Vu Kiều ngưng mắt nhìn Lâm Phong, vẻ mị hoặc trong ánh mắt đã biến mất không còn gì nữa, thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi khí tức Lâm Phong phóng thích ra chỉ là Linh Vũ cảnh tầng năm,
nhưng lại lĩnh ngộ kiếm thế, uy lực mạnh vô cùng, giết chết Kha Thành
ngay lập tức. Tuy là Kha Thành có sơ suất khinh địch, không coi trọng
Lâm Phong cho lắm, nhưng không thể phủ nhận là thực lực của Lâm Phong
rất mạnh, đủ để uy hiếp được Linh Vũ cảnh tầng sáu.
Vu Kiều hơi nhíu mày lại, cô ta giữa từng gặp Lâm Phong bao giờ, nên vừa rồi mới xem thường đối phương, nhưng cũng bởi vì loại xem thường này đã khiến Kha Thành đánh mất tính mạng.
- Ha ha, Tổ Ninh, tên Kha Thành kia vô dụng thật đấy, lại khinh địch đến mức này, một Linh Vũ cảnh tầng sáu, bất cứ tên nào với kiếm thế cũng đủ để đối phó rồi.
Vu Kiều cười một tiếng, đầu tiên là chỉ ra Kha Thành vô dụng lại thêm
khinh địch, sau đó nói cho Tổ Ninh biết Linh Vũ cảnh tầng sáu là đủ để
xử lý Lâm Phong.
Tổ Ninh nhíu mày lại, tuy y biết Vu Kiều đang giựt giây y, nhưng y vẫn
cảm thấy Linh Vũ cảnh tầng năm, dù có nắm kiếm thế thì y chẳng lẽ không
đối phó được?
Tổ Ninh xua tan đi chút sợ hãi trong lòng, trong đôi mắt lại bốc lên chiến ý.
- Tổ Ninh, chẳng lẽ ngươi thấy Kha Thành bị giết liền sợ sao?
Vu Kiều mở miệng nói với giọng điệu khá cổ quái, khiến Tổ Ninh hơi khựng lại, cắn răng nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
- Sao ta phải sợ chứ? Linh Vũ cảnh tầng năm mà thôi, ta đủ sức lấy mạng hắn.
Chút ý cười lạnh lùng lóe lên trong mắt Lâm Phong, hắn trêu tức nói:
- Vậy sao ngươi vẫn còn đứng đó?
Tổ Ninh thấy ánh mắt tự tin và vẻ lạnh nhạt trên người Lâm Phong thì sắc mặt khó coi hẳn, nhất thời sau lưng Tổ Ninh xuất hiện một đôi mắt, như
đôi mắt chim ưng lơ lửng giữa không trung, cực kỳ lợi hại. Mà từ lúc đôi mắt hư ảo sắc bén này xuất hiện, ánh mắt Tổ Ninh cũng trở nên yêu dị.
- Vũ hồn!
Lâm Phong ngưng mắt lại, đôi mắt sau lưng Tổ Ninh kia đúng là một loại vũ hồn, là loại vũ hồn hắn chưa từng thấy bao giờ.
Song Lâm Phong cũng không thấy kỳ quái, Cửu Tiêu đại lục rộng lớn bao
nhiêu, hắn không thể biết được. Chỉ một Tuyết Vực thôi đã có bốn đế quốc cùng chín quốc gia, hiện giờ hắn chỉ ở trong nước Tuyết Nguyệt, một
quốc gia bình thường, còn vô số vũ hồn mà hắn không biết.
- Nhất Kiếm Kinh Lôi.
Lâm Phong khẽ rung thân, đâm một kiếm ra, tiếng sấm sét vang lên.
Đôi mắt yêu dị của Tổ Ninh kia nhìn chằm chằm kiếm của Lâm Phong, nhưng
vẫn đứng im đó không hề động đậy. Đến khi Lâm Phong vọt tới trước người, thân thể y mới hơi lệch sang một bên, kiếm của Lâm Phong đâm sát qua
thân thể y.
Mà đồng thời Tổ Ninh cũng nâng tay lên, lúc này bàn tay kia cũng yêu dị
như đôi mắt, mang theo những tia sáng chói mắt trực tiếp móc tới mắt Lâm Phong, chiêu thức thật độc ác.
Lâm Phong vung trường kiếm xoáy sang bên sườn, nhưng thân thể Tổ Ninh
lại xoay tròn theo trường kiếm, bàn tay vẫn theo hướng cũ, lập tức sẽ
chụp lên đầu Lâm Phong.
Khẽ điểm lên mặt đất, Phù Quang Lược Ảnh, thân thể Lâm Phong lướt ra
sau, lại một kiếm nữa không hề do dự chém ra, một kiếm đoạt mệnh lóe lên ánh sáng rực rỡ, thế như sấm đánh.
- Kiếm của ngươi đừng mong đụng tới ta.
Tổ Ninh lạnh lùng nói, chỉ thấy thân thể y hơi xoay chuyển, kiếm quang
đoạt mệnh kia lại xẹt qua trước mặt y, lệch đi một li, chẳng hề tạo ra
chút thương tổn nào cho Tổ Ninh.
- Đôi mắt này có thể thấy rõ động tác của ta rồi né tránh, có vài phần tương tự với Thiên Chiếu Vũ Hồn.
Lâm Phong thầm nói một tiếng, hơi thở hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, ánh
mắt vô tình, đôi con ngươi màu xám kia lại một lần nữa hiện lên.
Nhìn khí tức trên người Lâm Phong biến hóa, Tổ Ninh nhướn mày, khí chất
của Lâm Phong đã trở nên lạnh lẽo vô tình chỉ trong chớp mắt, khiến y
hơi chấn động.
Nếu nói ánh mắt y là yêu dị thì lúc này ánh mắt Lâm Phong đã không dùng
yêu để hình dung nữa, nó lạnh lẽo, vô tình không hề giống với ánh mắt
con người.
- Không chạm được tới ngươi ư?
Một âm thanh u lãnh vang lên, ngay sau đó là hàn ý lạnh thấu xương tủy
phủ xuống người Tổ Ninh. Kiếm thế này trở nên sắc bén hơn hẳn, còn mang
theo chút hơi thở hủy diệt.
- Đoạt mệnh kiếm.
Lâm Phong chém ra một kiếm, thân như ảo ảnh chém tới Tổ Ninh.
Tổ Ninh hừ lạnh một tiếng, cặp mắt yêu dị kia bắn ra khí lăng liệt, thân thể y khẽ động, kiếm kia lại thất bại.
- Tử vong kiếm.
Lâm Phong mặt không chút thay đổi, lại vung một kiếm nữa ra, khí hủy
diệt màu xám phóng lên, hàn ý tử vong bao phủ lấy Tổ Ninh. Thân thể y
hơi cứng lại, dù là Linh Vũ cảnh tầng sáu cũng không dám đón đỡ kiếm của Lâm Phong. Người có được kiếm thế, lực công kích quá mạnh, nhất định
phải tránh công kích kia.
Thân thể y hóa thành ảo ảnh, tử vong kiếm dù nhanh nhưng quỹ tích chém
xuống lại trở nên cực kỳ rõ ràng dưới ánh mắt yêu dị của y, không thể
nào chạm đến y.
Mà lúc này đôi mắt Lâm Phong lại nhìn chằm chằm Tổ Ninh, quỹ đạo di
chuyển thân thể của Tổ Ninh trở nên chậm chạp, vô cùng rõ ràng trong con ngươi hắn.
Lâm Phong nhìn Tổ Ninh như Tổ Ninh nhìn kiếm của Lâm Phong.
Khí hủy diệt màu xám lưu động trên trường kiếm, mà động tác của Lâm
Phong không hề ngừng lại chút nào, từng kiếm chém ra. Tổ Ninh thì không
ngừng lui ra sau.
Lẳng lặng quan sát quỹ đạo di chuyển của Tổ Ninh, Lâm Phong nở nụ cười lạnh, khẽ nói:
- Kết thúc.
Một âm thanh thực bình tĩnh, lại mang theo tự tin mãnh liệt khiến Tổ
Ninh hơi chấn động. Ngay sau đó, y liền cảm thấy kiếm thế lạnh thấu
xương tủy trong trời đất kia đột nhiên biến mất, như hóa thành hư vô chỉ trong nháy mắt.
Đã không còn lạnh như băng, không còn sắc bén nữa, chỉ còn một kiếm vô cùng bình thường đâm tới y.
Đôi mắt yêu dị của Tổ Ninh nhìn chằm chằm kiếm này, trong mắt mang theo
nghi hoặc. Y lại muốn xem kiếm này sẽ kết thúc như thế nào.
Thân thể rung lên, Tổ Ninh né sang bên trái, mà một lúc sau, con ngươi y co rụt lại.
Kiếm vẫn ở trước mặt y, chỉ thẳng vào trái tim y.
Đôi mắt yêu dị kia lóe lên tia sáng lợi hại, thân thể Tổ Ninh lại nhanh
chóng né tránh lần nữa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm một kiếm đơn giản
kia. Nhưng Tổ Ninh lại khiếp sợ, một kiếm này như trùng trên mu bàn
chân, như hình với bóng, không hề chệch đi chút nào mà vẫn chỉ thẳng tới trái tim y. Điều khiến Tổ Ninh càng sợ hãi hơn là kiếm này cách trái
tim y lại gần như thế.
- Sao có thể, điều này sao có thể xảy ra được? Ưng Nhãn Vũ Hồn của ta không thể nào nhìn sai quỹ đạo của kiếm được.
Tổ Ninh bắt đầu run sợ, y đột nhiên phát hiện một kiếm đơn giản này là
kiếm trở lại nguyên trạng, là tử vong kiếm giết người đoạt mệnh.
Nhìn kiếm kia càng ngày càng gần, Tổ Ninh muốn né lại phát hiện ra mình lực bất tòng tâm.
Y giơ đôi tay lên, nếu không thể né thì chiến. Nhưng đúng lúc này, một
luồng khí sắc bén vô cùng lợi hại đột nhiên phóng ra, khiến Tổ Ninh cảm
thấy tuyệt vọng, kiếm ý cảnh thật bén nhọn, so với kiếm ý lúc kiếm thế
vô tận kia tỏa ra còn mạnh hơn.
Đây không phải kiếm bình thường, mà là một nhập vi kiếm.
Lâm Phong cũng nhìn kiếm của mình, nhập vi, từ thế nhập vi, nhưng không chỉ là nhập vi của thế mà còn tăng cường lực công kích.
Nhập vi là nhỏ đến mức tận cùng, kỳ diệu đến tận cùng; là một công kích
nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa các loại biến hóa, ẩn chứa kiếm thế và kiếm ý;
là mỗi một kiếm chiêu không chút thu hút nhưng lại có công kích sắc bén
nhất, đó mới chính là vi, do đại thế hào hùng tiến vào cảnh giới nhập
vi.
Ánh mắt khôi phục lại thần thái, không hề lạnh lùng vô tình nữa mà hàm chứa ý cười nhà nhạt.
Nhập vi cũng giống như thế, cùng một loại cảnh giới, có người tham ngộ
được nhiều, có người lại tham ngộ được ít, hoàn toàn hiểu ra thế mới có
thể bước vào cảnh giới nhập vi, mà cũng là cảnh giới nhập vi nhưng lĩnh
ngộ có thể cách nhau cả nghìn vạn dặm. Lúc này, Lâm Phong đã lĩnh ngộ
cảnh giới nhập vi sâu thêm một tầng nữa.
Xoạt!
Trường kiếm trong tay Lâm Phong không hề bất ngờ mà xuyên vào thân thể
Tổ Ninh, đâm vào trái tim y. Kiếm ý chứa trong một kiếm nhập vi kia chỉ
trong khoảnh khắc đã phá hủy nội tạng Tổ Ninh.
Tổ Ninh trừng to mắt, ánh sáng yêu dị tiêu tan, khẽ nói:
- Ta… thật… hối hận!
Nói xong, đầu Tổ Ninh lệch sang một bên, đã không còn sự sống nữa.
Lâm Phong không biểu hiện gì, rút trường kiếm ra. Thân thể Tổ Ninh đổ ầm xuống, mà tầm mắt Lâm Phong đã dừng ở trên người Vu Kiều cách đó không
xa, khiến Vu Kiều run rẩy cả người.