt, nói với vẻ khá cổ quái, rồi lập tức đi đến bên bàn rượu và ngồi xuống.

Lâm Phong không nói gì.

- Lâm Phong đại ca, Nhiếp Tiểu Thiện là ai?

Đoàn Phong nghi hoặc hỏi Lâm Phong.

- Thần tiên tỷ tỷ.

Lâm Phong thầm nói, làm cho Đoàn Phong không hiểu gì cả.

Lâm Phong ngồi xuống cạnh Mộng Tình, khẽ hỏi:

- Thực lực nàng mạnh như vậy, sao không nói cho ta?

- Ngươi có hỏi ta đâu.

Mộng Tình đáp làm cho trợn trắng mắt… buồn bực.

- Vậy giờ nàng có thực lực gì?

Lâm Phong hỏi.

Mộng Tình nhìn Lâm Phong, chớp mắt rồi nói:

- Không nói cho ngươi.

- Nhưng mà, đủ để bảo vệ ngươi.

Mộng Tình bổ sung một câu làm cho ánh mắt Lâm Phong sáng lên, có mỹ nữ bên người bảo vệ có vẻ không tệ cho lắm.

- Nhưng sau này mỗi ngày ngươi phải kể năm câu chuyện ở quê nhà ngươi cho ta nghe.

Mộng Tình tiếp tục nói khiến Lâm Phong giật mình, mỗi ngày năm chuyện…

Đoàn Phong và Tĩnh Vân đều mù tịt nghe hai người nói chuyện, cả đầu toàn những dấu chấm hỏi, Nhiếp Tiểu Thiện? Thần tiên tỷ tỷ? Chuyện xưa ở quê hương Lâm Phong?

Nhất là Tĩnh Vân, thấy Mộng Tình và Lâm Phong lại quen thuộc như thế, hai người nói chuyện khiến nàng không thể nào nghe hiểu được, nàng cảm thấy lòng hơi chua xót.

- Có lẽ, chỉ có nữ tử như Mộng Tình mới có thể xứng đôi với Lâm Phong.

Tĩnh Vân mỉm cười, tâm tình cũng trở nên bình thản hơn nhiều. Ở trong mắt Tĩnh Vân, Lâm Phong quá ưu tú.

Những người khác trong tửu lâu dần dần về, mà mấy người Lâm Phong vẫn thực thản nhiên, mãi đến khi ăn uống no say mới ra khỏi Thanh Tâm tửu lâu đã bị phá hủy này.

Lúc này, mọi người đang không ngừng đi đến cửa thành, cánh cửa Hoàng thành sắp đến giờ mở.

Lâm Phong lái xe ngựa cũng chạy tới cánh cửa Hoàng thành, không lâu sau đã đến dưới chân cửa thành, nhìn thấy cánh cửa làm từ đồng thau hùng vĩ kia.

- Cửa thành này tuy cổ xưa nhưng so với cánh cửa trong cổ điện ở Vân Hải tông kia thì kém hơn rất nhiều.

Lâm Phong thầm nói một tiếng, lúc này mọi người đã xếp thành một hàng dài, chờ đợi trước cửa thành.

- Các ngươi nhìn kia, ở đó có người ngự không mà đi, thật lợi hại.

Lúc này, những tiếng kinh hô vang lên, mọi người ngẩng đầu liền thấy một bóng dáng vụt qua trên không trung, ngao du trên đỉnh đầu mọi người, rất là tiêu dao.

Lâm Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đôi cánh chim màu đen thật lớn mở ra, không gian có một luồng kình phong cuồng bá gào thét.

- Đại bằng, là Đại Bằng công tử.

Lâm Phong híp mắt nhìn, chỉ thấy Đại Bằng công tử liếc đám người bên dưới một cái rồi lập tức vỗ cánh, nhất thời tốc độ càng nhanh hơn, trực tiếp từ cửa thành bay vọt vào trong Hoàng thành, không người ngăn cản.

- Đại Bằng công tử đúng là bất phàm, coi cổng Hoàng thành như không, từ không trung bay thẳng vào.

Mọi người thầm khiếp sợ trong lòng, thực lực vi tôn, kẻ có thực lực hùng mạnh đi đến đâu cũng được người khác kính trọng, dù là cổng Hoàng thành thì cũng có thể vọt qua mà không ai ngăn cản, đây là thực lực của ngươi.

Ai có được loại thực lực cường hãn này thì cũng có thể làm vậy, từ trên không trung Hoàng thành bay vọt vào mà không cần phải xếp hàng chờ đợi.

- Đại Bằng huynh chờ ta với!

Lúc này, từ bầu trời xa xôi truyền đến một giọng nói, trên đỉnh đầu mọi người bỗng có tuyết rơi, hàn khí xộc đến.

Một bóng người với áo trắng như tuyết đạp tuyết bước từ tốn giữa không trung, vô cùng tiêu sái, chỉ vài bước đã vào trong Hoàng thành.

- Lạc Tuyết công tử!

Mọi người cùng khiếp sợ, Lạc Tuyết công tử cũng tới, Bát đại công tử thì Hoàng thành chỉ có sáu người, ngoài ra Hạo Nguyệt tông và Băng Tuyết sơn trang mỗi nơi có một người, đó là Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử. Mà hai người này đến đây có nghĩa là lần này Bát đại công tử đều tập trung ở Hoàng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.