Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 427: Chương 427: Lãnh Ý Trong Lòng




Trong ảo cảnh, lại một lần va chạm mãnh liệt, sau đó lại tách ra, khóe môi Mộng Tình lộ ra tơ máu, nhưng khí tức lạnh lùng trên người nàng lại càng ngày càng thịnh.

Đại điện trong ảo cảnh này dường như bị một tầng hàn khí mãnh liệt bao trùm, băng hàn thấu xương, hơn nữa, luồng khí lạnh này đang còn tăng cường.

- Ngươi cũng rất chấp nhất, Xà Quỳnh ta có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, vô luận là thực lực hay quyền thế đều mạnh hơn Lâm Phong nhiều lần, theo ta có gì không tốt, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng sức mạnh với ngươi sao?

Xà Quỳnh nhìn Mộng Tình, chậm rãi nói, trong đôi mắt gã lộ vẻ động tâm, thật là nữ nhân kiên cường, hơn nữa còn cương liệt, khí chất hay dung mạo đều không kém công chúa hoàng thất Đoàn Hân Diệp. Xà Quỳnh vốn định vui đùa một chút, đoạt nữ nhân của Lâm Phong, để cho Lâm Phong tận mắt nhìn, lăng nhục, nhưng dần dần, Xà Quỳnh lại có chút thưởng thức Mộng Tình.

Nếu Mộng Tình có thể làm nữ nhân của gã cũng không tệ, rất xứng đôi.

Dĩ nhiên, đây chỉ do một lòng Xà Quỳnh cho là như vậy, Mộng Tình nghe được lời gã thì hàn khí càng thêm mãnh liệt, dường như muốn đóng băng cả không gian.

- Không nên khăng khăng một mực, ngươi không phải là đối thủ của ta, cũng không cần trông cậy đến người khác tới cứu, Lâm Phong căn bản không có năng lực cứu ngươi.

Xà Quỳnh cảm nhận được hàn ý càng ngày càng tăng, đạm mạc nói.

- Thì ra thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất trong hoàng thành lại thích nữ nhân của người khác.

Một giọng nói lười nhác truyền tới, Xà Quỳnh hơi kinh ngạc, sau đó, gã liền thấy cánh cửa đại điện bên trái được mở ra, một người chậm rãi đi tới.

- Ồ!?

Xà Quỳnh thấy người này liền cau mày, trong mắt lộ ra sát ý bén nhọn.

- Bằng ngươi cũng có tu cách quản chuyện của ta.

Xà Quỳnh lạnh lùng nói, sau đó, gã lao tới, nhất thời, một luồng lực lượng mênh mông trên người ý phóng ra, cuồn cuộn đánh về Vân Phi Dương mới xuất hiện.

- Chết!

Xà Quỳnh quát khẽ một tiếng, sát ý kinh khủng phủ xuống người Vân Phi Dương. Dám can thiệp vào chuyện của gã, giết!

Vân Phi Dương thấy quả đấm của Xà Quỳnh ngày càng tới gần, nụ cười trên mặt hắn đột ngột biến mất, thay vào đó là sự sắc bén, kình phong cuồng bạo cuộn trào trên người hắn, làm cho quần áo cũng phấp phới.

- Chết?

Quả đấm Xà Quỳnh đánh tới, tròng mắt Vân Phi Dương lộ ra tinh mang, bước chân chẳng những không lùi mà tiến về phía trước, quả đấm lao thẳng về phía trước.

- Rầm!

Một luồng kình phong kinh khủng gào thét trong không gian ảo cảnh, thân hình hai người nguy nga như núi, vẫn không nhúc nhích. Quần áo hai người đều phập phồng, phiêu đãng bay múa, dường như phiêu diêu, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như trước.

- Cút về!

Bước chân Vân Phi Dương khẽ nhích tới, một bước cực nhỏ, nhưng hội tụ khí thế không gì sánh kịp, lực lượng kinh khủng từ trong tay hắn phóng ra, thân hình Xà Quỳnh bay ngược về, đáp xuống chỗ cũ rồi còn lùi thêm vài bước.

Xà Quỳnh kinh hãi, gắt gao ngó chừng Vân Phi Dương.

Thật là mạnh, lực lượng của Vân Phi Dương thật là khủng khiếp, gã không cách nào rung chuyển được, ngược lại còn bị Vân Phi Dương đẩy lui.

Sau khi Xà Quỳnh vừa đột phá xuất quan, tràn đầy tự tin, nhưng một trận được vạn người theo dõi này, gã lại bị một kẻ không có danh tiếng gì đẩy lui.

Không chỉ có Xà Quỳnh khiếp sợ, người ở ngoài ảo cảnh đều chấn động, Vân Phi Dương quả nhiên là người thần bí nhất, không đánh thì thôi, đánh một trận liền kinh người.

Chỉ một quyền đã đẩy lùi Xà Quỳnh, dù không có nghĩa là thực lực của hắn mạnh hơn Xà Quỳnh, nhưng chí ít cũng có thể chứng minh lực lượng của hắn, so với Xà Quỳnh còn mãnh liệt hơn.

Bụi mờ trong ảo cảnh quay cuồng, trăng tròn treo cao mang theo vài phần thê lương, nhưng vẫn rất sáng rõ.

Từng bóng người rõ ràng xuất hiện dưới tầm mắt mọi người không còn là hình ảnh mơ hồ.

Đêm trăng tròn, trên Tương Giang, mấy bóng người lăng không mà đứng.

Ảo cảnh giải trừ, biến mất không thấy.

Mà những người trong ảo cảnh đã thật thật tại tại xuất hiện.

Sáu người, ba mươi hai vị thanh niên tài tuấn bước vào ảo cảnh, nhưng hiện tại chỉ còn sáu người.

Xà Quỳnh, Vân Phi Dương, Lâm Phong, Mộng Tình cùng với sư huynh muội Lăng Thiên.

Những người khác đều chết hết, vô luận là người Vạn Thú môn, hay là người Vũ gia tiến vào trong đó đều chết hết, có thể nói là không có người thắng. Sáu người còn lại này, thực lực đúng là hùng mạnh nhất, điểm này, mọi người đều tận mắt thấy, rất rõ ràng.

Lăng Thiên là kẻ giết nhiều người nhất.

Xà Quỳnh thì không ai dám chọc, mà Mộng Tình có thể đánh một trận với gã, thậm chí càng đánh càng mạnh, còn có Vân Phi Dương có thể dùng một quyền đánh lui Xà Quỳnh.

Thực lực của Lâm Phong thì không cần phải nói.

Sáu người này kiên trì sống sót cho đến khi ảo cảnh giải trừ, không thể nghi ngờ là đã chứng minh thiên phú của bọn họ, chỉ đáng tiếc là, hai mươi bốn vị thiên tài kia lại chết đi như vậy, trở thành đá kê chân.

Trước đó không lâu, bọn họ còn hăng hái, hi vọng danh dương Tuyết Nguyệt, nhưng thực tế lại tàn không như vậy, ngươi có thiên phú tốt, nhưng có người còn có thiên phú tốt hơn ngươi.

Ánh trăng thê lương chiếu lên người Lâm Phong, hắn đảo mắt nhìn về phía Mộng Tình, lúc này, sắc mặt Mộng Tình hơi chút tái nhợt, khóe miệng còn mang theo vết máu, cả người tràn ngập khí tức lạnh băng.

- Mộng Tình!

Thân hình Lâm Phong run lên, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Mộng Tình, lấy ra một viên đan dược đút vào miệng nàng. Mộng Tình há miệng nuốt đan dược vào, thấy Lâm Phong, khí tức lạnh lùng trên người nàng đã biến mất, trong nháy mắt đã không còn chút gì, chỉ còn nụ cười nhợt nhạt.

Nụ cười này dường như làm cho ánh trăng cũng mất đi sự tươi sáng, chỉ có dung mạo khuynh thế kia, làm cho người ta đều hoa mắt, tâm tình rung động.

Nữ nhân thật đẹp, áo trắng hơn tuyết, lụa mỏng che mặt, đứng dưới trăng tròn, giống như là Nguyệt tiên tử chân chính.

Lâm Phong thấy Mộng Tình nuốt đan dược vào, sắc mặt trở nên mấy phần hồng nhuận, lúc này hắn mới ngẩng lên, thấy hai người đang giằng co, Xà Quỳnh cùng Vân Phi Dương.

Cuối cùng, ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên người Xà Quỳnh, một luồng khí tức băng hàn từ trên người hắn cuộn trào ra, sát ý lạnh thấu xương.

Dường như cảm thấy được sát khí trên người Lâm Phong, Xà Quỳnh nhếch mày, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, cười lạnh nói:

- Ngươi không xứng với nàng, nàng phải làm nữ nhân của ta.

- Kiếm!

Lâm Phong không để ý tới Xà Quỳnh, nhấc chân lao tới, tâm thần khẽ động, tay hán chậm rãi giơ lên.

Kình phong gào thét, kiếm khí tung hoành, trong không gian, một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén điên cuồng ngưng tụ, trong tay Lâm Phong, chân nguyên chi kiếm ngưng hình.

Xà Quỳnh cau mày, hừ lạnh một tiếng, một luồng khí tức kinh khủng trên người gã phóng lên, giằng co với Lâm Phong, khí tức của hai người giao nhau va chạm giữa không trung.

- Khí tức thật khủng khiếp, thực lực Xà Quỳnh hẳn là đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng bốn rồi.

Mọi người thấy được khí tức mênh mông của hai người đều run rẩy.

- Rốt cục phải va chạm sao, thực lực tên Xà Quỳnh này thật là đáng sợ!

Trong lòng mọi người đều mong đợi, Xà Quỳnh cùng Lâm Phong đều là thiên tài được sàng lọc ra trong đám thiên tài, rốt cuộc bọn họ đụng nhau rồi, rất làm cho người ta mong đợi.

Nhưng mà thực lực Xà Quỳnh là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, dù hắn có thể giết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, nhưng đối phó với Xà Quỳnh thì e rằng còn hơi miễn cưỡng.

Trận chiến này, mọi người cũng không coi trọng Lâm Phong cho lắm, vẫn là tên Vân Phi Dương kia, cả người đều rất thần bí, có thể đẩy lui Xà Quỳnh với Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thực lực của hắn chăc cũng rất kinh khủng.

- Đủ rồi!

Lúc này, một giọng nói truyền ra, lão già bố trí ảo cảnh nhìn Lâm Phong cùng Xà Quỳnh một cái, chậm rãi nói:

- Sáu người các ngươi có thể kiên trì tới bây giờ, tất cả đều rất tốt. Thêm tám người đại công tử, tổng cộng có mười bốn vị thiên tài. Hiện tại, mười bốn người các ngươi có thể luận bàn lãnh giáo một phen, xem người nào có thực lực mạnh hơn.

- Ai nghĩ muốn chiến thì liền trực tiếp khiêu chiến đối phương.

Lão già đạm mạc nói, mọi người đều rất kinh ngạc, ai muốn chiến thì khiêu chiến đối phương. Sáu người này, còn thêm Bát đại công tử giao chiến với nhau, đây là chuyện kích động cỡ nào.

Với Bát đại công tử, lâu rồi rất ít thấy bọn họ chiến đấu, tu vi hôm nay cũng không biết đã hùng mạnh tới trình độ gì rồi.

Lâm Phong liếc mắt nhìn lão già một cái, ánh mắt lạnh lùng. Căn cứ lời của Vân Phi Dương, hắn không cách nào tìm được Mộng Tình, tạo nên Mộng Tình bị thương, chính là do lão già này giở trò quỷ, cố ý làm vậy.

Dường như lão già cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong, lão lại bổ sung một câu:

- Người có tu vi yếu thì nên khiêu chiến từ người có tu vi yếu hơn mà lên, chớ để chết rồi cũng không biết chết như thế nào.

Lão già hiển nhiên đang châm chọc Lâm Phong, ý nói hắn còn yếu hơn Xà Quỳnh hai cảnh giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.