Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 708: Chương 708: Tin Dữ




Mấy người Lâm Phong đột nhiên có cảm giác không lành, bất an trong lòng đã trở thành thực tế, thành Đoạn Nhận thật sự lâm vào nguy cơ.

Trong mắt lộ ra quang mang lạnh băng, Tuyết Nguyệt, Lâm Phong hắn chưa từng trông cậy vào nước Tuyết Nguyệt.

Ban đầu, bởi vì Tuyết Nguyệt chỉ lo thân mình, vài chục vạn quân sĩ phải chôn thân tha hương, mà Tuyết Nguyệt không trưng trị hung thủ, lại muốn giết Liễu Thương Lan, may là hắn trở lại kịp thời, cứu Liễu Thương Lan ra. Nhưng từ đó bắt đầu, Lâm Phong cũng biết cái gì gọi là quân vương vô tình, vô số thanh niên thề bảo về biên cương, tại trong mắt những kẻ sau màn kia chỉ là con cờ, không đáng một xu, có thể tùy thời hi sinh.

Liễu thúc cũng biết rõ, nhưng ông ấy vẫn vô nghĩa phản cố thề đóng ở thành kia, chỉ vì bảo vệ một phương yên bình, không bị dị quốc quấy nhiễu.

Quân sĩ biên cương vì Tuyết Nguyệt bảo vệ biên giới, kính dâng nhiệt huyết cùng sinh mạng của mình, nhưng Tuyết Nguyệt lại coi sinh mạng tướng sĩ như cỏ rác, tùy thời đều có thể vứt bỏ, hi sinh.

- Tử sĩ kia cung cấp tin tức đều là thật!

Lý Lân không cách nào được dụng tâm kẻ sau lưng giật dây người tử sĩ kia, tại sao lại cố ý người ngụy trang thành người Xích Huyết quân đoàn mà báo cho Lâm Phong hắn.

- Ta đi thành Đoạn Nhận một chuyến!

Lâm Phong nói, chuẩn bị rời đi.

- Lâm Phong!

Nhậm Khinh Cuồng gọi Lâm Phong lại, nói:

- Đại hôn của ngươi sắp tới rồi, chuyện này đã chiếu cáo thiên hạ, ngươi không thể đi thành Đoạn Nhận, để ta đi đi!

- Đúng, Lâm Phong, ngươi không thể đi, giao cho chúng ta đi!

Phong Vũ Hàn cũng phụ họa nói.

- Ngươi không cần đi, ta một người là được, mang theo yêu thú cùng Xích Huyết thiết kỵ đi là được rồi. Bằng vào thực lực Xích Huyết thiết kỵ hôm nay, sau khi phục dụng Thăng huyền đan đã đều bước vào Hcv, đủ để đối phó Ma Việt cùng nước Liệp Vân!

Nhậm Khinh Cuồng quát lớn, làm cho Phong Vũ Hàn hơi khựng lại, hắn hiểu được ý tứ trong mắt Nhậm Khinh Cuồng.

Thành Đoạn Nhận bị vây, lại có tử sĩ báo cho Lâm Phong, hình như, chính là muốn Lâm Phong tự mình rời khỏi hoàng thành.

Có hai khả năng, một là Lâm Phong đi thành Đoạn Nhận, sẽ có nguy hiểm. mà một khả năng khác, sau khi Lâm Phong rời khỏi hoàng thành, bên này sẽ có nguy hiểm, có thể đều là trí mạng, cho nên Lâm Phong không thể đi.

Còn nữa, Nhậm Khinh Cuồng lo lắng bên thành Đoạn Nhận có nguy hiểm, cho nên ngay cả Phong Vũ Hàn hắn cũng ngăn cản, một mình hắn chuẩn bị mang theo huynh đệ Xích Huyết thiết kỵ rời đi.

- Không được, sao có thể thiếu ta được!

Lôi Kình Thiên ồm ồm nói, hắn cũng muốn đi.

- Tiểu Phong mang ra những yêu thú kia đều cường đại như vậy, ta mang theo những phi thú kia, sau đó Xích Huyết thiết kỵ đuổi theo, như vậy đã đủ phá vỡ cuộc chiến rồi, nhiều người đi cũng vô dụng. Bên phía Tiểu Phong này sắp tổ chức đại hôn, các ngươi cũng nên lưu lại, một mình ta đi là được rồi!

Nhậm Khinh Cuồng kiên trì nói.

Phong Vũ Hàn cùng Lôi Kình Thiên còn muốn nói, nhưng Nhậm Khinh Cuồng đã cướp lời, nói:

- Tiểu Phong, ngươi hạ lệnh đi, hiện tại mọi người đều nghe lời ngươi, bên thành Đoạn Nhận kia, còn đang chờ đó!

- Như vậy, ta liền lệnh cho yêu thú hộ tống Nhậm thúc cùng nhau đi, nếu tình thế không đúng, nhất định phải cưỡi yêu thú rời đi. Ngoài ra, Phong thúc dẫn Xích Huyết thiết kỵ đi về phía thành Đoạn Nhận, có lẽ tiễu trừ từ bên ngoài đánh vào.

Lâm Phong nhìn ánh mắt kiên định của Nhậm Khinh Cuồng, hắn biết thời gian gấp gáp, trực tiếp hạ lệnh, đồng thời ra lệnh cho yêu thú tụ tập về phía này.

Tình thế cấp bách, không ai khách sáo, mang theo một ít cường giả Huyền Vũ cảnh, Nhậm Khinh Cuồng trực tiếp leo lên Yêu thú, bay lên không mà đi. Còn Phong Vũ Hàn thì chỉnh đốn bộ hạ cũ của Xích Huyết thiết kỵ trong Vân Hải tông, theo sát Nhậm Khinh Cuồng mà lên đường đi thành Đoạn Nhận. Tiếng vó ngựa rầm rập chấn động mặt đất trong hoàng thành, làm cho vô số người run rẩy, không biết xảy ra chuyện gì.

- Lôi thúc, lần nữa thành lập một mạng lưới tình báo, tùy thời cũng phải liên lạc với Nhậm thúc cùng Phong thúc, cũng kịp thời nhận được tin tức từ thành Đoạn Nhận.

Sau khi Nhậm Khinh Cuồng cùng Phong Vũ Hàn rời đi, Lâm Phong nói với Lôi Kình Thiên. Đương nhiên, dù không có Lâm Phong phân phó, Lôi Kình Thiên cũng biết làm như thế.

Nhìn mọi người rối rít rời đi, Lâm Phong hít sâu một hơi, hi vọng không có chuyện gì.

Dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng hôn sự cũng phải chuẩn bị. Mộng Tình cùng Hân Diệp còn đang chờ hắn. Chuyện này, vô luận là kiếp trước hay kiếp này, đối với cô gái mà nói là chuyện trọng yếu nhất trong đời, không thể qua loa.

Mang theo sầu lo, thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Phong vẫn mãi không thể bình tĩnh, cảm giác như có chuyện gì sắp phát sinh.

Trong nháy mắt, cách ngày đại hôn chỉ còn lại năm ngày, thành Đoạn Nhận vẫn chưa có tin tức gì. Bên trong Tương Tư Lâm, Lâm Phong tùy ý ngồi trên ghế trúc trong rừng trúc.

Mỹ nhân thánh khiết như tiên tử đi tới, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng dựa vào người Lâm Phong.

- Còn lo lắng cho thành Đoạn Nhận sao?

GIọng nói êm ái vang lên, Lâm Phong khẽ gật đầu, vươn tay ôm lấy vòng eo tinh tế của Mộng Tình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

- Nhất định sẽ không có việc gì!

Mộng Tình cười khẽ, nằm trong lòng Lâm Phong, thân thể hoàn mỹ mềm mại tràn ngập mị lực, nhìn thánh nữ gần trong gang tấc, Lâm Phong không sinh ra nửa điểm khinh bạc. Đúng, không có việc gì, hắn nhất định sẽ thuận lợi cưới Mộng Tình cùng Hân Diệp làm vợ.

Cô gái trong lòng này, vẫn luôn làm bạn bên hắn khi đời hắn rơi xuống thấp nhất, yên lặng chờ đợi hắn. Hắn còn loáng thoáng nhớ rõ lúc thiếu niên, Mộng Tình dưới ánh trăng vẫn rung động lòng người như thế, làm cho hắn giật mình. Hắn còn nhớ rõ khi cùng Mộng Tình cưỡi ngựa, trong lòng có chút ngọt ngào, hắn còn nhớ rõ, cô gái thánh khiết đẹp tới mức có thể mê đảo bất kỳ nam nhân nào này, vì hắn mà có thể dốc một đời, yên lặng chịu đựng nổi khổ cực lạnh, không kêu một tiếng, chỉ ở trong phòng yên lặng chịu đựng.

Hôm nay, cô gái hắn yêu rốt cục trở thành vợ của hắn, cô gái hắn yêu, băng sương trên người cũng đã hòa tan, nụ cười rực rỡ mà xinh đẹp như thế. Không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản bọn họ ở cùng nhau, dù không thề non hẹn biển, nhưng cuộc đời này vẫn nắm tay nhau.

Khẽ cúi đầu, Lâm Phong hôn lên đôi môi đỏ mọng, ôm thật chặt lấy nàng, cảm thụ nhiệt độ trên thân thể mềm mại của nàng.

Mộng Tình e lệ cười, mặt đỏ hồng say lòng người, nhưng cũng nhiệt tình đáp lại Lâm Phong.

- Phốc phốc…

Chim bồ câu trong rừng trúc dường như bị quấy nhiễu, tất cả đều vỗ cánh bay đi, Lâm Phong khẽ run lên, dường như có gì đó chặn ở trong lòng ngực.

Gấp gáp ngồi dậy, tiếng bước chân sàn sạt vang lên, mấy nữ tử áo trắng đi vào trong rừng trúc, chỉ có mấy cô gái này mới có thể trực tiếp đi vào nơi này.

- Thiếu gia!

Một thiếu nữ gọi lên, muốn nói lại thôi. Mà sau lưng thiếu nữ, Nguyệt Mộng Hà cũng tới, làm cho Lâm Phong càng sợ hãi hơn.

- Nói!

Lâm Phong chỉ nói một chữ, hắn nhìn thẳng vào nữ tử kia.

- Thiếu gia, tin tức truyền lại rồi… thành Đoạn Nhận, Liễu Thương Lan tướng quân… bị quân Ma Việt tru diệt!

Thiếu nữ ấp úng nói, lời vừa ra, thân hình Lâm Phong kịch liệt run rẩy, giống như bị điện giật.

Liễu thúc, bị diệt!

Hai mắt híp lại thành một khe nhỏ, Lâm Phong cảm giác đôi mắt rất đau nhức, giống như có cái gì đó muốn xông phá ra ngoài.

Vị tướng quân luôn thẳng lưng, chính trực chính khí kia, đầu tóc đã bạc một ít, vì Tuyết Nguyệt mà dốc hết thảy, cũng phải chôn xương tha hương sao? Bị Ma Việt tru sát rồi sao?

Trong óc, tiếng cười ánh mắt của Liễu Thương Lan vẫn đan xen. Vì sao trời cao lại đối đãi một người tốt như thế, người chính trực, coi sinh mạng quân sĩ còn nặng hơn cả sinh mạng mình.

- Nhậm thúc, Phong thúc đâu?

Lâm Phong khôi phục vẻ kiên định, hỏi.

- Nhậm thống lĩnh đã tới thành Đoạn Nhận, cũng bị người tru diệt trong chiến đấu. Sau khi Phong thống lĩnh chạy tới, hạ xuống quân lệnh, để bọn họ cố giữ mạng, còn bản thân thì khẳng khái chết đi, chết theo huynh đệ!

Thiếu nữ nhẹ giọng nói, nàng còn trẻ, có lẽ không biết hàm nghĩa của hai chữ huynh đệ, nhưng nghe được ba vị tướng quân chết, nàng cũng cảm giác chua xót nói không nên lời.

- Đều chết rồi!

Ánh mắt Lâm Phong cứng lại, Liễu thúc, Nhậm thúc, Phong thúc, ba vị tướng quân với một thân chính khí tận trời, đều chết rồi, vì tướng sĩ mà chết, vì huynh đệ mà chết, mọi thứ lại phát sinh đột nhiên như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.