Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 346: Chương 346: U Minh Hỏa




- Không đúng, sao có thể liên quan đến Lâm Phong được?

Mọi người nhanh chóng bác bỏ suy đoán trong lòng. Chủ nhân sau lưng của Tương Tư Lâm là ai chứ, mà Lâm Phong nghe nói là nhân sĩ của thành Dương Châu, căn bản không có mối liên hệ nào.

Có lẽ người của Tương Tư Lâm ra tay là vì không ưa sự bá đạo kiêu ngạo của Vũ Cừu, dù sao con người đều có tâm tính đồng tình với kẻ yếu, người của Tương Tư Lâm đồng tình với Lâm Phong cũng là rất bình thường.

Rất nhiều người nhìn Vũ Cừu, nhìn hắn hơi thở yếu ớt, tóc tai rối bù, bọn họ đều lộ ra chút đồng tình và thương hại. Đường đường Tam gia của Vũ gia, cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn, nói vẫn lạc liền vẫn lạc, nay Vũ Cừu đã là phế nhân.

Một tên phế nhân chẳng những mất đi tư cách cuồng ngạo mà cũng không bảo vệ được địa vị của mình ở Vũ gia nữa. Hơn nữa bởi vì thất sách của hắn mà hại chết Vũ Thiên Hành, có khi Vũ Cừu còn bị Vũ gia giáng tội. Lúc này đây, Vũ Cừu hoàn toàn xong rồi, nhân sinh đã chấm dứt, không còn bất cứ hy vọng nào nữa.

Tạo hóa chính là trêu người như vậy, bất luận là ngươi mạnh thế nào, chỉ cần chọc giận người còn mạnh hơn ngươi thì ngươi có là rồng cũng phải biến thành trùng.

Cho nên võ tu trong đại lục không ngừng theo đuổi cảnh giới cao hơn, mạnh hơn, chính là để không bị kẻ khác nắm vận mệnh của mình trong tay, mà là nắm sự sống cái chết của kẻ khác, mới có thể chân chính nhìn xuống đất trời.

Vũ Cừu đương nhiên cũng biết mình xong rồi, nhìn bóng dáng Lâm Phong ở giữa không trung kia, tâm hắn vô cùng đau đớn, vì sao hắn còn không giết Lâm Phong lại chọc giận người của Tương Tư Lâm ngay lúc đó để rồi bị phế sạch tu vi.

Hắn hận, vô cùng hận Lâm Phong. Hắn cũng hối hận, nếu hắn không đến Tương Tư Lâm giết Lâm Phong thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Hắn còn hận kẻ đã ngầm tiết lộ tin tức cho hắn, nói cho hắn biết Vũ Thiên Hành sẽ gặp nguy hiểm ở Tương Tư Lâm, Vũ Cừu thậm chí còn hoài nghi tin này là thật hay giả. Khi hắn đến đây, tận mắt thấy Lâm Phong, hắn còn muốn cảm ơn người kia. Nhưng lúc này đây, Vũ Cừu hắn lại cảm thấy như mình rơi vào một vòng xoáy âm mưu, hãm sâu vào trong, vĩnh viễn không có ngày xoay mình nữa.

Đến bây giờ, Vũ Cừu còn không biết là ai tiết lộ tin tức cho hắn.

Vũ Cừu chuyển mắt nhìn sang đám người đang đứng xem, cuối cùng hắn nhìn vị nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.

Nơi này, dường như chỉ có hắn và Đoàn Hân Diệp là quen thuộc với Lâm Phong, vậy tại sao Lâm Phong lại xuất hiện ở Tương Tư Lâm?

Vũ Cừu bắt đầu hoài nghi Đoàn Vô Nhai.

Dường như là nhận ra điều gì, Đoàn Vô Nhai quay sang thì nhìn thấy Vũ Cừu đang ngồi dưới đất, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cười nhạt nói:

- Tương Tư Lâm đã hạ lệnh trục khách rồi, sao Vũ tam thúc còn chưa đi?

Nhìn nụ cười đó, Vũ Cừu run lên, là hắn, nhất định là Đoàn Vô Nhai. Khóe miệng hơi giật giật, trong mắt Vũ Cừu lộ ra hận ý vô cùng đậm.

Thấy hận ý trong mắt Vũ Cừu, Đoàn Vô Nhai vẫn mỉm cười, nói:

- Vũ tam thúc, lúc nên buông mặt mũi thì nên buông, quá cứng sẽ dễ gãy, quá kiêu ngạo cũng rất dễ chết.

Vũ Cừu nghe lời nói đầy thâm ý của Đoàn Vô Nhai thì càng khẳng định là do Đoàn Vô Nhai, dường như Đoàn Vô Nhai đã tính kế hết rồi. Lời của Đoàn Vô Nhai không thể nghi ngờ là nói lúc trước hắn quá kiêu ngạo, vài lần không nể mặt Đoàn Vô Nhai nên mới có kết cục ngày hôm nay.

Nhưng sao Đoàn Vô Nhai có thể dự liệu được là người của Tương Tư Lâm sẽ ra tay? Người của Tương Tư Lâm không có khả năng nghe lệnh Đoàn Vô Nhai được.

- Ngươi thật âm hiểm!

Vũ Cừu lạnh lùng nói, khiến Đoàn Vô Nhai híp mắt lại, thản nhiên nói:

- Vũ tam thúc, ta vẫn luôn tôn kính ngươi, gọi ngươi một tiếng Tam thúc, ngươi lại nhục mạ ta như thế là có ý gì?

- Vô liêm sỉ! Đoàn Vô Nhai, đường đường nhị hoàng tử mà không ngờ lại là một tên tiểu nhân âm hiểm, vô liêm sỉ đến cực điểm.

Vũ Cừu nhục mạ ác độc, nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai. Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít truyền ra khiến không gian như ngưng lại. Ánh mắt Vũ Cừu đột nhiên cứng ngắc lại, mang theo vẻ thống khổ, mà cổ họng hắn thì bị một thanh trường thương cắm vào, mất mạng ngay lập tức.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sợ run, chết rồi, Vũ Cừu cứ thế chết, bị giết ngay tại chỗ.

- Sỉ nhục điện hạ, đáng chết!

Tên áo đen vừa xuất hiện kia lạnh lùng nói rồi lập tức quỳ một chân xuống đất với Đoàn Vô Nhai, cung kính nói:

- Vũ Cừu nhục nhã điện hạ, thuộc hạ tự chủ trương giết chết hắn, xin điện hạ trách phạt.

- To gan!

Đoàn Vô Nhai giận dữ quát lên, lạnh lùng nói:

- Vũ tam thúc chỉ là nhất thời xúc động, sao ngươi có thể giết chết Vũ tam thúc, ngươi khiến ta giải thích thế nào đây!!

- Chuyện này là thuộc hạ tự chủ trương, thuộc hạ nguyện ý gánh tất cả trách nhiệm, đưa thi thể Vũ Cừu về Vũ gia, để mặc cho Vũ gia xử trí.

Người kia nói rất bình tĩnh, không hề hơi dao động nào như đang nói một chuyện rất bình thường.

Đoàn Vô Nhai do dự một lát rồi thở dài, nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy! Ngươi đưa Vũ tam thúc về Vũ gia đi, về phần Vũ gia xử trí ngươi thế nào, ngươi không được phản kháng.

- Vâng, điện hạ.

Người nọ gật đầu rồi lập tức dùng thương nhấc thi thể Vũ Cừu rời đi, khiến mọi người lại sợ run người.

Có thật là hắn đi tạ tội chứ không phải là đi nói cho người của Vũ gia rằng đây là kết cục của việc đắc tội nhị hoàng tử điện hạ?

Mọi người nhìn Đoàn Vô Nhai mà thấy lạnh cả người, vị nhị hoàng tử điện hạ luôn hòa khí này dần hiển lộ mặt bá đạo của hắn với mọi người, có lẽ cảnh này là diễn cho bọn họ xem.

Phải chọn đội, phải chọn cho vững, nếu không thì kết cục cũng giống Vũ Cừu, chết!

Đoàn Vô Nhai quay sang như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhìn Lâm Phong trong không trung kia, trong ánh mắt hiện lên chút thần sắc khác thường. Lúc này Lâm Phong bình tĩnh đứng giữa hư không, khí tức toàn thân cực kỳ vững vàng, không hề hơi dấu hiệu bị thương nào, hơn nữa cho dù là người không bị thương gì thì khí tức rất khó để vững vàng tới mức này.

Dường như Lâm Phong đã tiến vào một trạng thái đặc thù nào đó, cảm giác như là đang tu luyện.

Mọi người đều ngẩng lên nhìn Lâm Phong với vẻ mặt quái dị. Lâm Phong dường như đã cắt đứt liên hệ với ngoại giới, không biết gì cả, ngay cả chuyện vừa rồi Vũ Cừu suýt chút nữa thì giết hắn cũng không biết. Lâm Phong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Thế giới u tối kia, thế giới của riêng Lâm Phong, Thiên Thư đong đưa giữa không trung, ánh sáng nhiều màu sắc nâng Thiên Thư lên.

Lúc này tinh thần Lâm Phong hoàn toàn đều tập trung vào Thiên Thư, mà trang thứ ba của Thiên Thư cũng mở ra một khe hở, không ngừng rung rung.

- Mở!

Lâm Phong chợt quát lên ở trong lòng, toàn bộ sức mạnh tinh thần đều dốc xuống Thiên Thư, nhất thời trang thứ ba rốt cuộc động.

Lúc này đây đã không có ánh sáng rực rỡ, không có kiếm quang chói mắt, chỉ có khí tức khiến lòng người sợ hãi, khí tức thuộc về hủy diệt.

Khi trang thứ ba hoàn toàn mở ra, ở trên đó cũng lơ lửng một thứ, đó là ngọn lửa màu đen, màu đen khiến tâm linh con người đều run lên, giống như là ma thần của địa ngục.

Trên không của tờ thứ hai Thiên Thư là một thanh kiếm tràn ngập sát ý, thanh kiếm của chiến ý, thanh kiếm màu đen, mà còn lấy chiến ý làm chủ đạo.

Mà trên không trang này lại lơ lửng một ngọn lửa, không hề hừng hực bốc cháy mà thậm chí có vẻ lặng lẽ, không hề tỏa ra khí tức, nhưng chính loại yên lặng này lại khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Ngọn lửa yên lặng này hệt như đến từ u minh địa ngục, lặng yên không chút tiếng động, lại chấn động tâm người.

- U Minh hỏa!

Trong lòng Lâm Phong vang lên một giọng nói, lúc thanh kiếm kia xuất hiện, trong lòng Lâm Phong vang lên tiếng thanh kiếm chiến thần, mà khi ngọn lửa này hiện thân thì Lâm Phong lại cảm thấy nó là U Minh hỏa.

Ngọn lửa tới từ Địa ngục, tới từ U Minh.

- Thiên Chiếu Vũ hồn này, dường như mỗi một lần phải dùng ngoại lực mới có thể mở ra trang giấy, mà mỗi một trang lại ẩn chứa thứ độc đáo, giao cho ta năng lực bất phàm.

Lâm Phong thầm nghĩ. Khi Thiên Chiếu Vũ hồn mở ra, cho hắn con mắt Thiên Chiếu với ngộ tính khủng bố, mà tờ thứ hai của Thiên Thư mở ra lại là một thanh kiếm có thể khiến hắn không ngừng lĩnh ngộ, mỗi một lần lĩnh ngộ đều khiến hắn hiểu kiếm sâu sắc hơn.

Còn lần này, Thiên Thư mở ra trang thứ ba, U Minh hỏa xuất hiện, không biết là sẽ mạnh như nào.

Lúc này mọi người vẫn nhìn chăm chú vào Lâm Phong, cuối cùng bọn họ thấy Lâm Phong động. Ngay sau đó, Lâm Phong mở mắt ra, một ngọn lửa màu đen lóe lên trong con mắt khiến mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo ngay lập tức, giống như có một hơi thở đến từ u minh, quá lạnh, lòng bọn họ cũng run rẩy mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.