Xe ngựa do ba thớt Thiên Lý Tuyết lôi kéo, tốc độ mau lẹ, chạy trên con đường lớn.
Bên trong xe, Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân ngồi một bên, Lâm Phong và Mộng Tình thì ngồi một bên, đối diện với hai người.
- Lâm Phong, huynh gặp Mộng Tình như nào vậy?
Ánh mắt Lâm Phong thỉnh thoảng nhìn về Mộng Tình, nhưng Mộng Tình vẫn không đổi sắc, không có nửa điểm dao động, nhưng mà biểu tình như vậy, làm cho một nữ nhân như nàng cũng cảm giác kinh diễm.
Tĩnh Vân không hỏi Lâm Phong làm thế nào mà sống sót, bởi vì nàng sợ nói đến chỗ đau của Lâm Phong. Tông môn bị diệt, nhưng Lâm Phong vẫn sống tốt, dù là Tĩnh Vân cũng có suy nghĩ tới một mặt không tốt.
Dĩ nhiên, Tĩnh Vân sẽ không trách Lâm Phong, ngược lại, nàng thật sự cao hứng, chỉ cần Lâm Phong còn sống, còn làm thế nào để sống sót thì đã không còn trọng yếu.
- Gặp nhau trong núi.
Lâm Phong tùy ý nói, không được Mộng Tình cho phép, hắn cũng không nên nhiều lời.
- A! Vậy sao huynh lại muốn tới Hoàng thành? Tĩnh Vân lại hỏi.
Hoàng thành có cường giả vô số, nơi đó mới đúng là địa phương trọng yếu chân chính của nước Tuyết Nguyệt.
-Bởi vì có nhiều người đang ở Hoàng thành.
Lâm Phong nói một câu mà Tĩnh Vân không sao hiểu được.
- Còn muội, Tĩnh Vân, sao muội phải đi Hoàng thành? Lâm Phong cũng hỏi lại một câu, nói xong thì nhìn Đoàn Phong bên cạnh một cái. Theo như lời của Tĩnh Vân, Đoàn Phong được gọi tới Hoàng thành, như vậy, hiển nhiên là người trong Hoàng thành muốn Đoàn Phong qua đó. Hơn nữa, người có thể làm cho Đoàn Phong cam nguyện lên đường từ một nơi xa xôi, nhất định không phải là người bình thường.
Tĩnh Vân nhìn Đoàn Phong một cái, Đoàn Phong liền cười nói:
- Lâm Phong đại ca, Tĩnh Vân tỷ là vì đi theo đệ, còn đệ thì vì được một vị tộc huynh mời qua Hoàng thành, tiến vào học viện tu luyện.
- Học viện? Lâm Phong lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: - Tuyết Nguyệt thánh viện!
- Không phải! Không đúng như ý liệu của Lâm Phong, Đoàn Phong lắc đầu nói: - Đi Thiên Nhất học viện!
- Thiên Nhất học viện? Lâm Phong mang theo một tia nghi hoặc, hắn chưa từng nghe nói qua là có Thiên Nhất học viện.
- Đúng, là Thiên Nhất học viện. Đoàn Phong gật đầu nói: - Thiên Nhất học viện cũng không nổi danh, thậm chí rất ít người biết, hơn nữa đối ngoại lại không thu đệ tử, chỉ là đề cử nội bộ. Tộc huynh của đệ ấy, hắn có danh sách đề cử liền cất nhắc đệ vào Thiên Nhất học viện.
- Chỉ đề cử, không thu đệ tử bên ngoài? Lâm Phong có chút kỳ quái, học viện, thực ra cũng được xem là một tông môn, nhưng mà cũng có vài điểm khác biệt.
Tông môn, đều giống như Vân Hải tông, chiêu thu vô số đệ tử, đệ tử được chia làm ngoại môn, nội môn hạch tâm, sau đó đến cấp trưởng lão cũng có ngoại môn, nội môn, cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm. Đệ tử hoàn toàn dựa vào cố gắng của mình mới không ngừng tiến lên, được tông môn coi trọng, cho đến khi trở thành trưởng lão mới được coi là một bước lên mây.
Mà học viện, nơi đó chỉ chiêu thu hậu bối có thiên phú, có thực lực, cung cấp tài nguyên cũng thầy giáo, dạy dỗ bọn họ, giúp bọn họ trở thành cường giả một phương.
Trước kia, nước Tuyết Nguyệt cũng không có học viện, mà là từ nước khác dẫn vào, nhưng ở nước Tuyết Nguyệt, học viện vẫn phi thường ít, hơn nữa không có danh khí gì, căn bản không cách gì mà so sánh với tông môn.
Nhưng lần này, nước Tuyết Nguyệt hiệu lệnh cả thiên hạ, chiêu thu đệ tử có thiên phú thực lực, sáng lập Tuyết Nguyệt thánh viện, rất hiển nhiên, là muốn tạo ra một học viện cường đại, một học viện vượt xa tông môn.
- Lâm Phong đại ca, huynh là đệ tử Vân Hải tông, thực lực hẳn cũng không kém bao nhiêu với Tĩnh Vân tỷ, đến lúc đó đệ sẽ nói với tộc huynh một tiếng, xem thử có thể đề cử huynh tiến vào Thiên Nhất học viện hay không.
Đoàn Phong chân thành cười, dù tuổi tác không lớn, nhưng đã có mấy phần thành thục, không có nửa điểm làm bộ làm tịch, chỉ là mấy tên hộ vệ kia thì lại lớn lối vô cùng.
- Đúng, Lâm Phong, không bằng huynh cũng gia nhập Thiên Nhất học viện đi.
Tĩnh Vân sáng mắt lên, Vân Hải tông bị diệt, hôm nay, Lâm Phong gia nhập Thiên Nhất học viện cũng không thể coi là phản bội tông môn. Về phần thiên phú của Lâm Phong, Tĩnh Vân căn bản không lo lắng.
Ở vòng thứ nhất trong đại hội tông môn, Tĩnh Vân đã tận mắt chứng kiến Lâm Phong liều lĩnh nhường nào, một kiếm tru diệt đệ tử nội môn Dư Hạo, bước chân vào nội môn, thực lực phi thương mạnh mẽ.
Lâm Phong tùy ý cười cười, không trả lời, mặc dù tông môn bị diệt, nhưng hôm nay, hắn là tông chủ của Vân Hải tông!
Xe ngựa bay nhanh, đã sớm rời xa trấn nhỏ, trời chiều mờ chiếu xuống đại địa, trong màn che, ba người Lâm Phong, Tĩnh Vân cùng với Đoàn Phong tùy ý trò chuyện. Mà Mộng Tình, vậy mà nhắm mắt, giống như đã ngủ thiếp đi, phi thường an tĩnh.
Cởi áo khoác trên người, Lâm Phong choàng lên vai Mộng Tình, khí trời lạnh như thế, cô gái này vẫn ăn mặc đơn bạc như trước.
Thấy một màn như vậy, trong mắt Tĩnh Vân lộ vẻ kinh dị.
Mộng Tình đang ngủ đột nhiên mở bừng mắt, quay đầu nhìn thấy Lâm Phong đang choàng áo lên người mình, ánh mắt sáng rạng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, chưa từng trải qua cho nên mới kỳ quái.
- Ùng ùng Đột nhiên, tiếng chân chấn động, xe ngựa khẽ rung động.
Phía ngoài, Uông bá lôi kéo dây cương, xe ngựa nhất thời dừng lại, mà mặt đất rung động càng ngày càng mãnh liệt.
- Uông bá, chuyện gì xảy ra? Đoàn Phong thấp giọng hỏi.
- Là mã tặc, thiếu gia cứ ở bên trong, không nên ra ngoài, ta sẽ gọi người đến thương lượng với bọn chúng.
Uông bá dặn dò một tiếng, ngay sau đó liền bảo một người đi thương lượng cùng mã tặc.
- A
Một lát sau, một tiếng thét thảm thiết vang lên, tất cả mọi người trong xe ngựa đều sửng sốt.
- Đổi lại một người có thể nói chuyện. Một thanh âm ồm ồm điên cuồng truyền đến, lười nhác mà lớn lối.
- Đi ra ngoài nhìn một chút.
Đoàn Phong cau mày, sau đó liền lập tức xuống xe, Lâm Phong cũng Tĩnh Vân cũng theo sau, chỉ còn Mộng Tình vẫn không đi xuống mà lưu lại trong xe ngựa.
Lúc này, phía đối diện không xa, mười mấy tên mã tặc xếp thành một hàng, ánh mặt lộ vẻ bất thiện.
- Ta đi xem thử.
Một tên hộ vệ trẻ tuổi giục ngựa đi về phía trước, đến trước ngựa thủ lĩnh mã tặc.
- Chư vị, chúng ta
Tên trẻ tuổi mới vửa mở miệng nói chuyện, lại thấy tên thủ lĩnh mã tặc nhảy lên, từ trên lưng ngựa mà đánh về phía này, trường đao trong tay chém xuống trong chớp mắt.
Tên trẻ tuổi kinh hãi, giơ lên trường thương trong tay, đâm về chuôi đại đao.
Nhưng cũng tại lúc này, đại đao lại chuyển hướng, hàn quang lẫm liệt, một tiếng xoẹt vang lên, cái đầu của tên trẻ tuổi kia trực tiếp bay lên, máu tươi phun ra như suối, cực kỳ huyết tinh.
Tĩnh Vân run lẩy bẩy, một màn máu tanh này làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong hạp cốc, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
- Đã bảo là gọi người có thể nói chuyện tới, ta thấy con bé kia không tệ.
Tên thủ lĩnh mã tặc giơ đao chỉ về Tĩnh Vân, nhất thời, toàn bộ đám mã tặc đều không kiêng kỵ gì mà cười như điên.
- Đúng, mỹ nữ, tới đây nói chuyện.
Có tên ồn ào nói, sắc mặt Tĩnh Vân càng thêm tái nhợt, nghe được những lời ô uế của bọn chúng, nàng giận đến cả người run rẩy.
- Tĩnh Vân, muội vào trong xe trước đi. Lâm Phong nói với Tĩnh Vân, sau đó liền vịn Tĩnh Vân lên xe ngựa.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết, dám giấu con bé kia đi.
Một đám mã tặc trợn mắt nhìn Lâm Phong.
- Đúng vậy, nhất định phải giết sạch đám người này, để con bé kia lại để cho chúng ta vui đùa.
- Là ngươi làm chuyện tốt.
Vạn Thanh Sơn trợn mắt nhìn Lâm Phong, lạnh lùng quát lớn.
Lâm Phong híp mắt, lạnh lùng nhìn Vạn Thanh Sơn, hắn làm chuyện tốt? Hình như hắn chỉ dìu Tĩnh Vân vào trong xe ngựa mà thôi.
- Phế vật, chuyện này do ngươi dựng lên, một mình ngươi tự giải quyết đi, đừng lẽo đẽo sau chân chúng ta, chúng ta sẽ không quản ngươi.
Vạn Thanh Sơn không chút biểu tình, khiển trách Lâm Phong, đệ tử Vân Hải tông, gã cũng muốn xem một chút, Vân Hải tông có thể tạo ra được cái dạng đệ tử gì.
- Không cần ngươi phải quản.
Lâm Phong đạm mạc nói, nhấc chân tiến về phía đám mã tặc.
- Ta tới nói chuyện với ngươi.
Lâm Phong đứng trước mặt tên thủ lĩnh mã tặc không xa, lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn chết.
Một tên mã tặc thúc ngựa chồm tới bên người Lâm Phong, đại đao bay múa trên không trung, mang theo gió rét lạnh căm.
Quang mang lóe lên, trong tay Lâm Phong tự nhiên xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm.
Kiếm ra, máu phun, người diệt.
Nhanh, nhanh đến cực hạn. hôm nay, Bạt Kiếm thuật của Lâm Phong đã đại thành, một động tác rút kiếm tùy ý cũng là Bạt Kiếm thuật. Hắn dùng kiếm, rút kiếm không những không phải là nhược điểm, hơn nữa còn là một kích trí mạng.
Một tên mã tặc, sao có thể tiếp được một kiếm nhanh mà bén nhọn như thế.
- Đổi lai một người có thể nói chuyện đi.
Lâm Phong đạm mạc nói, lời cũng giống như lời của đối phương lúc trước, nhìn người trẻ tuổi này, tất cả mã tặc còn lại đều trầm mặc.
Chỉ một kiếm, Lâm Phong đã làm cho chúng kinh hãi.
Vạn Thanh Sơn chau mày, chẳng những không có cao hứng vì Lâm Phong đánh chết mã tặc, trái lại, trong lòng càng thêm lạnh, thực lực của Lâm Phong càng mạnh thì gã càng khó chịu.
Hơn nữa, gã thậm chí còn không nhìn ra được thực lực của Lâm Phong mạnh bao nhiêu, chỉ biết rằng, một kiếm kia rất nhanh.
- Bằng hữu, chuyện này cũng không liên quan với ngươi, có thể không cần quản hay không?
Tên thủ lĩnh mã tặc đè thấp giọng nói với Lâm Phong, Lâm Phong hơi sững sờ.
Lâm Phong âm thầm hồ nghi, ngoài miệng lại nói: - Không phải các ngươi vừa nói là muốn giết ta sao, ta đang đứng ở đây này.
- Hừ, đã vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Tên thủ lĩnh mã tặc cũng trầm mặt, phất tay hạ lệnh: - Giết hắn đi.
Vừa dứt lời, những tên mã tặc còn lại đồng loạt lao về Lâm Phong, mơ hồ lao theo xu thế bao vây ba mặt, tốc độ cũng nhanh như nhau, dường như đã có kinh nghiệm huấn luyện.
- Giết!!!
Trường đao giơ cao, một luồng khí tức túc sát máu tanh tràn ngập, vậy mà cực kỳ mãnh liệt. Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người bị sát khí bao bọc, cảm giác này rất quen thuộc, rất bị đèn nén, có mấy phần tương tự như lần Xích Huyết thiết kỵ vây quanh lúc trước, nhưng mà cũng không mãnh liệt như vậy.
- Giết!!!
Lại là một tiếng rống to rõ vang lên, trường đao xoay tròn, chiếu ra hàn mang làm cho người ta run rẩy.
Tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, những tên mã tặc này đồng loạt lao thẳng tới Lâm Phong.
Lâm Phong điểm nhẹ mũi chân, thân thể nhảy lên cao bằng đám mã tặc ngồi trên thân ngựa.
- Đoạt Mệnh chi kiếm!
Hoa kiếm phóng ra, một luồng kiếm cương cường đại vọt lên, những tên mã tặc xung phong liều chết đều cảm thấy thân thể bị kiếm ý lạnh thấu xương bao phủ, trong lòng run rẩy.
Ngay sau đó, kiếm cương đoạt mệnh hóa thành một đường vòng cung hoàn mỹ, lóe lên rồi biến mất, tiếng vó ngựa rối loạn, mà thân thể những tên mã tặc kia đồng loạt té xuống lưng ngựa.
Một kiếm! Giết sạch!
Trong lòng Thần Tinh điên cuồng lẩy bẩy, tất cả trưởng lão Vân Hải tông cùng với tông chủ Nam Cung Lăng liều chết mà cứu Lâm Phong thoát đi khỏi Vân Hải tông. Thần Tinh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Phong lại dám trở lại. Phải biết rằng, mấy hôm nay, đám người Đoàn Thiên Lang đang tìm kiếm Lâm Phong khắp nói, nếu mà tìm được tất giết không tha.
Nhưng bởi vì đoán rằng Lâm Phong sẽ không dám quay về Vân Hải tông, vì vậy, bên trong Vân Hải tông, Đoàn Thiên Lang căn bản không lưu lại cường giả nào, chỉ để Thần Tinh cùng hai tên có cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng hai.
Hôm nay, tất cả cường giả đều trở lại Hoàng Thành, chuẩn bị cho ngày thành lập Tuyết Nguyệt thánh viện, đó mới là đại sự hạng nhất mà Đoàn Thiên Lang coi trọng.
Có thể nói, với thực lực hôm nay của Lâm Phong đã đủ để đi ngang Vân Hải tông.
Một sự sợ hãi vô cùng dâng lên trong lòng Thần Tinh, trong chớp mắt, trên lưng gã đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
- Xem ra ngươi đã nghĩ ra ta là ai rồi!
Lâm Phong thấy phản ứng của Thần Tinh, lạnh lùng cười một tiếng, kiếm thể càng ngày càng cuồng mãnh. Hai tên bên cạnh Thần Tinh, thậm chí đã bị luồng kiếm thế này đè sập, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.
- Bỏ qua cho ta đi, ta cũng là vạn bất đắc dĩ.
Thanh âm Thần Tinh có chút run rẩy, gã sợ, sợ tử vong.
- Vạn bất đắc dĩ? Cho dù ngươi phản bội tông môn là vì bảo toàn tính mạng, vạn bất đắc dĩ, như vậy thì mới lúc nãy thì sao? Tùy ý để cho đệ tử trong tông môn vừa chết lại bị khi nhục, ngươi không chết, Lâm Phong ta làm thất vọng những tiền bối đã chết vì tông môn sao.
Lâm Phong lại bước tới, kiếm thế cường đại vọt lên trong chớp mắt.
- Đừng
Âm thanh sợ hãi của Thần Tinh phiêu đãng trong không gian, nhưng kiếm quang đã đi hết, ba giọt máu tươi từ trên không trung phiêu tán rơi xuống.
Một kiếm! Giết ba người!
Trước một kiếm bá đạo của Lâm Phong, ngay cả chống cự, bọn chúng cũng không có lực.
- Phù...
Thấy ba người ngã xuống, Lâm Phong phun ra một hơi dài, tâm tình vô cùng trầm trọng.
Hôm nay, những tên muốn tầm bảo từ các thi thể đều đã bỏ chạy, trên khu vực Sinh tử đài lớn như vậy, chỉ còn lại một người Lâm Phong với một đống thi thể.
Đảo mắt nhìn xung quanh, Lâm Phong xem những thi thể này, khắc sâu những thân ảnh này vào trong tâm khảm, hai tròng mắt dưới mặt nạ đồng xanh cũng trở nên sắc bén, trở nên cứng cỏi.
Chấp nhận mạo hiểm trở về Vân Hải tông lần nữa, hắn chính là muốn nhìn, nhìn những hài cốt lạnh lẽo này, nhìn chiều tà đẫm máu này.
Hắn muốn mình phải nhớ, đây là cừu hận bằng máu.
Hắn muốn mỗi thời mỗi khắc đều phải nhắc nhở chính mình, kẻ yếu bị người khi dễ, bị tước đoạt tính mạng, cường giả bao quát thiên địa, giận thì máu chảy ngàn dặm.
Lâm Phong hắn nhất định phải trở thành cường giả một phương, dùng máu tươi nhuộm đỏ thù hận. Vĩnh viễn hắn cũng không quên được, những ánh mắt mong đợi hi vọng. Hôm nay, trên người hắn đang gánh vác hi vọng của quá nhiều người, những người đó đã dùng tính mạng của mình để hắn có thể may mắn sống sót.
- Ùng ùng, ùng ùng
Lúc này, đại địa đột ngột rung chuyển, hơn nữa, sự rung động này càng ngày càng mãnh liệt, từng tiếng ùng ùng nổ vang càng lúc càng lớn.
- Xích Huyết thiết kỵ!
Lâm Phong khẽ híp mắt, không chút do dự nào, thân hình chớp động, chạy thẳng đến lối ra hạp cốc.
- Phù Quang Lược Ảnh!
Thân hình Lâm Phong đột nhiên nhảy một cái, đạp đất mà lên, vừa lên được nửa đường thì vung kiếm chém lên vách đá, nhất thời, dư lực được sinh ra, một hơi sau đã trực tiếp nhảy lên hạp cốc.
- Đi mau!
Cảm nhận đươc mặt đất rung động ngày càng mãnh liệt, trong lòng Lâm Phong kinh hãi, thật là nhanh, tốc độ thiết kỵ này quá nhanh, giống như là trong mấy hơi thở đã chạy được vài dặm.
Lâm Phong thậm chí không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Mộng Tình mà chạy như điên.
Mộng Tình cảm giác được xúc cảm từ trong tay truyền ra, trong một lộ ra một tia khác thường, nhưng mà thấy được Lâm Phong đang lo lắng nên nàng cũng để mặc cho Lâm Phong kéo đi.
Mặc dù Lâm Phong phản ứng rất nhanh, nhưng phía trên hạp cốc đều là chỗ bằng phẳng, không có địa phương tránh né, chỉ trong nháy mắt, một nhóm thiết kỵ đã chạy tới, để cho Lâm Phong chạy chậm dần rồi dừng lại.
Thiết kỵ xuất hiện này đúng thật là uy vũ bất phàm, người mặc khôi giáp, tọa kỵ hung mãnh thần tuấn, chính là Xích Huyết bảo mã.
Thấy Xích Huyết thiết kỵ nhích tới gần, Lâm Phong nắm chặt hai tay, áp chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mộng Tình, nhưng mà Lâm Phong vẫn chưa tỉnh hồn, không nghĩ tới Xích Huyết thiết kỵ lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa tốc độ lại nhanh như thế.
- Chẳng lẽ bọn họ biết ta tới đây?
Lâm Phong thầm nghĩ, ngay sau đó hắn liền thấy một nhóm thiết kỵ vẫn không dừng lại, vẫn về phía hắn mà chạy như điên.
- Đúng là một kẻ anh tuấn.
Thấy kỵ sĩ trên thiết kỵ, Lâm Phong nhìn không được mà nói thầm, đó là một trung niên nam tử, diện mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thâm thúy mang theo một phần ưu thương, phảng phất như có vô cùng thương cảm cùng tâm sự.
Nam tử mặc một thân khôi giáp màu trắng, lộ vẻ anh vũ phi phàm, càng làm cho người ta chú ý hơn là, một đầu tóc trắng phiêu động theo gió, tràn đầy cảm giác tang thương.
Người trung niên tóc trắng cưỡi Xích Huyết, trong nháy mắt vượt qua Lâm Phong, cũng không nhìn Lâm Phong một cái, điều này làm cho Lâm Phong híp mắt, chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, đối phương không phải tới vì mình?
Nghĩ tới đây, Lâm Phong thả lỏng một hơi, làm như không có chuyện gì mà xoay người, sau đó liền thấy Xích Huyết bảo mã đồng thanh hí vang, quanh quẩn trong bầu trời, rung động lòng người.
- Thật là uy phong!
Lâm Phong sinh ra cảm giác hướng tới, nhấc chân, trở lại trong hạp cốc, đi theo một bên phía trên hạp cốc.
Lúc này, chỉ thấy nam tử tóc trắng đứng trên chỗ cao nhất của Sinh Tử đài, phẳng phất như một bức tượng, lẳng lặng nhìn thi thể đầy đất.
Gió nhẹ thổi bay tóc trắng, ông ta đứng đó làm cho người ta cảm giác một loại cô độc, cô độc tràn đầy ưu thương.
- Bịch!
Một tiếng nhỏ vang lên, tròng lòng Lâm Phong rung lên, trung niên tóc trắng kia vậy mà trực tiếp quỳ xuống Sinh Tử đài.
- Tướng quân!
Từng tiếng hô đều rắp truyền ra, như một dòng nước lũ, vang vọng trong không gian.
Ngay sau đó, tất cả kỵ sĩ đi vào hạp cốc đều tung mình xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, trong mắt mang theo đau thương chân chính, vì tướng quân bọn họ mà đau thương.
Một màn tràn đầy lực trùng kích rung động nội tâm Lâm Phong, tướng quân có thể làm được đến tình trạng này, ngươi còn đòi hỏi gì, đây mới thực sự là Tướng.
Phải có mị lực như thế nào mới có thể làm cho một đội quân ủng hộ như thế.
Trong đầu Lâm Phong đột nhiên hiện lên một cái tên, theo như lời đồn thì đúng là như thế.
- Thần Tiễn, Liễu Thương Lan!
Lâm Phong đã có thể xác định, người này chắc chắn là Liễu Thương Lan không thể nghi ngờ, có ai có thể quỳ lạy đệ tử Vân Hải tông, trừ ông ấy ra, còn ai có thể tạo ra một quân đoàn như thế.
Khó trách, mỗi lần Bắc lão nhắc tới ba chữ Liễu Thương Lan đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, có đệ tử ưu tú như thế đúng là đáng để tự hào.
- Đây là chuyện của ta, các ngươi đứng lên đi.
Thanh âm Liễu Thương Lan truyền ra, không thô cuồng của tướng lĩnh, ngược lại rất tinh tế, rõ ràng, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng mỗi một người đều có thể nghe rõ ràng rành mạch.
- Tướng quân, xin bảo trọng thân thể.
Chúng quân sĩ đều cực kỳ ăn ý gọi to, sau khi biết được Vân Hải tông bị Đoàn Thiên Lang suất lĩnh phản nghịch trong Xích Huyết thiết kỵ diệt môn, Liễu Thương Lan trực tiếp hôn mê, sau khi tỉnh lại thì một đêm đầu bạc, ông ta thậm chí không để tâm đến thân thể của mình, bôn ba ba ngày ba đêm mà chạy tới Vân Hải tông.
Mà bọn họ cũng tự nguyện đi theo mà đến.
- Ta lệnh cho các ngươi! Tất cả đứng lên!
Thanh âm của Liễu Thương Lan vẫn bình tĩnh, nghe được lời của ông, chúng quân sĩ đều bất đắc dĩ đứng dậy.
Lệnh của Liễu Thương Lan, bọn họ không dám cãi lời.
- Liễu Thương Lan ta, bảy tuổi vào Vân Hải tông, nhận được ân huệ của sư tôn cùng tông môn Liễu Thương Lan nói xong, liền hướng về thi thể đám người Vân Hải tông mà dập đầu, đầu đụng lên Sinh Tử đài, vậy mà phát ra từng tiếng vang rung động.
- Tướng quân, đây là âm mưu mà Đoàn Thiên Lang tính toán đã lâu, muốn đẩy tướng quân vào bất nghĩa, tướng quân há có thể mắc mưu.
Một gã quân sĩ lớn tiếng nói, nhưng mà Liễu Thương Lan căn bản không nghe vào tai.
- Ta biết Đoàn Thiên Lang có dã tâm lang sói, nhưng để Phỉ Phỉ đến tông môn muốn người, hi vọng tông môn cho phép đệ tử tiến vào Tuyết Nguyệt thánh viện, cho nên Đoàn Thiên Lang mới lấy cớ, ta sao còn mặt mũi mà tránh né trách nhiệm. Liễu Thương Lan ta, bất nghĩa với tông môn.