Mọi người đều nhìn Nạp Lan Hùng, lúc này lão đã tự đoạn kinh mạch.
Tự sát, đường đường thành chủ thành Dương Châu đã tự sát tạ tội trước mặt Lâm Phong.
Mà không lâu trước, lão và chuẩn con rể Độc Cô Hiểu của lão gọi Lâm Phong đến cửa thỉnh tội.
- Phụ thân!
Nạp Lan Phượng thấy kinh mạch Nạp Lan Hùng không ngừng phát ra tiếng
gãy răng rắc, sắc mặt cô ta cũng tái nhợt hẳn đi, đã hoàn toàn tuyệt
vọng.
- Lâm Phong, ta tự sát theo ý ngươi, nhưng người của phủ thành chủ ta vô tội, còn có con gái ta nữa, hãy tha cho con bé!
Nạp Lan Hùng nói một câu rồi thét lên, thân thể lão phát ra một tiếng nổ, ngay sau đó ánh mắt lão mất tiêu cực, cả người từ từ đổ xuống.
Nạp Lan Hùng, vị kiêu hùng của thành Dương Châu chỉ vì một câu của
Lâm Phong đã tự sát, đây là chấn nhiếp do thế lực hùng mạnh mang đến.
Lâm Phong muốn lão chết, lão không dám chết, không chết, lão sợ Lâm
Phong nổi giận tàn sát phủ thành chủ.
Hôm nay Lâm Phong ở phủ thành chủ quá sắc bén như một thanh kiếm ra
khỏi vỏ, không ai có thể ngăn cản. Ai dám ngăn, dường như hắn sẽ giết kẻ đó.
Nạp Lan Hùng chỉ có thể chết.
Không đồng ý là chết, đồng ý cũng là chết, cho nên lão đồng ý, chọn
tự sát, hy vọng như vậy có thể bảo toàn được những người khác.
- Người phủ thành chủ không có thù oán với ta, ta có thể tha cho. Nhưng Nạp Lan Phượng, ta phải tha thứ ả thế nào đây?
Nhìn thi thể Nạp Lan Hùng, Lâm Phong bình thản nói. Chỉ chút va chạm
trong tửu lâu mà đêm khuya khoắt Nạp Lan Phượng phái người đến ám sát
hắn, suýt nữa thì đã lấy mạng hắn. Tuy lần trước hắn bắt Nạp Lan Phượng
làm con tin nhặt về được một mạng, nhưng hắn không có động Nạp Lan
Phượng, coi như trả. Nay cô ta không biết hối cải, không coi ai ra gì,
tưởng rằng dựa vào Độc Cô Hiểu là có thể muốn làm gì thì làm. Lâm Phong
rất khó chịu.
Đến thế giới này một năm, cái gọi là thiện niệm, yếu đuối và do dự
thiếu quyết đoán trong lòng Lâm Phong sớm đã bị mài đi sạch sẽ, hắn của
ngày hôm nay kiên cường, bá đạo, nghĩ gì là làm đó, kể cả giết người.
Tất cả chỉ cầu bản tâm.
Mọi người đều giật mình, Lâm Phong không hề định bỏ qua cho Nạp Lan Phượng.
Ôm thi thể phụ thân, Nạp Lan Phượng nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh
mắt đỏ ngầu. Độc Cô Hiểu bị chém đứt cánh tay, phụ thân cô ta chết, cô
ta hận Lâm Phong vô cùng.
- Đừng có nhìn ta như vậy, ngày xưa chỉ vì một chút mâu thuẫn nho
nhỏ, khi ngươi muốn giết ta có từng nghĩ gì không! Nay ta cũng cho ngươi cơ hội, tự mình phế bỏ tu vi, ta sẽ không chạm vào ngươi!
Lâm Phong lòng không mấy gợn sóng, dù ánh mắt Nạp Lan Phượng đầy thù
hận, hắn tự thấy không làm thất vọng lương tâm của mình. Nếu đổi một góc độ khác, cha con Nạp Lan Phượng sẽ càng độc ác hơn với hắn.
Nếu cô ta luôn kiêu ngạo, luôn ra vẻ cao quý như vậy thì khiến cô ta tự phế bỏ tu vi về làm thường nhân thôi.
- Nhanh đi, ta không có thời gian nhìn ánh mắt ngươi!
Thấy Nạp Lan Phượng cứ nhìn chằm chằm mình, Lâm Phong nói. Nhớ ngày
đó, cô ta ngang ngược như vậy, chắc là lúc muốn lấy mạng Lâm Phong hắn
liền chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Giang sơn dễ đổi, không ai hèn hạ mãi được.
- Được, được…
Sắc mặt Nạp Lan Phượng tái nhợt, vung tay chém tới khí hải mình trong giây lát. Một tiếng trầm đục vang lên, nguyên khí tiết ra ngoài, sắc
mặt Nạp Lan Phượng lại càng thêm tái nhợt, hơi thở suy yếu đi.
Thiên chi kiêu nữ của thành Dương Châu trở thành phế nhân như vậy,
không vì gì khác, chỉ vì cô ta từng đắc tội Lâm Phong, bởi vì cô ta từng muốn giết Lâm Phong.
Nhìn Nạp Lan Phượng tự phế tu vi, Lâm Phong lại đeo mặt nạ lên mặt. Long Câu thần tuấn chậm rãi chuyển sang, hắn bình tĩnh nói:
- Phá Quân, ngươi mang người ở lại chỉnh đốn phủ thành chủ, về sau nơi này dùng để đóng quân! Những người còn lại đi theo ta!
Nói xong, Lâm Phong cưỡi ngựa rời đi, vô cùng tiêu sái.
Tiếng vó ngựa rầm rập lại vang lên, Xích Huyết thiết kỵ chạy ra ngoài phủ thành chủ, chỉ một lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhưng mọi người vẫn nhìn chằm chằm chỗ mà Xích Huyết thiết kỵ vừa đi kia, không thể nào lái được bóng dáng đó ra khỏi đầu.
Lâm Phong mang mọi người rời đi? Bọn họ đi đâu?
- Lâm gia, nhất định là Lâm gia!
Rất nhiều người cùng nghĩ thế. Lúc trước Lâm gia đuổi Lâm Phong ra
khỏi gia tộc, nay Lâm Phong thành Xích Huyết thống lĩnh, đất phong thành Dương Châu, trở về liền đi đến phủ thành chủ, chặt đứt tay Độc Cô Hiểu, giết chết Nạp Lan Hùng, phế bỏ tu vi Nạp Lan Phượng, tuy từ đầu đến
cuối Lâm Phong không hề động tay, nhưng tất cả đều do hắn quyết định.
Nay Lâm Phong quyết định vận mệnh đám người của phủ thành chủ, cũng
nắm giữa vận mệnh của tất cả mọi người trong thành Dương Châu, hắn sao
lại không đi Lâm gia, gia tộc đã trục xuất hắn kia.
Lúc này Lâm gia tuy không bày tiệc như thành chủ Nạp Lan gia, nhưng Lâm gia cũng cực kỳ náo nhiệt.
Ngày cuối năm này, ngày hội hàng năm của Lâm gia được tiến hành thưo thường lệ.
Xung quanh chiến đài của Lâm gia, các vị trưởng bối nhìn hậu bối của Lâm gia luận bàn chiến đấu, ai nấy đều cười đầy vui mừng.
Con cháu Lâm gia ai nấy đều xuất sắc, thiên phú không hề tệ, phồn hoa tự ẩm. Những vị trưởng bối Lâm gia này như thấy được Lâm gia đang vươn
mình đứng dậy.
- Gia chủ, Thiên Thiên không hổ là thiên tài có thiên phú mạnh nhất
của Lâm gia ta từ trước tới nay, không chỉ có được Băng Hỏa Đồng Nguyên
Vũ Hồn, mà tuổi vẫn trẻ như thế đã có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, thậm
chí đều sắp vượt qua trưởng lão ta đây, phòng chừng không lâu nữa là có
thể hơn hẳn lão già này rồi, thật đáng mừng!
Trên khán đài, một trưởng lão ngồi bên cạnh Lâm Bá Đạo tranh thủ nịnh hót, nhưng Lâm Bá Đạo lại cười rất tươi.
Lâm Thiên được người ta khen ngợi, kẻ làm phụ thân như y đương nhiên
cảm thấy vẻ vang, tự hào, người khác khen ngợi Lâm Thiên thật như đang
khen ngợi y vậy.
- Đúng, Lâm Thiên có thiên phú dị bẩm, không ai có thể qua được một
chiêu trên tay con bé, đúng là trăm năm khó gặp, thiên tài chân chính,
không ai có thể sánh được!
- Ngày xưa Lâm Hải được coi là thiên tài của Lâm gia, nhưng so với
Lâm Thiên thì kém quá xa! Còn tên Lâm Phong kia nữa, một tên phế vật bị
trục xuất khỏi gia tộc mà thôi, không biết là đã chết chưa!
Nhiều kẻ ton hót, ca ngợi Lâm Thiên lên tận trời cao, trợn tròn mắt
nói đối. Lúc trước, Lâm Phong hiển lộ tài năng ở hội võ thành Dương
Châu, ai cũng biết, Lâm Thiên không phải là đối thủ của Lâm Phong, tên
thanh niên bị Lâm gia trục xuất kia có thiên phú hoàn toàn có thể sánh
được với Lâm Thiên.
Chẳng qua sẽ không ai đi so như vậy cả! Lâm Thiên có vũ hồn Băng Hỏa
Đồng Nguyên, là đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện, Lâm Phong sao có thể đánh đồng được với Lâm Thiên. Cho dù lúc trước Lâm Phong may mắn thắng được
Lâm Thiên, nay chắc chắn đã bị bỏ rất xa, còn không biết hắn đang ở cái
xó nào rồi.
Lâm Bá Đạo hớn hở cười như nở hoa, nói:
- Đâu có, hậu bối Lâm gia ta chăm chỉ khổ tu, đều rất không sai!
- Đây còn không phải là nhờ gia chủ dạy bảo sao, Lâm Hải lúc trước
sao có thể so với được! Lâm Hải làm trễ nải lâm gia ta, lại bồi dưỡng ra một thằng con bất trung bất hiếu, hạng ngỗ nghịch.
- Ha ha!
Lâm Bá Đạo cười to, nói:
- Lâm Phong và Lâm Hải sao có thể so với Thiên Thiên và ta, bọn chúng không xứng.
- Đúng vậy, bọn chúng không xứng!
Ngay lập tức có kẻ phụ họa.
Lúc này bọn họ lại không biết rằng bên ngoài phủ đệ Lâm gia kia, một
người đang đứng ở trước cửa, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt bình tĩnh.
- Lâm phủ!
Lâm Phong ngẩng đầu lên, hai chữ to rõ ràng kia ấn vào mắt. Nhìn thứ
quen thuộc vô cùng này, tâm tình vốn bình tĩnh của Lâm Phong cũng hơi
dao động.
Nơi này từng là nhà của hắn.
- Hôm nay là họp hàng năm của Lâm gia nhỉ!
Lâm Phong thì thào trong lòng, thở dài ra một hơi rồi lập tức bước vào nơi đã lâu không tới này.
- Đứng lại!
Tên hộ vệ canh cửa Lâm gia thấy Lâm Phong đến thì chặn lại, hỏi:
- Ngươi là ai?
Nhìn hai gã hộ vệ xa lạ này, Lâm Phong mỉm cười:
- Ta tên là Lâm Phong!
- Lâm Phong?
Hai người đều nghi hoặc, bọn họ đến Lâm gia mới được nửa năm, nhưng lại chưa từng nghe nói đến cái tên Lâm Phong này.
Lâm gia có kẻ tên Lâm Phong này sao?
- Không biết.
Hai người nhìn nhau, ngăn ở đó không cho Lâm Phong đi vào.
- Các ngươi sẽ biết rất nhanh.
Lâm Phong nở nụ cười. Hai người kia lập tức cảm giác được một làn gió nhẹ quét qua người, ngay sau đó bọn họ trợn tròn mắt, chỉ giây lát ngắn ngủi đó, Lâm Phong đã biến mất ngay trước mặt bọn họ, bước vào phủ đệ
như một trận gió.