Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 570: Chương 570: Tỉnh Lại




Sau khi lão nhân và cô gái rời đi, hai bóng người từ trên không bay xuống, không ngừng dò xét trên mặt đất.

- Nơi đó.

Nhưng vào lúc này, một trong hai người nhìn thấy thi thể trên mặt đất, ánh mắt chăm chú, thân thể hai người đồng thời cúi thấp xuống.

Nhưng bọn họ cũng chỉ thấy thi thể rải rác, dường như toàn bộ đều là bị một kiếm chém chết.

Chết rồi, toàn bộ chết rồi.

Sắc mặt hai người này trở nên cực kỳ âm trầm, điều này sao có thể, phái ra nhiều cao thủ như vậy, thậm chí còn có một hắn cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng bảy, làm sao có thể lại không giết được Lâm Phong, hơn nữa, hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ đây, toàn bộ đều là người của bọn hắn, mà thi thể của Lâm Phong lại không thấy đâu.

- Nhiếp Vân, ngươi xem thế nào?

Một trung niên trong hai người trầm mặt, hướng nam tử có chút trẻ tuổi bên cạnh hỏi.

- Có thể có những người khác xuất thủ.

Nhiếp Vân lãnh đạm nói, trung niên khẽ gật đầu, chỉ có thể là khả năng này. Nếu không có những người khác ra tay, Lâm Phong làm sao có thể giết nhiều cao thủ như vậy.

Tu vi của Lâm Phong chẳng qua chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, cho dù lợi hại nữa, lại làm sao có thể đối kháng người Huyền Vũ cảnh tầng sáu, lại còn là mấy chục tên cao thủ cường đại của Huyền Vũ cảnh tầng sáu, hơn nữa còn có một tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy, sao có thể không giết được Lâm Phong.

- Vậy ngươi cho rằng, ai có khả năng là người xuất thủ nhất.

Trung niên lại hỏi.

Lần này Nhiếp Vân lắc đầu, giết nhiều cao thủ như vậy, trừ phi là người của đế quốc Long Sơn ra tay, hoặc là nước Tuyết Nguyệt có cao thủ đỉnh cấp sang đây, nếu không không thể nào làm được.

Mà người của đế quốc Long Sơn, cho dù ra tay cũng không có khả năng làm tuyệt tình như thế, đem toàn bộ người nước Thiên Phong giết sạch.

- Vấn đề hiện tại là, Lâm Phong, hắn có chết hay không, những người này là sau khi giết Lâm Phong bị người khác giết, hay là trong quá trình đuổi giết Lâm Phong, Lâm Phong được người cứu.

Nhiếp Vân chậm rãi nói, ánh mắt trung niên sáng lên, đây đúng là vấn đề, nếu Lâm Phong không chết đối với bọn họ mà nói, là một tai họa.

Tuổi còn trẻ, bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Đáng sợ hơn chính là, dựa vào các loại phương pháp, Lâm Phong có thể giết người Huyền Vũ cảnh tầng sáu. Tương lai, nếu thực lực Lâm Phong tăng mạnh, có thể giết Huyền Vũ cảnh tầng bảy, thậm chí cao thủ tầng tám. Như thế đối với nước Thiên Phong bọn họ mà nói tuyệt đối là một cái tai họa.

Bọn họ đều hiểu rõ, Lâm Phong chính là người có thù tất báo, hắn từng dẫn người diệt mấy đại tông môn của nước Tuyết Nguyệt.

- Chúng ta trở về, sau này nếu gặp được Lâm Phong, việc quan trọng đầu tiên là giết chết, người chết, đế quốc Long Sơn tra xuống cũng không tiện tra quá mức, còn hơn để lại mối họa lớn như Lâm Phong.

Ánh mắt trung niên hiện lên một đạo hàn quang lạnh như băng, gặp được Lâm Phong trước giết chết.

Nhưng ánh mắt Nhiếp Vân lại mơ hồ, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thân là Đệ Nhất Thiên Phong Thất Sứ, hắn muốn là đường đường chính chính, ngay tại võ đài chiến đấu mạt sát Lâm Phong.

Nhưng Ung Thái sư của nước Thiên Phong bên cạnh hắn hiển nhiên không muốn làm như vậy, hắn chỉ muốn tính mạng của Lâm Phong, nhất định phải giết Lâm Phong, ngăn chặn hậu họa.

Hai người ở lại đây cũng sẽ không có kết quả, đều ngự không bay đi, xung quanh hồ nước lại khôi phục vẻ tĩnh mịch.

Mà vào lúc này, đoàn người nước Tuyết Nguyệt đang nghỉ ngơi trong dịch quán, nhưng có người có vẻ có chút tâm thần không yên, đó hai huynh đệ Vũ gia, bọn họ đều ở giữa sân quanh quẩn, tâm tư tu luyện đều không có.

Không biết lần này Lâm Phong chết chưa.

Nếu Lâm Phong không chết sẽ biết lần này là bọn họ bán đứng hành tung của Lâm Phong.

Tóm Lại, Vũ Cầm cùng Vũ Kiếm từ sau khi đi tới thành Thiên Long về, tâm trạng chưa từng ổn định.

Bọn họ phát hiện, cao thủ ở Cửu Tiêu đại lục so với trong tưởng tượng của bọn họ còn nhiều hơn, tùy ý đi lại bên ngoài cũng gặp phải toàn cao thủ Huyền Vũ cảnh, thậm chí còn thường xuyên thấy người có hơi thở còn hùng mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Bọn họ ở Tuyết Nguyệt là thanh niên thiên tài, cho dù tính cả trưởng bối, lấy tu vi của bọn họ cũng thuộc loại đứng đầu, nhưng hiện giờ ở đế quốc Long Sơn, bọn họ lại phát hiện mình không đáng kể chút nào. Cho dù là thanh niên Tuyết Nguyệt, tu vi so với bọn họ cũng không yếu hơn, lòng tin của bọn họ đã bị đả kích mãnh liệt, mà tu vi Lâm Phong không ngừng thăng cao, cũng khiến bọn họ cảm giác trên người có tòa núi lớn đè nặng, làm cho bọn họ khó thở. Cho nên bọn họ muốn Lâm Phong chết ở đế quốc Long Sơn.

.......

Đối với tất cả chuyện này, Lâm Phong không hề biết. Giờ phút này, hắn đang an tĩnh nằm trên giường gỗ trong một gian phòng nhỏ, ánh mắt nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh lại.

Ở bên ngoài nhà, lão nhân đang sửa sang lại thảo dược, mà cô gái lại ngồi xổm trước một lò lửa, không ngừng hướng bếp lò quạt quạt. Bình thuốc trên bếp lò không ngừng tản ra mùi thuốc, hun đến trên mặt cô gái cũng hơi có chút đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, tóc cũng có chút hỗn loạn.

- Tiểu Nhã, thuốc cần lửa nhỏ, cách thủy từ từ, như vậy mới có thể đem thuốc nấu chín, nấu thấu. Dược sư cùng Luyện Đan sư khác nhau, Luyện Đan sư bọn họ luyện chế đan dược có phương pháp luyện đan, Dược sư yêu cầu chính là cẩn thận, kiên nhẫn.Lão nhân ở bên cạnh chậm rãi nói, cô gái gật gật đầu:

- Ông nội, lời này người đã nói vô số lần.

- Không nói nhiều, ngươi làm sao có thể ghi tạc vào trong lòng.

Lão nhân cười nói.

- Ông nội, vì sao ngươi không trực tiếp giúp hắn cứu tỉnh?

Cô gái nghi hoặc hỏi.

- Không thể cứu tỉnh, trong thân thể hắn có một ít gì đó cần áp chế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả người hắn, đối với hắn có hại không có lợi.

Lão nhân nói, cô gái cái hiểu cái không, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, tóm lại ông nội sẽ không lừa nàng là được.

- Thời gian không sai biệt lắm, ngươi có thể dừng lại, đi mớm thuốc cho hắn uống đi.

Lão nhân hít hít, ngửi mùi thuốc liền biết thuốc có vài phần chín.

- Được ạ!

Cô gái gật đầu đáp, dừng tiếp lửa, đem bình thuốc để xuống, rồi dùng thìa đem thuốc trong bình cho vào chén, lấy khăn lông ướt bao lấy, bưng đi tới phòng nhỏ.

Lão nhân nhìn cô gái đến gần phòng nhỏ, cười khổ lắc đầu, tiếp tục chuẩn bị thảo dược của lão, tựa hồ đối với chuyện khác cũng không quan tâm nhiều.

Trong phòng nhỏ, cô gái đem thuốc sắc tốt, thổi hơi nguội một chút, sau đó cho Lâm Phong uống.

Thuốc này sẽ phải dùng nóng, nàng đương nhiên biết, lạnh thì không có dược hiệu mạnh như vậy.

Ánh mắt Lâm Phong vẫn đóng chặt như cũ, thuốc đưa vào trong miệng của chỉ một phần ba là vào cơ thể hắn, những thứ khác đều là lãng phí.

Cô gái mặc dù biết thuốc này nấu xong là thuốc vạn kim khó cầu, nhưng nàng vẫn như cũ, không ngừng đút cho Lâm Phong uống, mắt cũng chưa từng nháy một cái.

Rất nhanh, một chén thuốc uống xong, cô gái lại thay cho Lâm Phong một chén khác, không ngừng mớm thuốc cho Lâm Phong, mãi cho đến khi bình thuốc kia chỉ còn dư lại một chén thuốc cuối cùng.

- Nếu ca ca còn sống, cũng cùng tuổi ngươi, không biết ánh mắt ngươi có phải đẹp như ca ca không.

Cô gái hạ giọng nói, lầm bầm lầu bầu thổi thuốc trong thìa, sau đó đưa vào miệng Lâm Phong.

Thìa thuốc tiến vào miệng Lâm Phong, tuy nhiên lại bị Lâm Phong phun ra một chút, cô gái đem khăn ướt giúp Lâm Phong lau đi, nhưng mà đúng lúc này, một khí thế sắc bén đột ngột xông tới, khiến tâm thần cô gái căng thẳng, ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy một đôi mắt đột nhiên mở.

- Aaaa...

Cô gái kinh hô một tiếng, lập tức nghe thấy một tiếng vang rắc rắc, chén thuốc rơi trên mặt đất, vỡ vụn.

Con ngươi kia mở ra, quá lạnh rồi, lộ ra sát phạt, khát máu, cuồng bạo, lạnh thấu xương tủy. Trong nháy mắt cô gái cảm thấy tâm thân tuyệt nhiên không cách nào nhịn được, run rẩy.

Nàng còn đang ảo tưởng thanh niên có được khuôn mặt sạch sẽ, ánh mắt xinh đẹp khi mở ra con ngươi có thể giống như ánh mắt ca ca nàng, trong suốt, sạch sẽ hay không, nhưng đột nhiên lúc này, trong ánh mắt lại là một đôi con ngươi hiện lên ma ý, nàng làm sao có thể không sợ hãi.

Mà lúc này, Lâm Phong nằm trên giường gỗ chỉ cảm thấy một cỗ thống khổ đánh úp lại, khiến hắn phát ra một tiếng thét trầm thấp, theo tiếng thét ma quang trong đôi mắt hắn dường như cũng đã bị áp chế.

- Aaaaaa...

Lâm Phong hô nhỏ một tiếng, lúc này lại thấy một bóng người lóe lên, rõ ràng là lão nhân.

Nhìn thấy đôi mắt Lâm Phong hiện lên ma quang, bàn tay lão run lên, lập tực trực tiếp đánh trên người Lâm Phong, không ngừng vỗ vào trên thân thể của Lâm Phong.

Đồng thời hào quang lóe ra, kim châm lại xuất hiện, lão nhân đem kim châm trực tiếp cắm vào mi tâm Lâm Phong, huyệt Thái Dương, hợp thành song huyệt.

Giờ phút này, Lâm Phong mới dần dần yên tĩnh trở lại, sức lực trên người giống như đê vỡ nước trào, không có nổi một tia khí lực.

Nhắm mắt lại, sau đó liền mở ra, Lâm Phong dường như rất thống khổ, cau mày.

Hắn còn sống, không chết!

Hắn mơ hồ nhớ, hôm qua cùng Ma Kiếm tranh đấu là thê thảm cỡ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.