Trên mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng lại có gió nhẹ thổi qua,
làm lay động mái tóc dài của Đoàn Hân Diệp, khiến một cô gái
cao quý như nàng trông càng có vẻ thùy mị mê người.
Đoàn Hân Diệp, nàng được sinh ra trong hoàng thất, có được Huyết Mạch Vũ Hồn, có điều, tu vi của nàng không hề cao, bởi vì người của hoàng thất không cho phép nàng chuyên cần tu luyện, mà chỉ dạy nàng cầm kỳ thi họa lễ nhạc, giúp nàng thông hiểu thế
sự, nâng cao sự hiểu biết, đồng thời nuôi dưỡng khí chất của
một Công chúa nên có.
Phụ thân của nàng, cũng chính là người thống trị của nước Tuyết Nguyệt, chủ của hoàng thất nói với nàng, phu quân tương lai của nàng sẽ là nhân vật anh hùng thống lĩnh thiên hạ, nàng không
cần thực lực quá cường mạnh, chỉ cần bồi dưỡng mị lực cùng
khí chất, do đó mà việc tu luyện của nàng rất tùy tiện.
Mấy năm gần đây, những đệ tử con cái quý tộc trong Hoàng
thành, nàng đều đã gặp qua, nhưng ngoài một số ít người được
coi là đặc biệt ra, thì những người khác, trong mắt nàng đều
là giống nhau, chỉ cần nhìn thấy nàng, liền nịnh hót, lấy
lòng, dường như chỉ muốn chiếm đoạt nàng ngay lập tức khiến
Đoàn Hân Diệp cảm thấy vô cùng chán ghét, lần đầu tiên gặp
mặt có thể nảy sinh tình cảm sao?
Bởi vậy, những người biểu hiện càng ân cần, Đoàn Hân Diệp
càng muốn tránh xa, chỉ là nàng không thể hiện ra mà thôi.
Đoàn Hân Diệp cũng là lần đầu tiên gặp Lâm Phong, khi ánh mắt
Đoàn Hân Diệp nhìn về Lâm Phong, quần áo xộc xệch, nàng đã
cảm thấy có chút không vui, dù sao, ngươi có thể không cần ăn
mặc sang trọng lộng lẫy, nhưng ít nhất cũng phải chỉnh tề
chứ.
Nhưng sau đó, nàng phát hiện Lâm Phong hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình, ánh mắt hắn nhìn nàng không hề có vẻ
thèm khát, mà chỉ là sự thưởng thức nhẹ nhàng, hơn nữa, tuy
Lâm Phong ăn mặc không chỉnh tề, nhưng lại là một thanh niên đầy
kiêu ngạo, khác biệt hoàn toàn so với đám quý tộc kia.
Đương nhiên, cho dù Lâm Phong có khác với mọi người, Đoàn Hân
Diệp cũng không thể có tình ý với Lâm Phong ngay từ ánh mắt
đầu tiên, chỉ có thể nói, cảm giác không tồi.
Nhưng có điều Đoàn Hân Diệp không hiểu chính là, nhị ca Đoàn Vô Nhai của nàng cũng là một người vô cùng kiêu ngạo, vậy mà
tại sao lại muốn giới thiệu Lâm Phong cho nàng? Lẽ nào Đoàn Vô
Nhai cho rằng Lâm Phong sẽ trở thành nhân vật anh hùng kia?
Đoàn Hân Diệp không hiểu rõ, Lâm Phong lại càng mù tịt. Hắn
nhìn Đoàn Vô Nhai, ánh mắt chớp lóe bất định, trầm mặc giây
lát, sau đó lên tiếng hỏi:
- Điện hạ, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?
Đoàn Vô Nhai cười lắc đầu nói:
- Ngươi không cần hỏi, thời điểm ngươi phải biết tự khắc sẽ
hiểu được! Lâm Phong, ngươi cứ yên tâm, lần này ta gọi ngươi đến
chỉ là muốn giúp ngươi, hiện giờ ngươi, cần một thân phận.
- Thân phận.
Lâm Phong sững sờ, thốt lên một tiếng.
- Đúng vậy, thân phận! Hiện giờ trong Hoàng thành này có rất
nhiều người muốn ngươi chết, tuy bên cạnh ngươi có một cao thủ
Huyền Vũ cảnh, nhưng những người kia nếu như thật sự quyết tâm
đối phó ngươi, thì ngay cả cao thủ Huyền Vũ cảnh cũng không
thể bảo vệ nổi ngươi, vì vậy, ngươi cần một thân phận.
- Trong mắt bọn họ, một thân phận chắc cũng không đủ để bảo
vệ ta chứ, nhưng đương nhiên, nếu như thân phận này chính là
điện hạ ban cho, tất nhiên sẽ không giống.
Lâm Phong nhìn Nhị hoàng tử, ánh mắt sắc sảo.
Nhị hoàng tử nếu như ban cho hắn một thân phận, nhưu vậy có
nghĩa là, Lâm Phong hắn chính là người của nhị hoàng tử,
những người kia muốn động đến Lâm Phong, tất sẽ phải e ngại
nhị hoàng tử một chút.
- Đúng là như vậy.
Đoàn Vô Nhai không phủ nhận, mỉm cười gật đầu.
- Vậy Lâm Phong xin tạ ơn Nhị hoàng tử.
Lâm Phong cũng không hề cự tuyệt, Đoàn Vô Nhai có ý bảo vệ
hắn, hắn việc gì phải từ chối, ít nhất cho đến bây giờ, Đoàn Vô Nhai vẫn chưa làm ra điều gì bất lợi cho hắn mà vẫn luôn
giúp đỡ hắn, Lâm Phong hắn không có lý do gì để từ chối ý
tốt của Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Vô Nhai nghe được lời đồng ý của Lâm Phong, mặt thoáng mỉm cười, Lâm Phong nói như vậy chính là đã tiếp nhận sự giúp đỡ của y.
- Lâm Phong, vẫn còn có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.
- Điện hạ có chuyện gì cần dặn dò?
Lâm Phong khách khí nói, Đoàn Vô Nhai dùng từ thương lượng là
vì Đoàn Vô Nhai biết cách cư xử đối đãi, nhưng Lâm Phong hắn
không thể biểu hiện quá mức xấc xược.
- Gần đây, Hoàng thành nhận được tin tức, nước Ma Việt đang tiến
công Đoạn Nhận Thiên Nhai, đến lúc đó Thiên Nhất học viện sẽ
phải phái đệ tử tinh anh trong học viện đến để trải nghiệm
thực tế! Đây chính là truyền thống từ xưa của học viện, đặc
biệt là người của hệ Tướng Tinh, chiến trường chính là nơi bọn họ buộc phải quen thuộc, chỉ có những người kinh qua khói bụi
chiến trường mới được coi là võ tu hệ Tướng Tinh hợp cách! Hơn
nữa, lần này Tuyết Nguyệt thánh viện cũng sẽ phái rất nhiều
người đến thành Đoạn Nhận, một là để rèn luyện, hai là vì muốn cạnh
tranh với học viện Thiên Nhất. Lâm Phong, ta hy vọng lần này ngươi có
thể đến thành Đoạn Nhận, hơn nữa, nếu có thể lập công trở về thì là tốt
nhất.
Đoàn Vô Nhai nói một cách chậm rãi, đôi mắt Lâm Phong loé lên.
Chiến công!
Đoàn Vô Nhai quả nhiên làm việc cẩn thận, nếu lần này Lâm Phong có thể
đem chiến công về, thì thân phận y ban cho hắn sẽ càng danh chính ngôn
thuân, tránh được những đàm tiếu không hay, sẽ gây tổn thất cho danh
tiếng của y.
Mặt khác, Thiên Nhất học viện cùng Tuyết Nguyệt thánh viện cùng đến Đoạn Nhận Thiên Nhai, đây vốn đã là một trận chiến, trận chiến giữa hai học
viện lớn.
- Lâm Phong, đứa em gái này của ta, phải được gả cho bậc anh hùng thiên
hạ, một nhân vật có thể ngạo mạn ngẩng cao đầu dưới vòng trời này.
Đoàn Vô Nhai mỉm cười, giọng nói hàm chứa đầy ẩn ý.
- Ta sẽ đi thàn Đoạn Nhận.
Lâm Phong gật đầu, cho dù Đoàn Vô Nhai không nói, hắn cũng muốn đi thành Đoạn Nhận một chuyến. Hắn cần sự tôi luyện của chiến trường, còn có
những đệ tử Vân Hải tông được hắn dùng nguyên thạch chuộc về cũng cần
được tẩy rửa bằng chiến trường, mới có thể trở thành tinh anh thật sự,
hắn không hề muốn những người may mắn sống sót của Vân Hải tông trở
thành phế vật.
Ngoài ra, Hàn Man cùng Phá Quân cũng không biết ở bên đó ra sao, còn có Liễu Phỉ và cả phụ thân nàng, Liễu Thương Lan.
Bất kể là vì lý do nào, hắn cũng phải đi thành Đoạn Nhận một chuyến.
- Được.
Đoàn Vô Nhai gật đầu, cười nói:
- Lâm Phong, nếu như lần này ngươi có thể lập công lớn, tước vị ta ban
cho ngươi sẽ là thân phận thống lĩnh, hơn nữa ban cho đất thành Dương
Châu, để ngươi áo gấm về nhà.
- Ban thưởng thành Dương Châu.
Ánh mắt Lâm Phong khẽ dao động, tuy thành Dương Châu chỉ là một toà
thành nhỏ, không đáng kể gì so với lãnh thổ Tuyết Nguyệt rộng lớn, nhưng ban cho hắn cả một thành trì, Nhị hoàng tử quả thật hào phóng.
Lâm Phong lại có chút chờ đợi vào lời hứa này, nếu như hắn có thân phận
thống lĩnh, trở về thành Dương Châu của mình, chủ phủ thành Dương Châu
cùng người của Lâm gia nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ có biểu hiện rất thú
vị.
Đứa con bị vứt bỏ của Lâm gia lại được ban đất một thành, quản lý các
gia tộc của thành Dương Châu, nếu thật sự là như vậy thì đúng là một sự
mỉa mai, Lâm gia, sắp trở thành trò cười lớn nhất trong sử thành Dương
Châu.
- Lâm Phong tạ ơn điện hạ.
Lâm Phong thản nhiên cười, lên tiếng nói:
- Điện hạ, nếu không còn chuyện gì khác, vậy Lâm Phong xin cáo từ.
- Được, ngươi đi đi.
Đoàn Vô Nhai gật đầu cười nói.
Lâm Phong khẽ cúi người, sau đó quay sang khẽ gật đầu chào Đoàn Hân Diệp, rồi lập tức rời đi.
Đoàn Vô Nhai cùng Đoàn Hân Diệp nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, mãi đến
khi hắn biến mất khỏi tầm mắt, Đoàn Vô Nhai mới quay người vào, lại hỏi
Đoàn Hân Diệp:
- Hân Diệp, muội thấy Lâm Phong thế nào?
- Rất biết phép tắc.
Đoàn Hân Diệp đáp một tiếng, khiến Đoàn Vô Nhai lộ ra ý cười:
- Muội muội của ta biết đánh trống lảng từ khi nào rồi, muội hẳn là biết ta không phải muốn nói tới vấn đề này chứ.
Đoàn Hân Diệp nhìn Đoàn Vô Nhai, lập tức đáp lại:
- Thực lực cùng thiên phú đều vô cùng xuất chúng, so với mấy thanh niên
quý tộc kia còn anh tuấn hơn rất nhiều, hơn nữa, lại cư xử phải phép,
tuy ngông cuồng nhưng không nóng nảy, trong lòng có mãnh hổ, tràn đầy
nhiệt huyết.
Đoàn Vô Nhai nghe thấy Đoàn Hân Diệp trả lời một mạch nhiều như vậy, không khỏi thoáng sửng sốt, sau đó cười nói:
- Ta vẫn là lần đầu tiên nghe muội muội mình đánh giá về người khác tốt
như vậy, có điều Hân Diệp muội nói không hề sai, người này, tất sẽ làm
nên nghiệp lớn, cũng miễn cưỡng có thể coi là xứng với muội.
- Nhị ca, huynh đừng trêu muội nữa.
Đoàn Hân Diệp lộ ra vẻ ngượng ngùng nói:
- Còn nữa, nhị ca, nếu như hắn chỉ có mấy ưu điểm này thì vẫn chưa đủ để huynh đối tốt với hắn như vậy.
- Ta biết là không thể giấu nổi muội chuyện gì mà.
Đoàn Vô Nhai không hề cảm thấy bất ngờ, cười nói:
- Người có thể xứng đôi với muội muội của ta, đương nhiên phải có thân
phận không tầm thường, Lâm Phong, xuất thân của hắn tuy không bằng muội, nhưng cũng chẳng kém là bao.
- Xuất thân?
Đoàn Hân Diệp nghi ngờ hỏi:
- Hắn không phải là không có thân phận gì đặc biệt sao?
- Sao lại không có, chỉ là không có ai biết mà thôi.
Đoàn Vô Nhai khẽ cười:
- Muội biết ta tại sao lại lựa chọn địa điểm mở tiệc là ở Tương Tư Lâm không?
- Vì sao?
Đoàn Hân Diệp tò mò nhìn Đoàn Vô Nhai.
- Bởi vì Lâm Phong, chính là con trai của người ấy.
Đoàn Vô Nhai nhìn về xa xăm, ánh mắt vô cùng thâm thuý.
Còn Đoàn Hân Diệp thì chợt sững lại, con trai của người ấy!
Người phụ nữ truyền kỳ của Tuyết Nguyệt kia!
Tương Tư Lâm, uống rượu tương tư, say mộng tương tư, đây là nơi chỉ có
người có thân phân siêu nhiên mới có thể đặt chân vào, ai có thể biết
được, người sáng lập ra nó lại là một người phụ nữ.