Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 559: Chương 559: Thanh Mộng Tâm




Người tới chỗ Lâm Phong xem xét càng ngày càng nhiều, quầy giao dịch Cửu Dương thảo đang chờ người có linh thảo trân quý, nhưng mà không có ai.

Nhưng Lâm Phong cũng không quan tâm gì, chỉ nhắm mắt khoanh chân ngồi đó. Giống như không để ý tới bên ngoài, dù có không ít người dùng Thiên Nhãn thuật quét qua người hắn nhưng hắn cũng không nhìn tới. Nơi này ngư long hỗn tạp, tình hình như thế thì không tránh được, ngươi không thể có nhiều thời gian mà quan tâm tới chuyện này.

Mà miếng áo xé ra đặt trước người Lâm Phong được viết mấy chữ:

- Cửu Dương thảo, trao đổi một gốc Thiên Linh Chi hoặc Huyết Hồn thảo, không việc chớ quầy rầy.

- Này!

Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông có bộ dáng đường đường chính chính đứng trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong mở mặt nhìn người trung niên:

- Nói!

- Cửu Dương thảo này của ngươi có thể đổi bằng nguyên thạch không? Ngươi có thể ra giá!

Người trung niên nhìn Lâm Phong nói, nhưng Lâm Phong chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng lạnh lùng phun ra mấy chữ:

- Ngươi đọc không hiểu à, có cần ta dạy cho ngươi không?

Người trung niên không phải là kẻ thứ nhất tới hỏi thăm, chỉ vì trước đây có không ít người như vậy nên hắn mới viết lên mấy chữ kia. Nếu không mà nói, tất cả người qua đây đều hỏi một tiếng, hắn chỉ ngồi trả lời cũng mệt chết rồi. Lâm Phong không cần ân cần như vậy.

- Ồ!?

Người trung niên nhướng máy, nhìn Lâm Phong nói:

- Chàng thiếu niên, ngươi thật là không biết lễ nghĩa, sao lại nói như vậy chứ?

Lâm Phong không để ý tới hắn, vẫn nhắm mắt, ngồi yên tĩnh như núi.

- Ta đang nói chuyện với ngươi đó!

Người trung niên hét lên, lông mi Lâm Phong nhúc nhích, đôi môi khẽ mở:

- Cút!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một chữ, không có nửa điểm khách khí, nơi này có đủ loại người, kẻ cố tình gây sự cũng không ít.

Sắc mặt người trung niên biến đổi, hừ lạnh nói:

- Thật quá đáng, hôm nay ta liền dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi biết thế nào là lễ độ!

Dứt lời, người trung niên bước tới, một đôi nhục chưởng đánh tới Lâm Phong, cuốn lên một mãnh cuồng phong.

- Cút!

- Cú..ú..út!....

Lâm Phong há mồm quát lớn, chân nguyên cuồng bạo nóng bỏng theo miệng hắn mà ra, giống như có một ngọn hỏa diễm bùng cháy trong hư không rồi bay về phía trung niên.

Chưởng lực vỗ mạnh lên chân nguyên do Lâm Phong phun ra, bước chân khẽ đảo, Lâm Phong thối lui, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.

Cùng lúc này, tay Lâm Phong cũng động, nhanh như ảo ảnh, như chụp vào trong không gian.

Một bóng người cứng ngắc ở đó, cái tay vừa nhích tới gần Cửu Dương thảo, chỉ thiếu chút nữa đã chạm tới nhưng đã bị Lâm Phong nắm chặt.

- Phản ứng thật nhanh, động tác thật dứt khoát.

Mọi người đều kinh hãi, mắt bọn họ cũng không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng khi Lâm Phong quát ra một tiếng cút thì bàn tay cũng thò ra, trực tiếp chế trụ bàn tay người trung niên.

- Ta nói rồi, nếu có lần sau thì không còn nương tay nữa.

Lâm Phong băng lãnh nói, sau đó là một tiếng răng rắc truyền ra, xương cốt trên cánh tay như ảo ảnh kia liền vỡ vụn, bị Lâm Phong bóp nát.

- A a…

Ở bên cạnh, người kia tối sầm mặt, kêu thảm một tiếng, cả người co quắp.

Rắc, rắc… Rầm!

Tiếng xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên, sau đó, mọi người liền thấy bóng người kia bay ra ngoài, cánh tay vô lực lủng lẵng, nó đã bị Lâm Phong phế bỏ.

Người trung niên thấy một màn này liền lặng lẽ thối lui, muốn theo dòng người mà trốn đi.

Một tia sáng chợt lóe lên, Lâm Phong quơ lấy Cửu Dương thảo, sau đó đột ngột đứng lên, một làn gió nhẹ lướt qua mọi người cuốn lấy quần áo bọn họ phấp phới.

Rầm!

- Ah…

Hai giọng nói đồng thời truyền ra, chỉ thấy bàn tay Lâm Phong trực tiếp ấn lên lồng ngực người trung niên, đánh tan kinh mạch, phế bỏ tu vi của hắn.

Tên trung niên này cố tình gây sự, muốn nhân cơ hội mà cướp lấy Cửu Dương thảo, hơn nữa còn ra tay với hắn. Nếu không nghiêm trị thì phiền toái sẽ không ngừng tìm tới hắn. Một chưởng này bổ xuống, những người khác muốn đục nước béo cò thì phải cẩn thận suy nghĩ một phen, coi lại thực lực của mình.

Thân hình rung động, ngay lập tức Lâm Phong trở lại chỗ ngồi của mình, bẻ tay một người, phế tu vi người trung niên, tất cả chỉ xảy ra trogn chớp mắt.

Quang mang lập lòe, một luồng thuần dương chi khí lần nữa lan tràn trong không gian nơi này. Lâm Phong lại lấy Cửu Dương thảo ra, đặt ở trước người. Hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, giống như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh.

Bất quá, giờ phút này, mọi người đã mất đi nhiều tham lam, thu lại chút tâm nhãn, không còn dám có ý đồ với Cửu Dương thảo rồi. Người thanh niên này, nhìn không thấu, thực lực rất mạnh, hơn nữa lại có thủ đoạn quả quyết tàn nhẫn. Nếu bọn họ còn xuất thủ cướp đoạt Cửu Dương thảo, nói không chừng sẽ bị phế sạch, vì một gốc Cửu Dương thảo mà mạo hiểm lớn như vậy thật sự không đáng.

Hoàng hôn, ánh sáng treo trên hư không càng ngày càng mờ, nơi Lâm Phong bày quầy có không ít người đứng nhìn, nhưng người giao dịch thì lại không có ai. Chỉ từ điểm này đã có thể thấy được, Thiên Linh Chi cùng Huyết Hồn thảo đều là thứ không dễ dàng tìm được, rất ít người có. Dù là có người có thì cũng chỉ giữ lại dùng cho mình, không nỡ lấy ra trao đổi.

Nhưng vào lúc này, mọi người đột nhiên xao động một trận, trở nên cực kỳ huyên náo, người xung quanh cũng rối loạn.

- Nhanh, tránh ra, tránh ra…

Giọng nói dồn dập không ngừng vang lên, không ngừng có người vọt tới một chỗ chật chội, rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt. (Fans cuồng đây mà)

- Thanh Mộng Tâm, là Thanh Mộng Tâm tới đây!

Từng giọng nói hưng phấn liên tiếp vang lên, Thanh Mộng Tâm là mỹ nữ nổi danh đế quốc Long Sơn, là vưu vật điên đảo thế gian. Nghe nói, người nào đã gặp nàng một lần rồi thì nhất định muốn gặp nàng lần thứ hai, lần thứ ba.

- Thanh Mộng Tâm muốn làm gì, sao lại tới chỗ này?

Mọi người xôn xao bàn luận, bước chân không ngừng thay đổi.

Từng tiếng nghị luận đều lọt vào tai, chân mày Lâm Phong cũng nhăn lên.

Thanh Mộng Tâm, Tinh Mộng các, mỹ nhân đế quốc, hơn nữa nàng còn là người có thiên phú thực lực xếp trong nhóm ba của đế quốc Long Sơn. Là người nổi danh cùng Đường U U, loại nữ tử này tới đây, khó trách làm cho dòng người xôn xao.

Mở mắt, Lâm Phong nhìn về phía xa, nhưng mà tường người gần như che kín tầm mắt hắn, vẫn có chút khe hở làm cho hắn nhìn thấy một cô gái, chậm rãi xuống kiệu mềm.

Lâm Phong chỉ thấy được một đôi chân nhỏ, tinh xảo tới mức không có chút tì vết, làm cho nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn ôm vào trong lòng.

Bước chân theo thân hình mềm mại của Thanh Mộng Tâm mà di động, ánh mắt Lâm Phong dần dần sáng lêm, chỉ thấy cái quần màu da cam thanh nhã che lấy cặp đùi thon. Đôi chân ngọc bóng loáng như rửa, vô cùng mịn màng, vô cùng thon dài, trắng nõn non mềm, dường như có thể nặn ra nước.

Đôi chân này đã đủ làm cho vô số nam nhân nuốt nước bọt ừng ực, thậm chí nhịn không được mà xông lên vuốt ve một phen, quá hoàn mỹ.

- Lại là một họa thủy!

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, chủ nhân của cặp đùi đẹp như thế, dù cho dung nhan của nàng ta không được hoàn mỹ thì cũng đủ điên đảo thần hồn. Huống chi, Lâm Phong đã thấy qua Đường U U, sao có thể hoài nghi vẻ đẹp sánh cùng Đường U U của Thanh Mộng Tâm.

Huống hồ Lam Kiều còn nói, Đường U U xinh đẹp loại cao quý lạnh lùng làm cho người ta không dám biểu lộ, mà Thanh Mộng Tâm lại có vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh, làm cho người ta chỉ cần nhìn là sinh ra dục vọng vô hạn.

Rốt cục, ánh mắt Lâm Phong nhìn lên, thấy được bộ ngực cao vút cùng với dung nhan trời tạo, cái cổ thiên nga trắng như tuyết, khe rãnh như ẩn như hiện, lay động trái tim vô số người.

Chậm rãi nhắm mắt, Lâm Phong không tiếp tục nhìn nữa, dù hắn nhắm mắt lại nhưng dung nhan của Thanh Mộng Tâm lại không thể xóa đi, giống như lời của Thanh Mộng Tâm, nữ tử mị hoặc chúng sinh này, chỉ nhìn thoáng qua là không cách nào quên được, tuyệt đối muốn nhìn lại.

Tình dục là bản năng của nam nhận, thấy được vẻ đẹp mị hoặc nhân tâm này, ai mà có thể không muốn xem thêm lần nữa.

Kiệu mềm vẫn tiến về phía trước, khóe miệng Thanh Mộng Tâm mang theo nụ cười tràn ngập mị hoặc, hai chân hoàn mỹ vô khuyết khép chặt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn quanh dòng người.

- Ồ!?

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Thanh Mộng Tâm lóe lên, một tiếng ồ nhỏ vang lên, trước tầm mắt nàng lại có một thanh niên nhắm mắt ngồi đó, không để ý tới chuyện xung quanh, cũng không nhìn tới dung mạo của nàng.

Bên cạnh Thanh Mộng Tâm còn có một thiếu nữ, nàng này cũng rất xinh đẹp, nhưng vì ngồi bên cạnh Thanh Mộng Tâm nên vẻ đẹp của nàng dường như mờ đi.

- Lâm Phong!

Thiếu nữ này nhìn thấy Lâm Phong thì sửng sốt mà hô ra một tiếng, cô gãi này rõ ràng là Lam Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.