Trên cổng thành, Liễu Thương Lan chắp tay mà đứng, tại sau lưng ông là bốn vị thống lĩnh cùng với hai người Lâm Phong, Liễu Phỉ.
Liễu Thương Lan đã đứng ở đây mấy canh giờ rồi, thân hình không chút
động đậy. Tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ cũng hiểu được, giờ phút này, Liễu Thương Lan đau đớn thế nào.
Máu của mấy chục vạn tướng sĩ, mấy chục vạn mạng người, mấy chục vạn
nam nhi trong gia đình hôi phi yên diệt trong nháy mắt, đây, chính là
chiến tranh.
Tàn khốc, vô tình, ai cũng không thể biết được chuyện gì phát sinh.
Cho dù là Thần tiễn tướng quân Liễu Thương Lan tung hoành sa trường mười mấy năm chưa từng bại trận, cũng đã bại rồi.
– Phù…
Liễu Thương Lan thở ra một hơi dài, sau đó chậm rãi quay người, lúc
này, bên trong thành Đoạn Nhận, tất cả mọi người đều di chuyển, chuẩn bị rời khỏi thành Đoạn Nhận.
Ma Việt lấy tính mạng của công chúa mà uy hiếp, lạch trời giữa Đoạn Nhận Thiên Nhai này đã không thể giữ được rồi.
Một khi Đoạn Nhận Thiên Nhai mất đi, một tòa thành nguy nga như thành Đoạn Nhận này, chỉ cần năm mươi vạn thiết kỵ đã có thể dễ dàng đạp
bằng.
Võ tu không phải là người bình thường, người có cảnh giới Linh Vũ
cảnh, nhảy một phát đã có thể lên thành lâu, mũi tên ngập trời cũng có
thể trực tiếp bắn vào bên trong thành cách vài dặm.
– Mặc dù thành Đoạn Nhận không rộng lớn, chỉ là một tòa thành nhỏ,
nhưng lại có gần năm mươi vạn dân chúng, hôm nay, tất cả đều phải xa xứ
mà đi, tướng quân vô năng, dân chúng vất vả.
Liễu Thương Lan thở dài một tiếng.
– Đã là chiến tranh, há có thể chỉ phân thắng bại, đây cũng không phải là lỗi của tướng quân.
Lâm Phong lắc đầu nói.
– Lâm Phong, cháu để ta hạ lệnh cho dân chúng hỗ trợ gom góp củi gỗ, tụ ở một chỗ này làm gì vậy?
Liễu Thương Lan nghi hoặc hỏi.
Lâm Phong đảo mắt nhìn Liễu Thương Lan, trong ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng, giọng nói nghiêm túc:
– Cháu cần lửa!
– Lửa!?
Liễu Thương Lan nhìn vào ánh mắt Lâm Phong, tròng mắt hơi cứng lại, Lâm Phong lại nói tiếp:
– Liễu thúc, lần này, cháu hi vọng ngài có thể phối hợp với cháu!
Trầm mặc trong chốc lát, sau đó Liễu Thương Lan nặng nề gật đầu, nói:
– Được!
– Các vị thống lĩnh, hi vọng các vị cũng có thể phối hợp.
Lâm Phong lại đưa mắt nhìn về bốn người Cưu Xích Huyết. Bốn người đều khẽ gật đầu, không biết Lâm Phong thật sự muốn làm gì.
Lúc này, trong thành, vó ngựa dồn dập, rất nhiều người thúc ngựa lao đi, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Trong những nhóm này, rất nhiều người đều là người trong học viên
trong Tuyết Nguyệt thánh viện cùng Thiên Nhất học viện. Lần này thua
thảm, muốn lập chiến công đã không thể, ở chỗ này sẽ gặp phải nguy hiểm, không bằng sớm trở lại Hoàng thành, chuyện ở đây cũng không liên quan
gì tới bọn họ.
Không chỉ có những thanh niên tài tuấn này, ngay cả Đoàn Thiên Lang
cũng mang theo quân đội của y đi ra ngoài thành, rời khỏi thành Đoạn
Nhận.
– Liễu Thương Lan!
Một giọng nói cực lớn truyền tới, là thanh âm của Đoàn Thiên Lang.
– Liễu Thương Lan, ngươi vén lên nội loạn, làm cho công chúa bị bắt,
vài chục vạn tướng sĩ chôn thây tha hương, lần này trở lại Hoàng thành,
ta sẽ bẩm báo chi tiết lên bệ hạ, định đoạt tội lỗi của ngươi.
Một tiếng gầm từ phương xa truyền lại, dường như, tất cả sai trái đều là của Liễu Thương Lan, Đoàn Thiên Lang y không có lỗi gì.
Trong lòng Lâm Phong băng hàn, tên súc sinh kia, công chúa bị bắt ở
trong quân doanh của y, hôm nay lại không liên quan gì đến y nữa. Y còn
muốn đi Hoàng thành bẩm báo, sống chết của công chúa, lại trở thành
chuyện của Liễu Thương Lan.
Không cần phải nói, Lâm Phong cũng hiểu được, hôm nay, Đoàn Thiên
Lang vào Hoàng thành là muốn đùn đẩy hết trách nhiệm lên người Liễu
Thương Lan.
Liễu Thương Lan không để ý để loại tiểu nhân như Đoàn Thiên Lang, cũng không đáng giá để được để ý.
Hôm nay, Liễu Thương Lan đã hối hận việc đồng ý cho Đoàn Thiên Lang
vào thành Đoạn Nhận, cũng không ảo tưởng sẽ kề vai chiến đấu với y,
chống đỡ quân đoàn Ma Việt.
Mang theo nụ cười chiến thắng, Đoàn Thiên Lang suất lĩnh chúng quân
rời khỏi thành Đoạn Nhận. Mà Liễu Thương Lan tất nhiên sẽ tiếp tục sống
chết với quân đoàn Ma Việt. Đến lúc đó, bệ hạ hạ lệnh, Đoàn Thiên Lang y xua quân đến, dễ dàng bắt lấy tên đầu sỏ Liễu Thương Lan này.
…
Ước hẹn ba ngày, thoáng chốc đã qua.
Tiếng vó ngựa ầm ầm điên cuồng chấn động, một đoàn thiết kỵ đồng màu
của Ma Việt đã đến bên ngoài thành Đoạn Nhận, mênh mông vô bờ.
Giờ phút này, trên Đoạn Nhận Thiên Nhai, không thấy bất kỳ bóng người nào.
Ma Yết thúc ngựa tới trước, nhìn sơn mạch yên tĩnh không chút động tĩnh, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thật sự rút quân ra khỏi thành Đoạn Nhận, dâng tặng lạch trời này cho Ma Việt bọn họ.
Ma Yết đảo mắt, ngày hôm trước, gã đã nghe được nước Tuyết Nguyệt rút quân khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai, nhưng gã vẫn còn nghi ngờ, trên lạch
trời này, có thể dễ dàng ẩn dấu hơn vạn quân sĩ, hơn nữa, sẽ khó mà phát hiện.
– Mang công chúa tiến lên.
Ma Yết nhàn nhạt phân phó, Đoàn Hân Diệp cưỡi trên tuấn mã, thân mặc
khôi giáp, hơn nữa, không có người nào trói buộc nàng, cũng đúng như lời của Ma Yết, sẽ không đụng tới công chúa.
– Phái một đội Hắc Sát vệ, tiến lên Đoạn Nhận Thiên Nhai tìm hiểu một lượt.
Ma Yết lại phân phó tiếp, sau chốc lát liền có một đội Hắc Sát vệ
thúc ngựa lao về phía trước, trực tiếp phóng về Đoạn Nhận Thiên Nhai,
sau đó tùy tiện lên núi.
Ma Yết ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức thi hành, dù mệnh lệnh này có thể làm bọn họ mất đi tính mạng.
Mười mấy tên Hắc Sát vệ này đều có thân thủ nhanh nhẹn, dưới tình
huống không có cản trở, lao lên lạch trời giống như đạp trên đất bằng,
rất nhanh đã phân tán giữa Đoạn Nhận Thiên Nhai, điều tra có mai phục
hay không?
Một canh giờ sau, đội Hắc Sát vệ này đã đều trở lại, không thiếu một người.
– Bẩm điện hạ, trên Đoạn Nhận Thiên Nhai không có một bóng người, cũng không có một tên quân sĩ nước Tuyết Nguyệt nào.
Một người lên tiếng bẩm báo.
Ma Yết khẽ đăm chiêu, không chỉ trên Đoạn Nhận Thiên Nhai không có
người nào, ngay cả trong thành Đoạn Nhận cũng không có một ai?
– Quân tiên phong, mở đường.
Ma Yết đạm mạc nói, có lẽ, thành Đoạn Nhận hôm nay đã trở thành thành trống, nếu gã đổi chỗ với Liễu Thương Lan, không có lạch trời ở Đoạn
Nhận Thiên Nhai này, gã cũng sẽ bỏ thành mà đi, tử chiến, gã chết chắc.
Một đội quân mấy ngàn người ào ào tiến lên, thông qua Đoạn Nhận Thiên Nhai. Sau đi bóng dáng bọn họ biến mất, Ma Yết mới suất quân tiến lên,
phi thường cẩn thận.
Đối mặt với Liễu Thương Lan, dù đối phương chỉ là bại quân, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai quân giao chiến không phải là trò đùa, sai một bước là phơi thây trăm dặm.
Đúng như suy nghĩ của Ma Yết, thành Đoạn Nhận hôm nay đã là một tòa
không thành, không có người nào, yên tĩnh như một tòa thành chết.
Đứng trên cổng thành, sắc mặt Ma Yết không chút thay đổi, bao nhiêu
năm rồi, đại quân Ma Việt chưa bao giờ bước qua Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Hôm nay, gã đã làm được, thông qua lạch trời, giẫm lên vô tận đao gãy mà bước vào tòa thành cổ nhỏ này, tượng trung cho một thắng lợi nhỏ, dù
thắng lợi này…
– Truyền lệnh của ta, đóng quân tại thành Đoạn Nhận!
Ma Yết thấp giọng nói, nhất thời, mệnh lệnh nhanh chóng đưa xuống, đóng quân thành Đoạn Nhận.
Hôm nay, Đoạn Nhận Thiên Nhai đã bị phá, thành Đoạn Nhận cũng đã lấy
được. Lại tiến đến phía trước là bình nguyên vô tận, chỉ cần xua quân
tiến lên là có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lúc nửa đêm, thành Đoạn Nhận hoàn toàn yên tĩnh, trừ quân sĩ gác đem, những người khác đều đã tiến vào mộng đẹp.
Ở những địa phương bên ngoài tường thành Đoạn Nhận, từng bóng người
lặng lẽ xuất hiện, trong mắt bọn họ đều lóe lên ánh sáng bén nhọn.
Đồng thời, theo bốn phía của thành Đoạn Nhận, vô số thiết kỵ lặng lẽ
tiến tới, đứng ngoài cách vài dặm, cũng không nhích tới gần thành Đoạn
Nhận.
Lúc này, Lâm Phong đã ở dưới thành Đoạn Nhận, ánh mắt màu xám lạnh băng lóe ra, mọi thứ trong thành đều trở nên rõ ràng.
Thân hình khẽ rung lên, trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Phong lao vào
trong thành, hàn quang chợt lóe, một tên đi tiểu liền bị cắt đứt yết
hầu, miệng thì bị Lâm Phong bịt kín, một tiếng hô cũng không kịp phát ra đã bị gạt bỏ.
Cởi xuống khôi giáp trên thi thể, Lâm Phong mang lên người mình, sau
đó, hắn ném thi thể đối phương ra bên ngoài thành, lập tức có người tiếp được, lặng lẽ đặt ở bên chân tường, không phát ra bất kỳ tiếng vang
nào.
Mọi thứ xung quanh đều ánh xạ rõ ràng vào trong đầu Lâm Phong, nhấc
chân khẽ đạp, Lâm Phong lặng lẽ không một tiếng động, chỉ sau chốc lát,
lại có mấy thi thể bị ném ra ngoài thành, được quân sĩ Tuyết Nguyệt dựa
bên ngoài thành tiếp lấy, sau đó thay đổi khôi giáp mà mặc lên người
mình.
Sau đó, bọn họn cũng tung mình tiếng vào trong thành, mỗi một người đều có thân thủ nhanh nhẹn.
Đám người kia, toàn bộ đều là tinh nhuệ được chọn lựa ra từ trong
Xích Huyết thiết kỵ, thấp nhất đều là tưỡng lĩnh có cấp bậc Bách phu
trưởng trở tên, thực lực đều ở Linh Vũ cảnh tầng ba trở lên.
Không chỉ có ở chỗ này, giờ phút này, bên ngoài thành Đoạn Nhận, rất
nhiều nơi cũng phát sinh một màn như vậy. Theo những người có thực lực
mạnh nhất lẻn vào trong thành, giết người đoạt mạng, ném thi thể ra
ngoài tường thành, sau đó liền thay đổi khôi giáp.
Mượn bóng đêm che dấu, mọi thứ đều lẳng lặng diễn ra, không có nửa điểm sự sống.
Lúc này, một nhóm tướng sĩ mặc khôi giáp màu đen đi trong thành Đoạn Nhận, tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt.
Một người bên trong nhóm quân sĩ này lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, rõ ràng chính là Lâm Phong.
Đám người này, cũng không phải là quân sĩ Ma Việt, mà là người của nước Tuyết Nguyệt.
Bởi vì mới đóng quân ở trong thành Đoạn Nhận, quân sĩ Ma Việt cũng
không được sâm nghiêm cho lắm, phi thường tùy tiện, nhóm người Lâm Phong có thể tùy ý đi tới mỗi một góc trong thành Đoạn Nhận.
Một lát sau, nhóm người Lâm Phong đi tới một gian phòng, trực tiếp đi vào trong đó.
– Đứng lại!
Một tiếng quát vang lên, hai tên quân sĩ bước ra ngăn cản nhóm người Lâm Phong, nói:
– Nơi này đã có người ở.
– Biết rõ!
Bước chân của Lâm Phong vẫn tiếp tục tiến về phía tước, hai tên kia
trợn mắt, sau đó, quang mang lóng lánh lóe lên, trên cổ họng hai người
xuất hiện một cái dao găm màu xanh yêu dị, thân thể nhẹ nhàng thả xuống
đất.
Thân hình lóe lên, Lâm Phong lao thẳng vào trong phòng, tách một
tiếng, cửa phòng mở ra, cây dao găm yêu dị mang theo quang mang lóe lên
lần nữa, tên tướng lĩnh vừa mở cửa phòng đã bị ám sát trong nháy mắt,
miệng cũng bị bịt chắt, vẫn vô thanh vô tức.
– Lưu lại một người ở đây!
Lâm Phong nhàn nhạt phân phó, sau đó liền dẫn người rời đi, bên trong gian phòng này được chứa rất nhiều củi gỗ, đây là kế hoạch mà bọn họ đã định ra trước rồi. Những gian phòng chứa của gỗ này, những tướng sĩ
Tuyết Nguyệt tiến vào trong thành đều rất quen thuộc, biết rõ vị trí ở
chỗ nào.
Một màn giống nhau được diễn ra trong thành Đoạn Nhận, cuối cùng,
cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng thét phá vỡ bóng đêm yên
tĩnh, bên trong thành Đoạn Nhận, quân sĩ Ma Việt đã hành động.
Nghe tiếng thét to này, Lâm Phong đương nhiên biết là đã bị bại lộ
rồi, ánh mắt lóe lên, hắn trực tiếp tiến vào trong một gian phòng, đốt
lên tất cả củi gỗ đã chuẩn bị, ánh lửa bập bùng phóng lên.
Thấy ánh lửa kia, mọi ngóc ngách bên trong thành Đoạn Nhận kia, đều
đột ngột bùng lên ánh lửa khác, hòa theo ánh lửa ở chỗ này mà bay múa.
Lâm Phong nhìn ánh lửa tràn ngập trong thành Đoạn Nhận, hắn khẽ trầm
ngâm, thời cổ đại ở kiếp trước, có Gia Cát dùng lửa đốt Tần Dã, hôm nay ở dị giới, Lâm Phong hắn trình diễn một màn dùng liệt hỏa đốt thành.
Đương nhiên, chút lửa này còn chưa đủ, lửa, cần phải bùng mạnh hơn nữa mới được.