Tàn Hồn Thiên Thuật, linh hồn tự tàn hóa thành
Thiên thuật pháp, rèn luyện năng lực của mỗi một luồng tàn hồn, khống
chế vạn vật.
Lâm Phong nghiên cứu ba đoạn trí nhớ này thì phát hiện vị tôn giả
tiền bối này có rất nhiều công pháp võ kỹ hùng mạnh, thậm chí còn có
thuật bày trận luyện khí luyện đan, tất cả đều cần Tàn Hồn Thiên Thuật
làm nền tảng. Tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật hùng mạnh rồi, linh hồn mạnh
lên, tu luyện tất cả những thứ khác đều đơn giản hơn hẳn, mà lực khống
chế lại càng mạnh.
Bởi vậy, phân tích xong, Lâm Phong liền quyết định tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật này trước.
Muốn tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật này thì trước tiên là phải hiểu
được linh hồn ở đâu, khi người có thể tùy ý cảm nhận sự tồn tại của linh hồn, ấn tượng với linh hồn càng thêm khắc sâu là có thể điều động được
linh hồn của chính mình.
Bước này không hề khó, trong Tàn Hồn Thiên Thuật có phương pháp xem hồn, cảm ngộ linh hồn.
Hơn nữa Lâm Phong có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất sâu sắc cùng ngộ
tính mạnh mẽ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tu thành phương pháp xem hồn.
Lâm Phong không hề biết ngày đó tôn giả lấy được Tàn Hồn Thiên Thuật
đã phải mất hai năm để xem được hồn, đây chính là lợi ích của Thiên Nhân Hợp Nhất và linh hồn hùng mạnh.
Lúc này, trong đầu Lâm Phong, một ảo ảnh dung hợp với mình, dường như bóng đen đó chính là căn nguyên, là bản chất của Vũ Hồn của hắn.
Linh hồn. Ở kiếp trước, Lâm Phong vốn không dám tưởng tượng linh hồn, người khi bước vào võ đạo, thậm chí có thể nhìn thấy linh hồn như lời
đồn đại, mà còn có năng lực sử dụng linh hồn.
Bước thứ hai của Tàn Hồn Thiên Thuật là phương pháp di hồn, vẫn là
cảm ngộ linh hồn, mặt khác là điều động linh hồn, khiến linh hồn để ta
sử dụng, nếu không nghe tức là cảm nhận được linh hồn mà lại không thể
tùy ý sử dụng, như vậy thì có tác dụng gì.
Có bước đầu tiên là cảm ngộ linh hồn, với Lâm Phong mà nói thì bước
này quả là quá đơn giản, hoàn toàn dễ dàng di hồn, khiến linh hồn mình
tự do xuất thể ra ngoài.
Bước thứ ba mới là mấu chốt của Tàn Hồn Thiên Thuật, tàn hồn, tự tàn linh hồn.
Hơn nữa bước này hoàn toàn khác với hai bước trước, mục đích cuối
cùng của Tàn Hồn Thiên Thuật chính là tàn hồn, phân chia linh hồn ra.
Bước này là vĩnh viễn không dừng lại. Khi ngươi vừa tu luyện, phân chia
linh hồn ra một luồng, hai luồng, mà người lợi hại hơn thì có thể phân
chia linh hồn ra trăm ngàn luồng, cũng có những nhân vật khủng bố cực
hạn, tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật đã biến linh hồn thành hàng tỉ, vô
cùng vô tận, năng lực của linh hồn cũng mênh mông hùng mạnh như tinh
thần.
Lâm Phong khoanh chân ngồi đó, trong không gian hư vô kia lơ lửng một cái bóng. Nếu có người có thể cảm giác được cái bóng này thì sẽ phát
hiện ra nó giống Lâm Phong như đúc.
Lúc này, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, lập tức tay kết ấn, miệng thở ra rồi khẽ quát:
- Chia!
Lời vừa ra, một sức mạnh vô hình truyền tới, đau đớn bị xé ra khiến cả người Lâm Phong run rẩy dữ dội.
Đau quá, đau đớn xé nhỏ Lâm Phong, khi thức tỉnh Thiên Chiếu Vũ Hồn
Lâm Phong cảm nhận được một tia, nhưng đau đớn lại khiến hắn trực tiếp
hôn mê bất tỉnh.
Mà giờ phút này, Lâm Phong lại một lần nữa cảm nhận được loại đau đớn chân chính này, xé nhỏ linh hồn.
Bóng của Lâm Phong ở trong hư vô run run như đang giãy dụa, một dấu
ấn màu đen từ bóng đen kia tách ra. Lúc này, Lâm Phong hít một hơi khí
lạnh, nghiến răng chịu đựng, người run lên bần bật.
Cuối cùng một luồng linh hồn đã được chia ra, lơ lửng ở trên không, chỉ là một sợi tơ nhỏ bé, tàn hồn của Lâm Phong.
Cả người toát đầy mồ hôi lạnh, Lâm Phong gượng cười đầy bất đắc dĩ.
Tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật này nhất định phải có ý chí phi thường. Chỉ tách ra một luồng tàn hồn này thì hắn đã hoàn toàn kính sợ Tàn Hồn
Thiên Thuật, lại có phần sợ hãi khi tiếp tục tu luyện nó. Thật quá đau
đớn! Ngươi muốn tu luyện ra trăm ngàn tàn hồn thì nhất định phải chịu
đựng ngàn vạn lần đau đớn, mà không phải lần nào cũng sẽ thành công. Có
khi một lúc nào đó vì không chịu nổi đau đớn mà buông tha tất cả.
Loại phương pháp biến thái tự hại mình này chỉ có người có ý chí mạnh mẽ mới có thể tu luyện đại thành, ý chí không mạnh thì chỉ một lần là
có thể tra tấn hỏng thể xác và tinh thần.
Lâm Phong dùng suy nghĩ khiến sợi tàn hồn kia trôi nổi di động trong
hư không, hơn nữa lại có thể nhập vào hoặc tách khỏi toàn bộ linh hồn
của hắn.
Hít thở mấy hơi, Lâm Phong khiến cho lòng mình yên tĩnh lại, nhưng
lập tức quyết tâm lại lần nữa cảm ngộ linh hồn, chuẩn bị tách sợi linh
hồn thứ hai.
Vì thực lực hùng mạnh, vì ngự trị trời cao, không bị kẻ khác ức hiếp bắt nạt, bất kỳ khổ cực nào hắn cũng có thể chịu đựng được.
Chỉ có người có ý chí với có thành tựu siêu phàm, có thể theo đuổi cực hạn của võ đạo.
Cường giả nổi giận, xác phơi trăm vạn, kẻ yếu nổi giận vẫn bị người
ta ức hiếp. Ngay như khi Hàn Mặc và Yên Vũ Bình Sinh xuất hiện trên
chiến trường, hai người bọn họ có thể khiến chục vạn đại quân ngừng
chiến đấu, dễ dàng quyết định sự thắng thua của một cuộc chiến tranh.
Vung tay lên, chưởng ấn hủy diệt giáng xuống giết vô số người, hoặc búng một sợi đàn, thây người rải khắp đồng.
Đây là thực lực hùng mạnh, Lâm Phong hắn muốn thực lực như vậy để chém thiên diệt địa, ai dám ức hiếp ta, ta giết kẻ đó!
Thời gian vô tình trôi qua. Lúc này bên ngoài tháp tu luyện đã có rất nhiều người lẳng lặng chờ đợi.
Trong đó bao gồm cả người mà hoàng gia phái tới.
Nay lệnh sắc phong đã chính thức ban xuống, trao cho Lâm Phong chức
Xích Huyết hầu, chư hầu một phương, phong cho đất phong là thành Dương
Châu. Nhưng Lâm Phong lại đang bế quan tu luyện, không thể nhận sắc
phong.
Mà người do hoàng thất phái tới không bỏ đi, cũng không quấy rầy Lâm
Phong, chỉ lẳng lặng đứng dưới tháp tu luyện bình tĩnh chờ đợi mà không
hề tức giận.
Không ít người của Thiên Nhất học viện cũng ở dưới tháp tu luyện này, thầm giật mình. Lệnh sắc phong này đã tới Thiên Nhất học viện mấy ngày, người kia lại ở đây đợi Lâm Phong từng đó ngày, Lâm Phong thật lớn mặt.
Người do hoàng thất phái tới cũng không dám quấy rầy hắn tu luyện,
thà ở đây chờ đợi ngay cả khi nào Lâm Phong tu luyện xong cũng không
biết.
Lúc này, vách đá khép kín ở tầng thứ ba kia chậm rãi di chuyển sang bên cạnh, khiến nhiều người giật mình ngưng mắt nhìn.
Một bóng người bước ra từ bên trong, trực tiếp lăng không nhảy xuống. Thân thể nhanh chóng rơi xuống, khi sắp chạm đất thì một khí tức hư vô
từ trên người hắn trào ra, quét sạch xu thế hạ xuống kia, vững vàng tiếp đất.
Quần áo dài, người đeo cổ kiếm, nhẹ nhàng tiêu sái, đúng là Lâm Phong.
Người của hoàng thất thấy Lâm Phong xuống thì mỉm cười đi đến, nói:
- Lâm Phong, điện hạ lệnh ta mang lệnh sắc phong tới, từ nay về sau ngài chính là chủ nhân của thành Dương Châu.
Nói xong, người này đưa một tờ giấy tử kim cho Lâm Phong.
- Làm phiền rồi.
Lâm Phong nhận lấy rồi mở ra nhìn, bên trong là một hàng chữ to thật
uy nghiêm, sắc phong hắn làm Xích Huyết hầu, đất phong là thành Dương
Châu.
- Không cần khách khí, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, cáo từ.
Người này cười nói một tiếng xong rồi lập tức xoay người rời đi. Gã ở đây chờ Lâm Phong mấy ngày chỉ để đích thân giao tờ lệnh sắc phong này
cho Lâm Phong, đây là một loại thành ý.
Lâm Phong cất lệnh sắc phong đi, trong mắt lóe lên ý cười ấm áp. Hắn
quay sang nhìn thì thấy một kẻ, đúng là Độc Cô Thương, đang nhìn hắn với ánh mắt âm trầm khủng bố.
Ngày ấy bị Lâm Phong sỉ nhục, y về nhà liền muốn dẫn người đi giết
Lâm Phong,nhưng gia tộc lại không cho phép mà lệnh y không được va chạm
Lâm Phong nữa.
Lúc này Lâm Phong đã được in ba chữ Đoàn Vô Nhai, muốn giết Lâm Phong thì cũng phải nghĩ đến Nhị hoàng tử điện hạ.
Độc Cô Thương tuy hận nhưng đành chịu, không có gia tộc ủng hộ mà chỉ dựa vào y thì không giết được Lâm Phong.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng thứ tư của tháp tu luyện,
cánh cửa đá nơi đó vẫn đóng kín, Vân Khê hẳn là còn đang tu luyện ở
trong.
- Độc Cô Thương, nếu nàng ấy có chuyện gì, ta sẽ giết ngươi!
Sát ý hiện lên trong mắt Lâm Phong khiến Độc Cô Thương khiếp sợ, cả
người như bị hàn ý bao phủ. Quá lạnh, một câu của Lâm Phong đều khiến
không khí trở nên lạnh lẽo, ép lên người y.
Sắc mặt Độc Cô Thương vô cùng khó coi, y đúng là tính ngược đãi Vân
Khê một phen, nhưng Lâm Phong lại uy hiếp y một cách trắng trợn. Mà đối
mặt với lời uy hiếp của Lâm Phong, y lại chẳng thể làm gì. Loại nhục nhã này khiến Độc Cô Thương thấy mặt nóng lên, dường như tất cả mọi người
đều đang xem trò hài của y, chê cười y.
- Nhớ cho kỹ lời của ta!
Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu rồi lập tức rời đi. Sắp cuối năm, nên về thành Dương Châu.