Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 391: Chương 391: Thu Phục




Cùng Kỳ đương nhiên là không dám hoàn toàn tin tưởng Lâm Phong, yêu thú sao có thể tin con người được cơ chứ.

Nhưng Cùng Kỳ không thể không thừa nhận lời Lâm Phong là đúng, nếu không giết được tên kia cả nó và Lâm Phong chắc chắn sẽ chết. Nó là yêu thú thượng cổ, còn chưa kịp tỏa sáng đã phải chết trong khuất nhục.

Cùng Kỳ muốn đánh cược một phen, nhưng Lâm Phong lại muốn khống chế nó, tuy rằng nó không hiểu khí tức quỷ dị đó rốt cuộc là cái gì.

Cùng Kỳ đang đấu tranh nội tâm. Nếu Lâm Phong thật sự có thủ đoạn đặc thù có thể hoàn toàn khống chế được nó, như vậy Lâm Phong chẳng phải là sẽ coi Cùng Kỳ nó làm sủng vật để nuôi dưỡng hệt như Thiên yêu kia sao?

- Ngươi không cam lòng, ta cũng không cam lòng. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi, dù ta đã khống chế ngươi, nhưng quan hệ giữa chúng ta là đồng cấp, là đồng bọn, ta sẽ không coi ngươi là sủng vật. Ta khác với hắn, ta cần thực lực của ngươi, cần uy danh mãnh thú thời thượng cổ của ngươi để trợ giúp ta.

Lâm Phong nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Cùng Kỳ, hắn tiếp tục mở miệng.

Cùng Kỳ thầm gật đầu, đúng vậy, Lâm Phong không giống với Thiên yêu, dù Lâm Phong thật sự không chế nó nhưng chắc chắn không thể nào lại đi lãng phí thiên phú của mãnh thú thượng cổ như nó được.

Phun ra từng hơi khí, Cùng Kỳ đã dao động.

- Nếu ta không đối phó được hắn, chúng ta đều sẽ chết, dù có khống chế ngươi thì cũng chẳng có ý nghĩa nào; Còn nếu ta thực sự giết được hắn, ít nhất ta cũng giải cứu ngươi ra, ngươi đi theo ta vẫn tốt hơn là đi theo hắn, bất kể như thế nào thì ngươi đều không bị tổn thất gì.

Lâm Phong biết lúc này Cùng Kỳ đã dao động, hắn cần phải dụ dỗ thêm nữa, từng bước tiêu diệt sự chống cự ở sâu trong lòng Cùng Kỳ kia, dù sao mãnh thú thượng cổ lại bị hắn khống chế thì đối phương khó có thể chấp nhận được.

- Ngao…

Cùng Kỳ khẽ gầm lên một tiếng, tuy vẫn cảnh giác nhìn Lâm Phong như trước nhưng mâu thuẫn đã không còn mãnh liệt như vừa rồi.

Con ngươi đen trắng của Vu Yêu Chi Hồn chậm rãi phóng tới Cùng Kỳ.

- Hãy theo ta đánh cược một lần, ngươi không muốn chết, ta cũng không muốn chết.

Khi ánh sáng của Vu Yêu Chi Hồn phủ lên người Cùng Kỳ, nó dường như muốn chống cự lại, nhưng lời của Lâm Phong lại khiến cái đầu cao ngạo của nó kia hơi cúi xuống, không chống cự Lâm Phong nữa. Ánh sáng trắng đen kia bao phủ lấy thân thể Cùng Kỳ, con mắt nhiếp hồn mở ra.

Thấy Cùng Kỳ không giãy dụa nữa, Lâm Phong nở nụ cười, bước đầu tiên rất thuận lợi, không mất chút sức lực nào, hắn đã thu phục được một con mãnh thú thượng cổ.

Vu Yêu Chi Hồn khống chế yêu thú, đây là thủ đoạn nhiếp hồn, hào quang bao phủ đối phương, con ngươi đen trắng kia trở nên yêu dị. Lâm Phong có thể cảm thấy vô cùng rõ là linh hồn của Cùng Kỳ ở trước mặt hắn ở trên yếu ớt hơn, hắn khiến hồn phách xâm lấn thì liền cảm thấy mình nắm linh hồn của Cùng Kỳ trong tay, loại cảm giác này thật kỳ diệu.

- Loại Vũ hồn này thật mạnh!

Lâm Phong lẩm bẩm, nhiếp hồn làm suy yếu năng lực chống cự của hồn phách của đối phương, ảnh hưởng tới tinh thần của đối phương. Nếu linh hồn của đối phương không mạnh thì còn có thể thừa cơ xông vào, trực tiếp khống chế.

Vu Yêu Vũ hồn có thể dễ dàng khống chế được yêu thú, điều này thật đáng sợ.

Đương nhiên Lâm Phong cũng không ý thức được rằng hắn có thể dễ dàng khống chế được hồn phách của Cùng Kỳ như vậy là vì hắn tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật, lại có vài loại Vũ hồn, linh hồn hùng mạnh cùng thủ đoạn lợi hại nữa.

Cùng Kỳ gầm lên, tiếng gầm có vẻ hơi trầm thấp, nó cúi đầu xuống như có vẻ rất sầu não.

- Đồng bọn của ta, đi theo ta, ngươi sẽ không thấy uất ức đâu.

Lâm Phong vươn tay sờ lên cái đầu oai phong của Cùng Kỳ, trong lòng sinh ra cảm giác bất khuất. Cùng Kỳ cũng cảm nhận được loại ý chí mãnh liệt này, nó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong.

- Lôi Viêm Miêu Yêu, Thiên yêu thú đang ở thời kỳ hóa hình, tu vi vẫn bị giam cầm ở Huyền yêu thú cấp bốn hoặc là cấp năm.

Lâm Phong tìm kiếm tư liệu về con Thiên yêu kia từ trong đầu Cùng Kỳ, Lôi Viêm Miêu Yêu, con Thiên yêu hùng mạnh kia không ngờ chỉ là một con mèo.

Nhưng con mèo này lại có thể đem mãnh thú Cùng Kỳ làm mèo để nuôi, có thể thấy Cùng Kỳ đã nghẹn khuất cỡ nào, phẫn nộ căm tức ra sao, nếu không thì nó đã không thỏa hiệp với Lâm Phong như thế.

- Thực lực của Huyền yêu cấp bốn, cấp năm, tương đương với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn và tầng năm, thực lực rất mạnh.

Lâm Phong hơi nhíu mày lại. Con Cùng Kỳ biết chưa chắc đã là thực lực thật sự của con Miêu Yêu kia, đây là dự tính thận trọng rồi, có lẽ con Miêu Yêu đó còn khủng bố hơn những gì Cùng Kỳ dự liệu.

Dù sao Cùng Kỳ không thể nào thấy được thực lực chân chính của Miêu Yêu.

- Cứ cho là thực lực của hắn là Huyền Vũ cảnh tầng năm đi, ngoài dùng thủ đoạn này e là không có sự lựa chọn nào khác nữa.

Lâm Phong cũng không dự liệu được rằng chạy vào sâu trong núi rừng để né đám người của Vạn Thú môn kia thì lại gặp được Thiên yêu.

- Giờ người đã biết thức lực của ta, định làm thế nào đây?

Một giọng nói thản nhiên vang lên. Cùng Kỳ khẽ run, ngẩng đầu nhìn lên trên thác nước kia, con ngươi vốn hung bạo lại tràn ngập sợ hãi.

Lâm Phong cũng ngẩng đầu, nhìn lên bóng dáng đầy yêu dị đang đứng ở đỉnh thác nước.

- Đúng là con thú ngu xuẩn.

Thiên yêu nhìn Cùng Kỳ rồi châm chọc một tiếng. Vẻ sợ hãi lan tràn, Cùng Kỳ cực kỳ sợ đối phương.

- Ngươi cũng khá thông minh đấy, không ngờ lại có thể nghĩ ra cách lừa con mãnh thú thượng cổ đần độn này, ta còn tưởng cùng lắm là ngươi và nó oán hận với nhau vài câu, sau đó sẽ im lặng nhận sự an bài của vận mệnh cơ.

Miêu Yêu trào phúng nói, nhìn Lâm Phong và Cùng Kỳ với ánh mắt đầy tà ác.

Tất cả những việc mà Lâm Phong và Cùng Kỳ làm có tác dụng sao? Chẳng lẽ bọn họ cho là thực sự giết được hắn sao? Thật quá buồn cười.

- Vốn không cần suy tính, Lâm Phong ta dù có chết cũng sẽ không trở thành đồ chơi hay sủng thú của ngươi, ta không có thời gian chơi với ngươi.

- Nghĩa là từ lúc bắt đầu ngươi đã không tính ở lại, chỉ là kéo dài thời gian thôi sao?

Miêu Yêu hỏi.

- Có thể nói là như vậy.

Lâm Phong gật đầu.

- Thật là quá ngu xuẩn, các ngươi đã muốn chơi thì ta chơi đùa với các ngươi một phen.

Tiếng của Miêu Yêu khàn khàn, rất tà khí, hắn lập tức bước chân ra, thân thể nhảy vút lên, hoàn toàn là một ảo ảnh không thể nào nhìn rõ được.

Một cảm giác nguy hiểm vô cùng truyền đến, Lâm Phong không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nhảy lên. Tiếng ầm ầm lập tức vang lên, bụi đất mù mịt. Miêu Yêu đứng ở nơi Lâm Phong vừa đứng kia, mà trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố thật sâu khiến cả người Miêu Yêu đều lâm vào.

- Nhanh, nhanh quá.

Lâm Phong cảm thấy lạnh cả người, tốc độ của Miêu Yêu thật đáng sợ.

- Ta vốn coi ngươi làm thượng khách, để ngươi ở trong sơn mạch này hưởng thụ một phen, lại không ngờ ngươi không biết điều như thế, muốn chết như vậy. Ta sẽ không cho ngươi chết, mà cho ngươi đau đến muốn chết.

Tà khí trên mặt Miêu Yêu càng lúc càng đậm, khuôn mặt kia như ẩn như hiện vẻ mặt của con yêu thú khát máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.