Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 372: Chương 372: Triều Dương Ý Cảnh




- Cho ta cút, là cho ta thể diện, không cần tự tìm đường chết ư?

Lâm Phong nhìn trung niên họ Lệ, ánh mắt hơi nheo lại, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia cười lạnh lùng.

- Thì sao?

Bước chân ra phía trước một bước, một cỗ kiếm ý như có như không, từ trên người của Lâm Phong nở rộ.

- Ừ?

Trung niên họ Lệ nhìn thấy Lâm Phong bước ra một bước nhỏ, cũng cảm nhận được cỗ ý chí lạnh lùng này, lông mày chau lại, lạnh nhạt nói:

- Hay là ngươi còn muốn động thủ?

Không nói gì, cước bộ của Lâm Phong dẫm xuống mặt đất, lập tức, tiếng ầm vang, mặt đất dưới chân sụp xuống, thân thể của Lâm Phong, bắn lên không, một cỗ kiếm ý mênh mông, xuất hiện.

Ở trên người Lâm Phong, bóng kiếm lóng lánh, phun ra nuốt vào không ngớt.

- Đó… là chân nguyên….

Ánh mắt của mọi người ngưng tụ, Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong cũng là cường giả Huyền Vũ cảnh. Vừa rồi hắn tự nguyện rời đi, không đòi chia phần địa mạch nguyên khí, nhưng vẫn còn có người muốn buộc hắn phải để lại toàn bộ những thứ đã thu được, sau đó cút.

Phong Đình đồng tử co rút lại, tâm thần phập phồng bất an, không ngờ Lâm Phong lại là cường giả Huyền Vũ cảnh, không ngờ nàng lại cự tuyệt đề nghị của Lâm Phong, hơn nữa còn xúi giục người khác đối phó Lâm Phong.

Trung niên họ Lệ lông mày nhíu lại, hào quang trong mắt bạo phát, Lâm Phong không nói một lời, trực tiếp muốn chiến cùng hắn.

Mênh mông chân nguyên lực từ trên người nở rộ, trung niên họ Lệ lạnh lùng mà nói:

- Thật không biết tốt xấu hạnh, liền để ta giáo huấn cho ngươi một phen.

Dứt lời, hắn cũng phóng lên không, hướng tới Lâm Phong, bàn tay hơi hơi gấp khúc, một đạo màu đen chưởng ảnh như móc câu hiện ra, hào quang màu đen lập lòe không dứt.

- Kiếm!

Một tiếng quát khẽ từ trong miệng của Lâm Phong phát ra, giữa hư không, thiên địa nguyên khí điên cuồng xoay tròn, một thanh chân nguyên chi kiếm, dần ngưng hình ở trong tay Lâm Phong, phóng thích ra kiếm ý khủng bố.

- Triều Dương chi kiếm!

Một kiếm chém ra, một kiếm này của Lâm Phong nhìn như thong thả, thậm chí có thể gọi là chậm chạp, nhưng tràn đầy, rực rỡ như vầng thái dương, không chói mắt, nhưng rực rỡ, thu hút ánh mắt của mọi người.

Trung niên họ Lệ khóe miệng hiện ra một nụ cười trào phúng, một kiếm thật buồn cười, thùng rỗng kêu to, loại chiêu kiếm này, làm sao có thể chạm được vào hắn, chỉ cần một kích cũng đủ để phá tan rồi.

Mọi người cũng đều âm thầm lắc đầu, cùng là Huyền Vũ cảnh, nhưng Lâm Phong hẳn là vừa mới thăng cấp bước vào Huyền Vũ cảnh, sức chiến đấu còn nhỏ yếu, không phải là đối thủ.

Nhưng mà Lâm Phong vẻ mặt vẫn như cũ, kiếm của hắn vẫn chém về phía trước.

Một kiếm chậm rãi kia, như vầng thái dương từ từ dâng lên, càng ngày càng rực rỡ, hào quang cũng càng ngày càng sáng.

- Giết!

Trung niên họ Lệ quát giận một tiếng, bàn tay như móc câu màu đen chém tới, mang theo hơi thở hủy diệt, làm lòng người kinh hãi.

Nhưng, màu đen làm cho lòng người kinh hãi kia ngay lúc va chạm với thanh kiếm nhìn như chậm rãi kia, không ngờ trong khoảnh khắc bị cắn nuốt, biến mất không thấy tăm hơi, chỉ có kiếm quang vẫn rực rỡ như vậy, vẫn thu hút ánh mắt mọi người như thế, dường như không có bất kỳ sự vật nào có thể cướp đi vầng hào quang kia.

- A?

Ánh mắt của mọi người ngưng lại, một kiếm này, nhìn như thong thả bình thản, nhưng cho bọn hắn một cảm giác hoàn mỹ, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, dường như không có bất kỳ sự vật nào có thể dập tắt kiếm quang này được.

Trung niên họ Lệ cũng cau mày, lập tức thân thể lui về phía sau. Nhưng mà hắn chợt phát hiện, dù cho hắn đã lui ra phía sau, một kiếm kia dường như vẫn ở trước mắt hắn, khoảng cách không hề được giãn ra.

Kiếm vẫn thong thả như cũ, nhưng theo sát hắn như hình với bóng, hào quang cũng càng ngày càng sáng.

Ánh sáng mặt trời lúc mới lên mặc dù thong thả, nhưng rực rỡ, từ từ dâng lên, càng ngày càng sáng, cho đến lúc trở thành ánh sáng mặt trời chói chang.

Kiếm, vẫn là thanh kiếm kia, thậm chí vẫn là một chiêu kiếm pháp kia, nhưng dường như ẩn chứa rất nhiều loại biến hóa, không ngừng trở nên lớn mạnh. Ánh mắt mọi người đọng lại, lập tức bọn họ hoảng sợ phát hiện, một kiếm kia trở nên rực rỡ loá mắt, trực tiếp chém lên người trung niên họ Lệ, phá tan phòng ngự, trên trán trung niên họ Lệ xuất hiện một vết máu, sau đó thân thể của hắn từ trên không trung rơi xuống.

Cường giả Huyền Vũ cảnh, đã chết!

Chỉ có một kiếm, hắngã muốn Lâm Phong giao ra nhẫn trữ vật, sau đó cút, Lâm Phong giết hắn chỉ dùng một kiếm, cho đến tận lúc chết trong mắt trung niên họ Lệ như trước vẫn mang theo thần sắc không thể tin được xen với hối hận. Hắn đường đường là cường giả Huyền Vũ cảnh vậy mà lại chết như thế, một cái chết không đáng giá, không giải thích được.

- Tự tìm đường chết.

Trong miệng của Lâm Phong phun ra một câu, đem lời của đối phương nói với hắn lúc trước, trả lại cho đối phương, đáng tiếc, trung niên họ Lệ đã không còn nghe được.

Xoay người lại, đôi mắt của Lâm Phong đảo qua năm người khác, lạnh lùng nói:

- Ta rời khỏi đây, không phải là bởi vì sợ các ngươi, mà là biết địa mạch nguyên khí này, ta nuốt một mình không nổi, tất nhiên sẽ có một ít thế lực lớn ở Hoàng thành đến để cướp đoạt, một cá nhân lực lượng, cực kỳ bé nhỏ, muốn bảo vệ cho chín tòa kiếm phong cùng địa mạch nguyên khí này, căn bản rất không có khả năng.

- Các ngươi cũng giống như ta, căn bản thủ không được, nhiều nhất giống như ta, đoạt được một ít nguyên thạch, sau đó rời đi. Chỉ buồn cười tên kia ngay cả mình là ai cũng không biết, còn muốn ta giao ra nhẫn trữ vật, loại phế vật này chẳng lẽ còn vọng tưởng muốn nuốt trôi mảnh địa mạch nguyên khí này hay sao.

Năm người khác ánh mắt ngưng lại, con người lúc gặp được trọng bảo, phản ứng bản năng là đoạt lấy, đem làm của riêng, nếu không khi đó lòng của bọn hắn không thể yên. Vừa rồi bọn họ cũng giống trung niên họ Lệ kia, đều có ý tưởng muốn chia cắt thâu tóm địa mạch nguyên khí, nhất là Lâm Phong còn từng cố ý nói cho bọn hắn phương án chia cắt, càng khơi dậy lòng tham trong bọn họ. Nhưng lời nói của Lâm Phong lúc này, không thể nghi ngờ như tạt cho họ một chậu nước lạnh.

Địa mạch nguyên khí, bọn họ nuốt không trôi.

- Không bằng chúng ta liên kết lại, canh giữ địa mạch nguyên khí này, có người đến thì cùng nhau đối phó, như thế nào?

Một người trong số đó không muốn buông tay, địa mạch nguyên khí mặc dù chỉ có được một góc trong đó, cũng đủ làm cho tu vi của hắn không ngừng được nâng cao, không bao giờ còn cần bận tâm đến vấn đề nguyên thạch, dù sao, cường giả Huyền Vũ cảnh lúc tu luyện, tiêu hao nguyên thạch số lượng cũng phi thường khủng bố, nếu chỉ dùng nguyên khí bình thường trong thiên địa để tu luyện, tốc độ tu luyện thật sự quá chậm.

- Không có khả năng, lực lượng sáu người chúng ta vẫn quá yếu, đoạt nguyên thạch thôi, có thể lấy được nhiều ít bao nhiêu thì lấy, nếu không, đợi cho một ít thế lực hùng mạnh ở Hoàng thành tới, các ngươi dù muốn cũng không lấy được.

Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng, tin tức nơi này có địa mạch nguyên khí, nhất định giấu không được, rất nhanh các thế lực lớn ở Hoàng thành đều sẽ biết được.

Vũ gia, Nguyệt gia, thậm chí là hoàng thất cũng đều có thể tham dự tranh đoạt địa mạch nguyên khí. Sáu người bọn họ muốn bảo vệ cho một mảnh địa mạch nguyên khí, căn bản không có khả năng.

Năm người còn lại đều rất không cam lòng, nhưng Lâm Phong nói rất đúng, một ít thế lực lớn ở Hoàng thành, không phải là bọn hắn có thể đối phó được, chỉ có thể trước khi bọn họ tới, tranh thủ kiếm nguyên thạch, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Không cam lòng, cũng phải nhận, chỉ có một con đường là nghe lời Lâm Phong.

Có một người thân hình lóe ra, trực tiếp chui vào địa mạch, thu nguyên thạch, rất nhanh, liên tục có người động thủ, đoạt nguyên thạch.

- A...

Một tiếng hét thảm truyền ra, chỉ thấy một gã hộ vệ Phong gia bị chết thảm, cường giả Huyền Vũ cảnh mặc áo bào đen kia lạnh lùng nói:

- Loại phế vật này, cũng mơ tưởng được chia nguyên thạch.

Sau đó, rất nhiều tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền ra, không ít hộ vệ Phong gia đều bị giết, chỉ cần bị năm người kia gặp được, chính là chết.

Không có thực lực, còn muốn được chia nguyên thạch, chỉ có đường chết, cường giả Huyền Vũ cảnh không phải loại lương thiện, dưới miệng hổ sao có thể cho phép bọn họ càn quấy.

Rất nhanh, cả đám hộ vệ Phong gia đều không dám đoạt nguyên thạch nữa, trở về trên mặt đất, sắc mặt khó coi.

Phong Đình vốn cũng muốn cướp đoạt một ít nguyên thạch, tuy nhiên lại bị Lâm Phong cản lại, ánh mắt lạnh như băng quét nàng liếc mắt một cái, nói:

- Trong thời gian mười giây, nếu ta còn thấy mặt ngươi, giết!

Lúc Lâm Phong đang nói, sát ý lạnh thấu xương truyền ra, khiến cho Phong Đình cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch.

Vừa rồi, nàng bán đứng Lâm Phong, nói cho trung niên họ Lệ trên người Lâm Phong có Cửu Dương thảo, Lâm Phong có đầy đủ lý do để giết nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ở trong mắt Lâm Phong lại rất xấu xí.

- Tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Lão giả bên cạnh Phong Đình lôi kéo Phong Đình, Lâm Phong, loại cường giả này, không phải là bọn hắn có thể đắc tội được, không đi, Lâm Phong thật sự sẽ giết Phong Đình. Lão rất hối hận vì sao lúc ấy lại cự tuyệt Lâm Phong.

Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, đám hộ vệ kia cũng đi theo, một đám ánh mắt lóe lên.

Lâm Phong không để ý bọn họ, ý thức nhạy bén trải rộng ra, chuyên môn thu thập nguyên thạch trung phẩm và nguyên thạch thượng phẩm.

Mà vào lúc này, từng tiếng yêu thú gào thét truyền ra, đại địa dường như chấn động, rất nhiều yêu thú, hướng bên này lao tới.

Đồng thời, vài chi đội ngũ, tại trong hư không gào thét, không ngừng hướng đỉnh Quan Kiếm chạy tới từ hoàng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.