Nguyệt Thiên Mệnh khó hiểu, Nguyệt Thanh Sơn cũng khó hiểu, cả đám người đều hơi có chút nghi hoặc.
Nhưng nếu Lâm Phong đã quyết định, Nguyệt Thiên Mệnh cũng chỉ có cách đối mặt cùng với Lâm Phong một trận chiến.
Bước chân bước lên, thân thể của Nguyệt Thiên Mệnh đáp xuống trên chiến đài, trận chiến này nhất định là phải thắng, bại, hắn sẽ thuộc hạng dưới top ba hai, thắng, hắn sẽ bước vào top mười sáu người mạnh nhất, Thần cung đã ban cho chỗ tốt, đều đã rất phong hậu, lại càng không nói thắng lợi bản thân sẽ vinh quang cùng với ý nghĩa của đại hội Tuyết Vực.
Đi tới sân khấu đại hội Tuyết Vực hắn vốn không có lý do lui bước, Lâm Phong đã muốn chiến, hắn chỉ còn có cách đánh bại Lâm Phong.
Hai bóng người cùng đứng vào vị trí, trên thân người Nguyệt Thiên Mệnh một luồng khí tức linh hoạt sắc bén nở bùng ra, ánh mắt hắn chăm chăm nhìn Lâm Phong, cho đến hiện nay hắn còn có cảm giác có chút nhìn không thấu Lâm Phong.
Ở trong vòng chiến đấu trước, Lâm Phong dựa vào tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, cứng rắn chống đỡ lực công kích của cường giả Vạn Tượng, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, vậy mà thân thể không có chút sứt mẻ nào, lực lượng thân thể cảu hắn rất khủng bố không biết hùng mạnh đến cỡ nào, bởi vậy Nguyệt Thiên Mệnh cũng không dám chủ quan, trong ánh mắt lộ ra vài phần ý cảnh giác.
Nhưng chiến ý lạnh thấu xương lại không thể nghi ngờ là lộ rõ sựt tự tin của hắn, nếu đánh mà không tự tin thì làm thế nào có thể bảo đảm thắng lợi, không nói tu vi cảnh giới của hắn cao hơn Lâm Phong, cho dù là có yếu hơn Lâm Phong thì vẫn phải có niểm tin tất thắng.
- Ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi lựa chọn đại hội Tuyết Vực lần này là sai lầm lớn nhất của ngươi.
Nguyệt Thiên Mệnh nhìn Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi sẽ vì lựa chọn của ngươi mà hối hận, bởi vì do lựa chọn của ngươi mà ngươi phải trả giá, không thể thay đổi được cái giá phải trả.
Lâm Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta chưa bao giờ phủ nhận lựa chọn của bản thân, nếu phải lựa chọn ta sẽ nhận định, mặc dù nếu cuối cùng ta phát hiện ra mình lựa chọn sai lầm, ta cũng sẽ không hối hận mà ta sẽ kiên định bất di bất dịch, bởi vì đó là lựa chọn của ta, cho nên ngươi không cần nhiểu lời vô nghĩa, muốn cho ta nhận thấy sai lầm của minh, hãy dùng thực lực của ngươi nói cho ta biết đi.
- Dùng thực lực của ngươi đến nói cho ta biết đi.
Giọng nói của Lâm Phong quanh quẩn ở giữa màng nhĩ Nguyệt Thiên Mệnh, khiến cho ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh trở nên nghiêm túc, một luồng hơi thở trên toàn thân càng hùng mạnh hơn, sắc bén hơn bùng ra, khủng bố vô cùng, cuồn cuộn đích thực chân nguyên lực lượng gào thét áp bách mà đi tới hướng Lâm Phong. Dưới đài, Nguyệt Thanh Sơn đứng dậy, mái đầu bạc bồng bềnh, ông ta đứng chắp tay trong ánh mắt lộ ra mấy phần kích động.
- Đánh, Nguyệt Thiên Mệnh muốn đánh rồi, trên một cuộc chiến đấu mà đối thủ của Nguyệt Thiên Mệnh không mạnh, thể hiện không ra thực lực của Nguyệt Thiên Mệnh, lúc này đây, hãy nổi danh đi.
- Thiên Mệnh, hắn chính là hòn đá đặt chân để ngươi trèo lên trên con đường võ đạo đấy, chiến thắng hắn đi.
Trong miệng Nguyệt Thanh Sơn phun ra một giọng nói nhỏ thì thào.
- Hắn sẽ thua đấy.
Một giọng nói phản bác lời nói của Nguyệt Thanh Sơn khiến cho Nguyệt Thanh Sơn sửng sốt, hướng tới bên cạnh cách đó không xa, Tiêu Nhã đang nhìn lại.
Chỉ thấy trong ánh mắt sạch sẽ của Tiêu Nhã cũng lộ ra thần sắc vô cùng kiên định, trong nụ cười cũng hàm chứa kiên định.
- Ca ca, sẽ không thể nào thua.
Nụ cười sạch sẽ như thế, rạng rỡ như thế, khiến cho trong lòng Nguyệt Thanh Sơn cũng hơi hơi rung động, đôi mắt này trong suốt như vậy, nàng đúng là tràn đầy tự tin đối với Lâm Phong.
- Đúng, Phong ca, hắn sẽ chỉ biết thắng không thể nào bại.
Hai tay Hàn Man nắm chặt, hắn cũng đồng dạng có lòng tự tin tuyệt đối với Lâm Phong, Phong ca nhất định sẽ thắng.
- Hãy chờ xem.
Nguyệt Thanh Sơn tự tin mỉm cười, nhưng trong lòng ông ta thì lại không bình tĩnh, vì Nguyệt Thiên Mệnh mà không bình tĩnh. Đã ăn bao nhiêu cực khổ, bỏ ra không ít mồ hôi, hiện giờ Nguyệt Thiên Mệnh mới đứng được trên võ đài đại hội Tuyết Vực, ông ta biết rất rõ ở sau lưng mỗi thiên tài có biết bao nhiêu sự trả giá.
- Đánh đi.
Nguyệt Thiên Mệnh giận dữ quát lên, một luồng chân nguyên lực lượng trên toàn thân khủng bố bùng ra, toàn bộ lực lượng của Huyền Vũ cảnh tầng bảy không có giữ lại một chút nào, toàn bộ phóng xuất ra, mong muốn lăng thiên
Ầm!
Chân nguyên gần như muốn nổ tung, song chưởng của Nguyệt Thiên Mệnh gào thét oanh giết hướng tới Lâm Phong.
Nhưng trong thời khắc như vậy Lâm Phong vẫn bình tĩnh, thân thể như gió phiêu nhiên lui ra phía sau, rất thoải mái tự nhiên.
Miệng hơi hơi mở ra, từng đạo Phạn văn nghe không hiểu được dường như đến từ thượng cổ từ trong miệng của Lâm Phong không ngừng phun ra, những Phạn văn này hóa thành một đạo tự phù màu vàng phiêu đãng ở trước người của Lâm Phong, phía trên thân thể của Lâm Phong dần dần độ lên một tầng quang hoa hoa mỹ màu vàng.
Màu vàng, màu vàng rực rỡ giống như màu vàng Phật đà, mũi nhọn ánh sáng màu vàng thánh khiết chiếu khắp không gian, hình như phiến không gian đài chiến đấu này cũng được sáng lên mấy phần.
- Ây? Đây là công pháp gì vậy?
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phong chằm chằm, đôi mắt ngưng tụ Lâm Phong rôt cục bắt đầu vận dụng lực lượng công pháp, cuối cùng hắn đã chịu phát lực rồi sao.
Màu vàng quang hoa dần dần bao trùm thân thể, sắc mặt Lâm Phong có vài phần cũng nhuộm thành màu vàng, còn thân thể thì đã hóa thành một màu vàng thuần túy. Thân thể đột ngột ngừng lại không lui về phía sau nữa, Lâm Phong giống như một pho tượng Phật tọa lạc trên mặt đất.
Ông!
Song chưởng Nguyệt Thiên Mệnh đánh vào trên người Lâm Phong, giống như có một tiếng chuông Phật trong đó truyền ra, Bất Diệt Kim Thân của Lâm Phong lù lù bất động, lại một lần bất động như núi.
- Đây mới là thực lực thật sực của Lâm Phong sao?
Trong lòng đám người run lên, Kim Thân Phật đà, thân thể Lâm Phong không ngờ hóa thành Kim Thân Phật đà, song chưởng của Nguyệt Thiên Mệnh tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy đồng loạt hạ xuống trên người Lâm Phong, Lâm Phong giống như một vòng chiến đấu, một chút động cũng không động.
Ánh mắt của Nguyệt Thiên Mệnh cứng đờ, hắn cảm giác như song chưởng của mình không phải là đánh vào trên thân người của Lâm Phong, mà là dừng ở trên Kim Thân một pho tượng Phật, không thể phá vỡ.
Nguyệt Thanh Sơn cũng ngơ ngẩn cả người, đây là Lâm Phong sao?
Hắn lấy tu vi của tầng năm Huyền Vũ cảnh hóa thành Kim thân phật tượng, cứng rắn chống đỡ sự công kích mạnh mẽ của Nguyệt Thiên Mệnh.
Như thế này, thật quá mức biến thái!
- Giết!
Bước chân Nguyệt Thiên Mệnh lại bước ra, chân nguyên đích thực đáng sợ điên cuồng đập ra xiết vào cổ Lâm Phong.
Nhiều điểm màu vàng quang hoa bị vỡ vụn, nhưng màu vàng vẫn như trước không có gì phá nổi, Lâm Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh, ánh mắt bình tĩnh mà thản nhiên, hắn thấp giọng nói:
- Ngươi không có cơ hội đâu, ở trước mặt ta ngươi bất quá chỉ là con kiến, hèn mọn vô năng, ngươi đối với ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Lời nói bình tĩnh của Lâm Phong khiến cho cả người Nguyệt Thiên Mệnh run lên, hắn Nguyệt Thiên Mệnh thủa nhỏ thiên phú dị bẩm nhưng vẫn khắc khổ tu luyện, không ngừng tăng lên tu vi trở nên mạnh mẽ, bởi hắn hy vọng năm đó trở thành tứ đại cường giả củaTuyết Nguyệt, hô mưa gọi gió.
Nguyệt Thiên Mệnh hắn đã làm được, mười tám năm sau võ đạo mới thành lập hắn được liệt vào người thứ hai trong bát đại công tử, được mọi người ngưỡng mộ, mọi người đều kính sợ hắn, Nguyệt gia xem hắn như báu vật.
Hiện giờ, hắn đang đứng trên võ đài đại hội Tuyết Vực, hắng hái chuẩn bị mang theo vinh quang về làm rạng rỡ tổ tông, cũng để cho cô cô nhìn mình một cái, cho nàng biết rằng Nguyệt gia trừ nàng ra vẫn có thiên tài.
Nhưng giờ phút này, Lâm Phong, thân hóa thành pho tượng Phật, nói hắn chỉ là con kiến mà thôi, nói hắn chỉ có thể ngưỡng mộ Lâm Phong.
Nguyệt Thiên Mệnh đương nhiên là không muốn thừa nhận, nhưng mà chân nguyên lực lượng của hắn đã dùng đến cực hạn, vậy mà chỉ có thể hơi hơi lay động thân thể của Lâm Phong, mà lại không làm thương tổn được Lâm Phong, điều này làm cho hắn hiểu được, mặc dù hắn sử dụng võ kỹ thần thông hùng mạnh, vẫn chỉ nhiều nhất là lay động Lâm Phong, nếu muốn đem Kim Thân của Lâm Phong đánh vỡ hoàn toàn, hầu như là không có khả năng.
Nguyệt Thiên Mệnh ngay cả Kim Thân của Lâm Phong cũng không thể phá, vậy thì làm sao hắn còn có ý chí chiến đấu, nó sẽ tiêu tán đi, lòng tin tưởng chiến thắng ở hắn cũng sẽ mất đi.
- Thiên Mệnh, tỉnh lại đi.
Dường như là thấy được sự khác thường của Nguyệt Thiên Mệnh, Nguyệt Thanh Sơn giận dữ quát lên, giọng nói cuồn cuồn rung động trong đầu của Nguyệt Thiên Mệnh, khiến cho thân thể của Nguyệt Thiên Mệnh hung hăng run lên.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của hắn hiện lên một vẻ điên cuồng.
- Gầm.
Sau lưng Nguyệt Thiên Mệnh, Thiên Phệ Vũ hồn xuất hiện, sáu đầu của con giao long lay động trong hư không, những con ngươi băng lãnh quan sát Lâm Phong.
- Giết!
Nguyệt Thiên Mệnh giận dữ quát lên, sáu đầu Thương Long đồng thời hướng tới Lâm Phong mà cắn xé.
- Đại Bi ấn!
Màu vàng Phạn văn này ngưng tụ thành một khối, hóa thánh một cái đại thủ ấn thật lớn, bay thẳng đến Thiên Phệ Vũ hồn đang cắn xé kia mà đánh.
- Rống.
Thương Long giận dữ rống lên, Thiên Phệ Vũ hồn bị Đại Bi ấn trực tiếp đánh bật trở về, Lâm Phong lại một lần nữa quan sát Nguyệt Thiên Mệnh nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi ở trước mặt ta chỉ là con kiến, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào.
Trong lòng đám người thì run rẩy, thực lực của Lâm Phong thật đáng sợ, Nguyệt Thiên Mệnh Huyền Vũ cảnh tầng bảy, ở trước mặt hắn không ngờ không hề có năng lực phản kháng, hắn đã lấy được chìa khóa ngọc thứ nhất, thật sự toàn bộ đều dựa vào vận khí?
Hơn nữa, Lâm Phong dường như cố ý nhằm vào Nguyệt Thiên Mệnh, chặn đánh vỡ tự tin của Nguyệt Thiên Mệnh, phá hủy nội tâm của hắn.
Lúc này hai tròng mắt Nguyệt Thiên Mệnh lộ ra mấy phần điên cuồng, con kiến, hắn thật sự chỉ là con kiến.
Hăng hái bước vào sân khấu vinh quang của đại hội Tuyết Vực, hắn đã biết bao kiêu ngạo, nhưng Lâm Phong đã phá hủy hắn, đem lòng kiêu ngạo của hắn đẩy xuống đáy cuối cùng.