- Ta, Lâm Phong muốn chết.
Âm thanh cuồn cuộn gầm lên, hóa thành sóng to gió lớn, quay cuồng
rung động trong lòng mọi người. Muốn chết, muốn chết, hai chữ này ngông
cuồng đến cỡ nào, vậy mà tên phế vật đã bị người Lâm gia bọn họ trục
xuất khỏi Lâm gia giờ đây lại đang muốn chết, coi rẻ tất cả mọi người
trong Lâm gia.
Người đã từng bị coi là phế vật Lâm Phong, giờ phút này hắn đang nhìn Lâm gia như Lâm gia không hề có người.
- Phế vật Lâm Phong bị trục xuất khỏi gia tộc.
Thật mỉa mai, giống khi hội võ lúc trước, lúc Lâm Phong cuồng vọng
nói như thế, thiên phú của hắn so với Lâm Thiên mạnh hơn rất nhiều lần.
Lâm Thiên trước đây không thể so sánh cùng với hắn, còn hiện nay tuy
rằng Lâm Thiên đã có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn, cũng thiên phú dị bẩm, nhưng Lâm Phong thì ngay cả Linh Vũ cảnh tầng năm Cửu trưởng lão cũng
chỉ một chiêu là giết chết, thực lực của hắn mạnh như thế nào? Lâm Thiên vẫn không thể so với hắn.
Lâm Phong mới là thiên tài ưu tú nhất của Lâm gia, nhưng mà chính một thiên tài như vậy đã bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc.
- Tại sao tất cả đều không nói?
Lâm Phong nhìn đám người đang giương mắt nhìn hắn mà lại trầm mặc không nói gì, hắn không khỏi lộ ra sắc mặt châm chọc:
- Trước khi ta đến đây chẳng phải các ngươi đều đã đem Lâm Thiên, Lâm Bá Đạo nâng lên trời rồi sao? Đem Lâm Phong ta cùng phụ thân ta coi
không đáng giá một đồng xu, hiện tại ta đang đứng trước mặt các ngươi,
sao cả một đám các ngươi đều câm hết như vậy?
- Lâm Phong ta nếu là phế vật, thì những bọn người dối trá vô sỉ này có phải chỉ xứng là cặn bã?
Giọng nói của Lâm Phong rất chói tai, rất nhiều người Lâm gia mặt đều đỏ bừng nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt ngẫu nhiên lộ ra mấy phần sát
ý.
- Nghịch tử, trong mắt không có tôn trưởng, đại nghịch bất đạo, ngươi quả nhiên giống như phụ thân của người, đều là súc sinh.
Một giọng quát mắng vang lên, người nói những lời này là tam thúc của Lâm Phong Lâm Hạo Nhiên, lúc này nhìn thấy Lâm Phong lại nghĩ đến con
của mình, trong tim gã đã tràn ngập ghen tỵ, ghen tỵ này hóa thành thù
hận.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, ánh mắt hóa thành một thanh kiếm sắc bén
đâm về phía Lâm Hạo Nhiên. Hắn đại nghịch bất đạo, hắn và phụ thân hắn
là súc sinh?
- Ngươi, lại có thể vô sỉ đến tình trạng như thế này!!
Giọng nói của Lâm Phong lạnh như băng.
- Trước nay cha ta cùng ta chưa bao giờ đắc tội với ngươi, mà các
ngươi chỉ vì vị trí gia chủ lần lượt làm nhục ta, dùng ta để uy hiếp cha ta, muốn cha ta nhượng lại vị trí gia chủ, ngươi đã không từ một thủ
đoạn nào. Ngươi có từng nghĩ tới tình huynhh đệ hay không?
- Rồi sau đó để đạt được mục đích, Thái Thượng trưởng lão cũng ra tay đánh cha ta bị thương, ta và cha ta cùng bị trục xuất ra khỏi gia tộc,
khi đó mồm miệng các ngươi để ở đâu? Lại còn nữa, đến khi ở hội võ thành Dương Châu là lúc ta biểu lộ tài năng, nhưng các ngươi lại sợ hãi thiên phú của ta, cho nên muốn thanh lý môn hộ, muốn giết ta, khi đó các
ngươi có nhớ gì đến huyết thống hay không?
- Hiện tại ngươi mắng ta là đại nghịch bất đạo? Như thế nào là đại
nghịch bất đạo. Đối với trưởng bối của mình phóng ra độc thủ mới gọi là
đại nghịch bất đạo, hạng người dơ bẩn như các ngươi cũng xứng là trưởng
bối của Lâm Phong ta sao? Ta, Lâm Phong cùng các ngươi chẳng có chút
quan hệ gì, chỉ có khuất nhục cùng với thù hận. Nay Lâm Phong ta muốn tự tay đòi lại tôn nghiêm, Lâm Hạo Nhiên nếu ta nghe ngươi nói một câu sỉ
nhục cha ta nữa, thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.
Khi tiếng giết phát ra là lúc một cỗ kiếm khí vô hình cuồn cuộn gào
thét trong không gian, lúc này đây Lâm Phong giống như là môt thanh kiếm sắc bén cứng rắn vô địch đang bộc lộ tài năng.
Lâm Phong uy hiếp mà lại uy hiếp ngay Lâm Hạo Nhiên tam thúc của
mình. Bị một hậu bối uy hiếp mình như thế ngay ở trước mặt mọi người,
sắc mặt Lâm Hạo Nhiên hơi cau có lại, lạnh lùng nói:
- Hạng người gì sinh ra cái loại đấy! Phụ thân ngươi là súc sinh, ngươi cũng là súc sinh.
Lâm Hạo Nhiên gã há có thể vì một tiểu bối uy hiếp mà đến nói cũng không dám nói sao?
Rầm!
Ngay khoảnh khắc khi Lâm Hạo Nhiên vừa dứt lời, một cỗ kiếm khí vô hình phóng lên cao.
Xung quanh Lâm Phong giống như quấn quanh một thanh kiếm vô cùng sắc bén, hoặc là nói hắn đã hóa thành một thanh kiếm.
Cỗ kiếm khí mãnh liệt này tràn ngập trong không gian, làm cho những con tim của đám người này đập lên loạn xạ.
Thật mạnh mẽ, bọn họ vẫn là đánh giá thấp Lâm Phong, sự thực Lâm Phong so với bọn họ tưởng tượng còn muốn mạnh hơn nhiều.
Vô hình phong duệ bao phủ đám người, bọn họ đều gắt gao nhìn Lâm Phong, làm sao hắn lại có thể trở nên mạnh như vậy.
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên lại càng run lên điên cuồng, không có ai
biết kiếm ý dừng ở trên đầu của gã lạnh thấu xương đến cỡ nào, chỉ là
một cỗ kiếm khí nhưng lại giống như muốn đâm thủng gã, sắc mặt của gã đã biến đổi đến không thể nhận ra được.
Trong giây lát gã nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt mang đầy vẻ kinh hãi.
- Thật mạnh, cỗ kiếm khí này thật quá mạnh.
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên càng run lên mãnh liệt, không biết hiện nay Lâm Phong rốt cuộc đã mạnh đến cỡ nào.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng Lâm Hạo Nhiên, hối hận, gã hối hận đã nói ra những lời nói vừa rồi.
- Giết!
Một tiếng gầm vang rung lên trong không trung, kiếm ý vô hình đã hóa thành thực chất sắc bén.
Thân thể Lâm Phong bật ra, cả người đều giống như đã hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ vô địch.
Ánh mắt mọi người như ngây dại ra, thậm chí quên cả đi không ngăn cản Lâm Phong, hoặc là nói không dám ngăn cản Lâm Phong.
Một đạo quang hoa rực rỡ xẹt qua trên không trung,thật là đẹp đẽ mà yêu dị như thế.
Không có kiếm mà chỉ có kiếm quang.
Vẻ mặt Lâm Hạo Nhiên vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt của gã dần dần tan
rã không còn có ánh sáng, chỗ mi tâm một dấu kiếm đâm vào lan tràn
xuống.
Một kiếm, chết!
Vẫn chỉ một kiếm.
Lâm Phong lui về chỗ cũ, trong tay hắn không có vật gì, kiếm quang kia giống như là sinh ra từ trong hư vô.
Nhìn người thanh niên ngạo nghễ đứng đó, trong lòng mọi người vô cùng phức tạp. Một thiên tài như vậy mà bị Lâm gia bọn họ đuổi ra khỏi gia
tộc, hiện tại hắn trở về đòi lại tôn nghiêm của hắn đã bị mất.
- Ngươi giết tam thúc của ngươi?
Lâm Bá Đạo nhìn cái thi thể đang nằm dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Phong chằm chằm, sát khí lóe ra.
- Tam thúc?
Lâm phong nở một nụ cười:
- Lâm Bá Đạo ngươi cùng với Lâm Hạo Nhiên coi ta là cháu từ khi nào vậy?
Ánh mắt Lâm Bá Đạo ngưng tụ lại, y và Lâm Hạo Nhiên vẫn muốn đuổi cha con Lâm Phong đi, y có coi Lâm Phong là cháu không? Chưa từng có.
- Các người chưa bao giờ coi ta là cháu, chỉ xem ta là phế vật, làm
nhục ta, trục xuất ta ra khỏi gia tộc, thậm chí còn muốn lấy mạng của
ta, khi đó các ngươi không hề nghĩ ta là cháu, không hề nghĩ các ngươi
là thúc bá của ta? Hiện tại khi ta giết gã rồi, các ngươi mới nghĩ đến
đó là tam thúc của ta. Lâm Bá Đạo, ngươi có thấy như thế thật là buồn
cười không?
Lâm Phong ra tiếng châm chọc:
- Huống hồ giờ đây ta đã không phải người của Lâm gia, ai dám nói bậy tới cha ta một câu ta vẫn như cũ, chỉ một chữ giết.
Giờ phút này Lâm Phong bộc lộ tài năng, chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén.
Trong Lâm gia hiện tại không có ít người đang nghĩ rằng, thật đáng
tiếc trong lòng đang hết sức hối hận. Một thiên tài yêu nghiệt như thế
vì sao lại trục xuất khỏi gia tộc, đáng lẽ hắn phải được đứng trên võ
đài Lâm gia, được mọi người sùng bái, so với Lâm Thiên hắn càng rạng rỡ
hơn.
Trong lòng mọi người lại càng trầm mặc, không gian yên lặng đáng sợ.
Trong khóe miệng Lâm Phong mang theo nồng đậm ý châm chọc hắn nói:
- Ngày nay Lâm gia chướng khí mù mịt, chỉ còn lại một đám tiểu nhân
chỉ biết a dua nịnh hót, lại không có một chút tư cách nào. Một đám tiểu nhân đứng ở trên vị trí cao nhất, ngay cả đến một người dám đương đầu
cũng không có, thật sự là buồn cười, thật sự là đáng buồn! Lâm Bá Đạo,
tất cả đây là công lao của ngươi đấy.
Lâm Phong nói dứt lời rất nhiều người ánh mắt ngưng trệ lại, giờ phút này bọn họ mới phát hiện những lời Lâm Phong đang nói kia dường như là
có chút đạo lý. Một đám người ngồi trên khán đài kia, vửa rồi nịnh hót
thì lợi hại hơn bất kỳ ai, nhưng giờ đây thì lại ngậm miệng không nói
gì.
Nếu đổi lại là Lâm Hải, tuy rằng ông ta không hỏi đến việc của Lâm
gia, nhưng ít ra cốt cách của ông sẽ không giống như Lâm Bá Đạo bây giờ.
Người của Lâm gia cảm thấy thật mỉa mai, thật mất mặt.
- Lâm Bá Đạo, Đuổi cha ta cùng với ta rời đi là do ngươi chủ mưu, nay Lâm Phong ta trở về đây đòi lại tôn nghiêm, ta đứng ở trên đài này.
Ngươi có thể giống như một người đàn ông chiến đấu cùng với ta một trận
hay không?
Lâm Phong khiêu chiến gia chủ Lâm gia, Lâm Bá Đạo.
Ánh mặt Lâm Bá đạo sáng tối ẩn hiện, Lâm Phong ngay cả y mà hắn cũng
dám khiêu chiến, cái tên tiểu tử đã bị y đuổi đi này thật sự đã mạnh như vậy rồi sao?
Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Lâm Bá Đạo.
Lâm Bá Đạo chậm rãi đứng lên, mọi người lại nghe Lâm Thiên hô to:
- Phụ thân, đừng!!
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa ngưng lại tập trung nhìn vào
Lâm Thiên, chỉ thấy cô ta không ngừng lắc đầuvới Lâm Bá Đạo ở phía đối
diện kia.
Lâm Thiên lại đang ngăn cản Lâm Bá Đạo giao chiến cùng với Lâm Phong.
Hơn nữa vừa rồi khi Lâm Phong khiêu khích Lâm Thiên, yêu cầu đánh một trận tử chiến, Lâm Thiên căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều về trận
tử chiến với Lâm Phong, chẳng lẽ nàng đã biết rõ thực lực của Lâm Phong.
Lâm Thiên nàng vẫn luôn biết Lâm Phong ở đâu, cũng biết hiện nay Lâm Phong thực lực đã rất mạnh.
- Nghịch tử.
Một tiếng quát lạnh vang lên, trên không trung một thân ảnh theo
tiếng quát mà đến uy phong lẫm lẫm, nhìn thấy người nọ ánh mắt mọi người đều vui mừng.
Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ đã đến.
Đó là người đã đả thương Lâm Hải rồi trục xuất cha con Lâm Hải khỏi gia tộc, giờ đây lão lại đến, Lâm Phong hẳn là phải chết.
- Thái Thượng trưởng lão.
Mọi người đều khom người trước mặt trưởng lão Lâm Duệ.
Lâm Duệ khẽ gật đâu, từ trong hư không bước xuống lạnh lùng nói:
- Một tên nghịch tử cũng để ta tự mình phải đến, các ngươi cùng tiến
lên giết hắn đi là xong, giúp Lâm gia làm trong sạch gia tộc.
- Cùng tiến lên?
- Chỉ là giết một mình Lâm Phong mà tất cả cùng tiến lên?
Ánh mắt rất nhiều người ngưng tụ lại, vậy mà Lâm Bá Đạo lại gật gật đầu nói:
- Mọi người trong Lâm gia nghe lệnh, tiến lên tru diệt Lâm Phong!
Lời nói của Lâm Bá Đạo vừa dứt, rất nhiều người hướng tới đài chiến đấu chậm rãi đi lên.
Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám ngưởi, trên khuôn mặt của hắn lộ ra một chút tà dị tươi cười. Ở Nạp Lan Gia, Lâm Phong hắn không có ra tay, lấy thế đè người, tựa như lúc trước phủ thành chủ áp bách hắn.
Mà ở Lâm gia hắn một mình đi vào, hắn muốn tự tay giành lại tôn nghiêm mà không phải là lấy thịt đè người.
Nhưng hiện tại Lâm gia cũng lại muốn lấy thế ép hắn, muốn hắn phải đấu với nhiều người.
Lâm Phong cười cười đôi mắt nhìn lên hư không mãnh liệt quát to một tiếng:
-Lệnh!
Ánh mắt mọi người trong Lâm gia lại bị kìm hãm, không hiểu được ý của Lâm Phong. Nhưng chỉ sau một lát tiếng vang ầm ầm truyền ra, mặt đất
bắt đầu chấn động.